"Ngươi nói đi, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ quên giữa chúng ta có hiệp nghị sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn ngưng hẳn Thánh Chiến hả? Ngươi lại làm ra chuyện như vậy!" Mã Lệ Liên kích động rống giận, gương mặt trắng nõn giờ phút này sung huyết đỏ bừng.
Thích Ngạo Sương không có bất kỳ vẻ mặt nào, chỉ là nhàn nhạt nhìn kẻ đang trước mắt kích động, Mã Lệ Liên.
Mã Lệ Liên nhìn Thích Ngạo Sương không phản ứng chút nào, càng ngày càng tức giận, đang muốn nói ra những câu cay độc hơn, Thích Ngạo Sương lại chậm rãi lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng một câu nói.
"Ta với ngươi giữa chưa từng có hiệp nghị. Chớ quên ngươi là làm như thế nào lại lại cái chức vị Nữ Thần Quang Minh, ta nếu có thể để cho ngươi làm Nữ Thần Quang Minh, thì cũng có thể đem An Cát Lí Tạp cứu ra để cho nàng làm Nữ Thần Quang Minh" Thích Ngạo Sương thanh âm lạnh lẽo giống như bầu trời đêm mùa đông, lạnh lẽo khiến người kinh hồn bạt vía.
Sắc mặt của Phong Dật Hiên cũng lạnh xuống, khẽ trầm ngâm hí mắt,trên khuôn mặt trắng nõn của Mã Lệ Liên liền xuất hiện một vệt máu chảy dài xuống. Lãnh Lăng Vân không nói một lời, bình tĩnh nhìn Mã Lệ Liên, trong ánh mắt lại tràn đầy nguy hiểm làm cho lòng người kinh hãi. Trong nháy mắt Mã Lệ Liên cả kinh sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh.
Máu trên mặt chậm rãi nhỏ giọt xuống, trên không trung nhẹ nhàng phiêu đãng. Con ngươi Mã Lệ Liên bỗng chốc phóng đại, chợt tỉnh ngộ, lúc này mới phát giác thái độ của mình hình như quá mức kích động. Mã Lệ Liên vội vàng điều chỉnh gương mặt, đổi lại một vẻ mặt mỉm cười, nhưng giọng nói vẫn như cũ hết sức dồn dập: "Ngạo Sương tiểu thư, ta không phải ý này. Nhưng hiện tại chính là cơ hội để tiêu diệt Hội Trưởng Lão. Nếu như để cho bọn hắn chạy thoát, hậu quả thật khó tưởng tượng." Mã Lệ Liên dứt lời lo lắng nhìn về phía nơi xa có bọn người của Hạ Lạc Đặc, Hạ Lạc Đặc mang theo một đám thiên sứ ra sức truy kích, nhưng người của Hội Trưởng Lão lại càng bay càng xa. Hạ Lạc Đặc cũng chỉ có thể chém giết những thiên sứ lưu lại ngáng chân mà thôi.
Máu tươi bay đầy trời thấy mà ghê. Nhuộm đỏ cả lông vũ màu trắng toát, xứng lên khúc bi tráng.
Trận chiến này, có bao nhiêu tính mạng thiên sứ rơi xuống, có bao nhiêu chiến sĩ thậm chí ngay cả tim thiên sứ cũng không có để lại, cũng không có cơ hội đầu thai chuyển kiếp mà vĩnh viễn biến mất.
"Hội Trưởng Lão, lần này thực lực đã thật to tổn thất to lớn, không phải sao?" Thích Ngạo Sương xoay người, nhìn phương xa, chiến tranh thảm khốc còn đang kéo dài trong lòng dâng lên một cỗ cảm thụ khó tả. Hạ Lạc Đặc vẫn còn ở dẫn dắt thiên sứ đuổi giết người của Hội Trưởng Lão. Nhưng Hạ Lạc Đặc lại vô tình để cho các thiên sứ có thực lực cường hãn chạy đi. Chuyện này là do thỏa thuận của Thích Ngạo Sương và Hạ Lạc Đặc trước đó không thể cho người khác biết được.
"Đúng là lực lượng bọn chúng suy yếu không ít, nhưng chưa tiêu diệt được toàn bộ bọn chúng." Mã Lệ Liên nóng nảy nói, nếu như giờ phút này bọn họ đứng trên mặt đất, đoán chừng nàng ta đã gấp đến độ dậm chân.
"Nữ thần Điện hạ, ngươi có phải đã quá tham lam hay không?" Thích Ngạo Sương cười nhạt, lạnh lùng phun ra một câu như vậy.
Vẻ mặt của Mã Lệ Liên cứng đờ, sững sờ nhìn Thích Ngạo Sương, hồi lâu mới thở ra một câu: "Ngạo Sương tiểu thư, ngươi là có ý tứ gì? Ta rõ ràng không phải như vậy."
“ ý tứ là trên mặt chữ” Thích Ngạo Sương như cũ là nụ cười nhàn nhạt, "Cứ như vậy đi, còn dư lại, nên chính tay ngươi xử lý, ngươi là người thông minh chắc biết phải làm sao."
"Ngạo Sương tiểu thư, ta không hiểu rõ ý của ngươi là thế nào!" Sắc mặt của Mã Lệ Liên đại biến, nhưng vẫn cố gắng ổn định tâm tình, cố gắng trấn định hỏi Thích Ngạo Sương, "Chẳng lẽ ngươi không muốn kết thúc Thánh Chiến sao? Ta chưa trở thành người thống trị chân chính của Thần Giới thì ta không có cách nào…..”
"Ngươi là người ngu ngốc sao?" thanh âm lạnh lẽo của Thiếu chủ mang theo khinh thường cùng châm chọc.
Sắc mặt của Mã Lệ Liên trắng rồi lại xanh, quay đầu nhìn Thiếu chủ, nhép nhép miệng, nhưng không cách nào phát ra âm thanh. Chỉ vì trên mặt Thiếu chủ tràn đầy nụ cười mỉa mai, ánh mắt sắc bén đến mức để cho nàng không cách nào nhìn thẳng vào mắt. Mà ánh mắt của Thiếu chủ rơi vào trên người của nàng, để cho nàng có cảm giác là bị một cái rắn độc nhìn chăm chú, không cách nào thở dốc.
"Ngươi cũng biết rằng không cần diệt trừ Hội Trưởng Lão, cứ như vậy các ngươi sẽ vẫn đấu tranh với nhau. Chỉ cần giữ vững cái trạng thái này, Thần giới còn có thể có tinh lực khởi xướng Thánh Chiến sao?" Thiếu chủ khinh thường, trợn mắt nhìn Thích Ngạo Sương, lạnh lùng nói: "Chuyện giải quyết rồi, chúng ta đi."
Sắc mặt của Mã Lệ Liên giờ phút này trong nháy mắt biến thành tro tàn. Đột nhiên quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương, lại thấy Thích Ngạo Sương gương mặt bình tĩnh, đối với lời mới vừa nói của Thiếu chủ Thích Ngạo Sương không có bất kỳ phản bác nào.
Mã Lệ Liên khẽ hé miệng, trừng to mắt nhìn Thích Ngạo Sương, lại một câu cũng nói không nên lời. Nhìn thiếu nữ tóc đen mắt đen trước mặt, trong lòng của Mã Lệ Liên thấy lạnh cả người và sợ hãi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ thiếu nữ nhân loại này từ ban đầu đã có chủ ý này sao?Từ lúc bắt đầu cũng chưa có từng tính toán để cho mình trở thành người cai trị Thần Giới, mà là để cho mình cùng Hội Trưởng Lão trở thành hai thế lực đối kháng nhau.
Không đúng! Còn có Hắc Ám chi thần!
Là ba cỗ thế lực đối kháng!
Mã Lệ Liên càng nghĩ càng kinh hãi, sững sờ nhìn vẻ mặt hờ hững của Thích Ngạo Sương lời gì cũng nói không ra được.
Người thiếu nữ này! Song hắc thiếu nữ, mình quả nhiên còn là xem nhẹ nàng? Hoặc là, nhưng thật ra là đánh giá cao bản thân? Nàng căn bản đã sớm nhìn thấu dã tâm của mình?
Làm sao lại quên mất, nàng là người có thể đem An Cát Lí Tạp đuổi xuống đài. Là song hắc thiếu nữ trong truyền thuyết!
Trong mắt Mã Lệ Liên lóe lên tuyệt vọng, thoáng qua chán nản, thoáng qua lo sợ, cứ như vậy kinh ngạc nhìn đoàn người của Thích Ngạo Sương ung dung bay qua, biến mất trước mặt của nàng. Trước mắt của nàng chỉ còn lại lông vũ trắng tinh bay múa đầy trời.
"Ngạo Sương......" Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nghênh đón Thích Ngạo Sương đoàn người trở về.
"Tạp Mễ Nhĩ." Thích Ngạo Sương đáp xuống, đứng ở trước mặt của Tạp Mễ Nhĩ. Mọi người cũng rối rít đáp xuống, sắc mặt khác nhau.
"Chuyện hình như giải quyết xong rồi. Người của Hội Trưởng Lão trọng thương, sẽ phải dưỡng thương trong khoảng thời gian này đủ để cho thế lực của Mã Lệ Liên phát triển lớn mạnh." Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt nói.
"Ừ, Đúng vậy" Thích Ngạo Sương không quay đầu lại nhìn lại nhìn chiến trường sau lưng máu tươi và tàn khốc, chỉ là thật thấp đáp một tiếng.
"Như vậy, chúng ta cũng không cần thiết ở lại chỗ này." Tạp Mễ Nhĩ khẽ hí mắt, nhẹ nhàng nói ra một câu nói như vậy.
Thiếu chủ trợn trừng mắt, nói thầm: "Lão tử đã sớm không muốn đợi tại cái nơi Điểu nhân bay đầy trời như vậy!" Phong Dật Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìnThiếu chủ, Thiếu chủ lập tức giơ lên tay phải của mình lên trước miệng mình, kéo từ bên trái qua bên phải, sau đó ngậm chặt miệng lại, ý bảo sẽ không nói lung tung nữa.
"Có thể đi về rồi." Hắc Vũ liếc mắt nhìn đứng ở bên cạnh là Bạch Đế đang rất bình tĩnh, trong lòng liền dâng lên một cỗ lửa giận, không biết vì sao a~, mỗi lần thấy bộ dạng của Bạch Đế bình tĩnh như vậy, hắn liền muốn đánh người."Bạch Đế, ta xxx ngươi, sau này trở về đánh tiếp! Ta tuyệt đối sẽ đè ngươi xuống! Ta so với ngươi còn mạnh hơn!" ( nghe mờ ám dữ. khụ khụ…)
Bạch Đế không nhìn hắn, vẫn như cũ khuôn mặt rất bình tĩnh.
Hắc Vũ phát điên hận không được lấy vũ khí ra hung hăng đập vào đầu Bạch Đế.
Lãnh Lăng Vân quay đầu thật sâu nhìn Thích Ngạo Sương, không nói gì.
Phong Dật Hiên cũng mất tự nhiên quay mặt, không có nhìn Thích Ngạo Sương. Thiếu chủ ở sau lưng Phong Dật hiên lại dùng cái loại ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương.
Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, trong mắt lại thoáng chút đăm chiêu.
Chuyện ở Thần Giới giải quyết xong, chuyện về sau Tây Tư Tháp Nhĩ sẽ xử lý tốt. Cơ hội tốt như vậy hắn sẽ không lãng phí vô ích. Nhưng trong lòng của Thích Ngạo Sương lại tuyệt đối không nhẹ nhõm. Bởi vì còn có Ma giới khó dây dưa nhất, mà Phong Dật Hiên ở Ma giới có thân phận gì? tới hiện tại mình cũng không biết.
Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn về phía Phong Dật Hiên, nhưng Phong Dật Hiên thủy chung không có quay đầu liếc nhìn nàng một cái.
"Trở về thôi." thanh âm Tạp Mễ Nhĩ thật thấp chợt vang lên.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt liền tối sầm. Sau đó không thấy gì nữa.
Trước mắt một hồi bạch quang thoáng qua. Tất cả mọi người biến mất không thấy gì nữa. Tại chỗ rỗng tuếch, giống như đoàn người Thích Ngạo Sương căn bản chưa từng xuất hiện.
Khi Thích Ngạo Sương mở mắt lần nữa, đã trở lại chỗ suối phun. Xung quanh là các loại cây cối cao lớn, suối phun vẫn như cũ nước trong veo, không ngừng phun lên giữa không trung, văng lên vô số bọt nước.
Tất cả mọi người đều ở chỗ này. Trừ Tạp Mễ Nhĩ......
Tạp Mễ Nhĩ cứ như vậy âm thầm biến mất.
Mà để cho bọn họ tất cả mọi người kinh hãi chính là, trước khi truyền tống bọn họ về đây, hình như là Tạp Mễ Nhĩ chỉ nói có một câu nói. Nói như vậy là Tạp Mễ Nhĩ đã đưa bọn họ trở lại hay sao? Tạp Mễ Nhĩ rốt cuộc là ai? Có thể tự mở ra một cái Không Gian Chi Môn truyền tống bọn họ về đây chỉ bằng một câu nói??.
"Chúc mừng các ngươi, các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi." Thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên bên tai mọi người.
"Có phần thưởng sao?" Thích Ngạo Sương chế nhạo hỏi một câu.
"Ha ha." Cái thanh âm kia lại cười "Có thể thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi, trong phạm vi của ta"
"A, không tệ." Thích Ngạo Sương híp mắt gật đầu.
"Bạch Đế, Hắc Vũ, đi đi, hãy đến nơi các ngươi cần đến. Mà nhân duyên của các ngươi cùng với nàng đến đây coi như chấm dứt." Người đó nói ra một câu như vậy mà mọi người không ai có thể hiểu được.
Sau một khắc sau Bạch Đế, Hắc Vũ cùng với Thích Ngạo Sương liền hiểu rõ lời của hắn là có ý gì rồi. Khế ước của ba người bọn họ vào giờ khắc này đã biến mất.
"Ta là nên gọi ngươi là Lãnh Lăng Vân hay là Yêu Vương?" Thanh âm đó vang lên lúc này lại có chút hài hước.
"Ta bây giờ là Lãnh Lăng Vân, trừ lần đó ra, bây giờ không phải Yêu Vương nữa." Lãnh Lăng Vân thật thấp phun ra một câu.
Sắc mặt của mọi người cũng hơi đổi. Thân phận thực sự của Lãnh Lăng Vân chính là Yêu Giới Đại Yêu Vương?
Sắc mặt của Bạch Đế và Hắc Vũ càng trở nên kinh ngạc, hai người cũng nhìn thẳng vào Lãnh Lăng Vân. Cái người tóc bạch kim, mắt tím này, là Đại Yêu Vương đại danh đỉnh đỉnh ngày xưa của bọn họ?
Này? Có thật không vậy??
"Ngươi, ngươi, ngươi thật sự là....!!!" Hắc vũ cảm giác đầu óc mình có chút ngây ngốc.
Lãnh Lăng Vân cũng khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Ta nói rồi, ta bây giờ là Lãnh Lăng Vân."
"Tốt, Lãnh Lăng Vân, phần thuởng của ngươi như ngươi mong muốn. Ngươi có thể đi làm chuyện ngươi muốn làm rồi. Chuyện của Yêu Giới, sẽ không khiến ngươi phải bận tâm nữa" thanh âm của Chí Tôn trầm thấp vang lên.
"Đa tạ Chí Tôn." Lãnh Lăng Vân cười nhạt, nụ cười được giải thoát.
Bạch Đế trầm mặc, lẳng lặng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lãnh Lăng Vân.
Hắc Vũ ở đó nhảy lên, thế nào cũng không chịu tin tưởng sự thật này.
"Bạch Đế, Hắc Vũ, phần thưởng của các ngươi, chính là trở thành Yêu Giới Đại Yêu Vương, đi đi." Lúc này, thanh âm Chí Tôn van lên lần nữa, lần này là lớn tiếng nói ra một câu nói như vậy. Sau đó một trận gió thổi qua, bóng dáng của Bạch Đế và Hắc Vũ biến mất tại chỗ.
Trong cơn gió mơ hồ truyền đến tiếng rống giận của Hắc Vũ: "Chí Tôn, ta xxxx ngươi!! @[email protected]#$^&*&^$#%........
Đây coi như là cái phần thưởng chó má gì aaaaa!!!!”
Sau đó thanh âm biến mất, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
"Ngươi cũng đi đi, Bạch Đế và Hắc Vũ cần một người giữ thăng bằng ở giữa. Có ngươi ở đó, bọn họ sẽ là Yêu Vương ưu tú hơn ta." Lãnh Lăng Vân xoay người nói với người áo xám bên cạnh mình
"Nếu như đây là ý nguyện của chủ nhân, như vậy, ta sẽ phục tùng." Người áo xám nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy, sau đó cả người hóa thành một đạo khói xanh, biến mất ngay tại chỗ.
"Như vậy, Hai vị khách của Ma tộc, có gì cần ta giúp đỡ sao?" Thanh âm Chí Tôn lần nữa vang lên.
"Không cần." Thiếu chủ khinh thường hừ lạnh câu.
Phong Dật Hiên cũng đang lúc này đi tới, hắn chậm rãi quay đầu, đi từ từ tới chỗ Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn Phong Dật Hiên. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tách ra Phong Dật Hiên nhìn thẳng vào mắt nàng.
Phong Dật Hiên đi tới trước mặt của Thích Ngạo Sương, thật lâu không nói gì, cứ như vậy thật sâu nhìn nàng. Trong ánh mắt lại tràn đầy ưu thương, yêu say đắm, còn có quyến luyến không thôi.
"Dật Hiên......?" Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng mở miệng.
"Ngạo Sương!" Phong Dật Hiên lại thật thấp gọi ra một tiếng sau đột nhiên đưa tay ra đem Thích Ngạo Sương hung hăng kéo vào trong ngực.
Thích Ngạo Sương sửng sốt, con ngươi bỗng chốc co rút nhanh.
Phong Dật hiên đang làm gì? Hắn, hắn ôm mình thật chặt.
Lồng ngực thật là ấm áp, cảm giác rất quen thuộc.
Một lần lại một lần, mỗi lần tại chính thời khắc nguy hiểm nhất, bất lực nhất, hắn luôn kịp thời xuất hiện.
Cứ như vậy ôm mình thật chặt trong ngực.
"Ngạo Sương, ta, ta yêu nàng..... thanh âm thật thấp của Phong Dật Hiên vang lên bên tai Thích Ngạo Sương.
Thiếu chủ trợn to hai mắt, há to mồm ngu ngơ đứng hình tại chỗ, nhìn hai người vẫn không nhúc nhích.
Nét mặt của Lãnh Lăng Vân phức tạp cực kỳ, hình ảnh trước mắt ấy sao chói mắt quá, để cho hắn đau lòng như thế.
Hắn thậm chí có cỗ kích động muốn đi lên đem hai người hung hăng tách ra.
"Dật Hiên, Dật Hiên?" Thích Ngạo Sương vừa thoát khỏi lồng ngực Phong Dật hiên hỏi hắn đã vậy thì tại sao….. Phong Dật Hiên lại càng ôm nàng chặt hơn.
"Không nên cử động, Ngạo Sương, cầu xin nàng đừng cử động, để cho ta ôm nàng một lúc thôi, chỉ một lúc thôi......" giọng nói của Phong Dật Hiên thật thấp, lại mang theo sự cầu khẩn và cả đau lòng.
Thích Ngạo Sương không cử động nữa, mặc cho Phong Dật Hiên ôm nàng.
"Ta nói rồi, ta sẽ không để cho nàng khổ sở. Ta sẽ vì nàng ngưng hẳn Thánh Chiến. Nhưng mà ta lại không có tư cách mang lại hạnh phúc cho nàng" Phong Dật Hiên đau khổ nói.
Không có tư cách làm mình hạnh phúc? Có ý tứ gì? Lời này rốt cuộc có ý gì?
Trong lòng của Thích Ngạo Sương chợt dâng lên một cỗ lo lắng không thôi.
Tại sao nàng lại có cảm giác đột nhiên Phong Dật Hiên sắp biến mất ngay trước mắt, giống như mình không thể tiếp tục nhìn thấy hắn nữa.
"Nàng nhất định phải hạnh phúc." Phong Dật Hiên chậm rãi buông Thích Ngạo Sương ra, thật sâu nhìn Thích Ngạo Sương. Từ từ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Thích Ngạo Sương.
Hồi lâu, Phong Dật Hiên nở ra một nụ cười, "Ngạo Sương, cả đời này, gặp được nàng thật tốt......"
Dứt lời, Phong Dật Hiên biến mất không thấy gì nữa......
Cứ như vậy biến mất ở trước mặt của Thích Ngạo Sương!
Thích Ngạo Sương kinh hoàng ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, không có ai!
Phong Dật Hiên không thấy, không thấy nữa. Thiếu chủ cũng không thấy, cũng biến mất ngay tại chỗ!
Đầu óc Thích Ngạo Sương trong nháy mắt trống rỗng, kinh ngạc mà nhìn phía trước.
Ngạo Sương, cả đời này, gặp được nàng thật tốt….
Gặp được nàng thật tốt.....
Lãnh Lăng Vân sửng sốt, nhìn tình huống trước mắt đột nhiên xảy ra như vậy, cũng không rõ chân tướng.
"Dật Hiên......" Thích Ngạo Sương lẩm bẩm khạc ra hai chữ.
Trong lòng trống rỗng, trống rỗng......
Chung quanh an tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập.
"Dật Hiên? Dật Hiên? Dật Hiên!!" Trong lòng của Thích Ngạo Sương chợt vô cùng bối rối, nàng rốt cuộc cũng hiểu ra, Phong Dật Hiên đi rồi! Dật Hiên cứ như vậy đi mất rồi! Không! Hắn tại sao có thể biến mất như thế? Tại sao có thể nói ra những lời đó liền biến mất? Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì xảy ra với hắn? Vì mình ngưng hẳn Thánh Chiến, là dùng thân phận Ma tộc của hắn sao? Hắn muốn làm việc gì ngốc nghếch sao?
"Không, Dật Hiên, chàng trở lại, chàng trở lại nói rõ cho ta! Dật Hiên!" Thích Ngạo Sương đôi tay nắm chặt, mất khống chế kêu to lên. Lo lắng trong lòng càng ngày càng nhiều hơn.
"Ngạo Sương, nàng bình tĩnh một chút." Lãnh Lăng Vân nhìn Thích Ngạo Sương luống cuống vội vàng tiến lên đỡ nàng.
"Thích Ngạo Sương, ngươi cần kêu nữa, hắn đã trở lại Ma giới rồi. Trở về chuẩn bị bị tham gia nghi thức lên ngôi của Ma Vương." Thanh âm chí Tôn lúc này có chút trống rỗng vang lên.
"Có ý tứ gì?" Thích Ngạo Sương kích động trùng trùng rống to.
"Có ý gì ta nhớ ngươi nên rõ ràng hơn, không phải sao?" Chí Tôn thanh âm dẫn theo chút cười khổ, "Hắn là Ma tộc, nhưng lại tới nơi này ngưng hẳn Thánh Chiến, vì người nào ngươi không rõ ràng sao?"
Thích Ngạo Sương đột nhiên run lên, quả nhiên, quả nhiên là như vậy!
( ý là chỉ có Ma Vương mới ngưng hẳn Thánh Chiến được nên tiểu Phong chấp nhận làm Ma Vương đâu mà ~~ khổ thân tiểu Phong)
Phong Dật Hiên là vì mình mà ngưng hẳn Thánh Chiến, cái giá phải trả cao như vậy??
"Chuyện có lẽ so với ngươi nghĩ thì phức tạp hơn nhiều. Nhưng Thánh Chiến kết thúc rồi. Chỉ cần như vậy là đủ rồi." Thanh âm Chí Tôn khôi phục lại bình thường, tiếp tục nói, "Nói đi, ngươi muốn phần thưởng là gì? Với năng lực của chúng ta, nhất định thỏa mãn ngươi."
Thích Ngạo Sương lại giống như không có nghe được lời nói của Chí Tôn, ánh mắt trống rỗng vô cùng, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Đó chính là Phong Dật Hiên như vậy rời đi là vì mình, vì mình làm ra hắn chuyện không muốn làm. Vì mình, hắn lấy cả đời ra để trả giá, ngưng hẳnThánh Chiến.
Nghi thức lên ngôi Ma Vương?
Hắn ngưng hẳn Thánh Chiến, cái giá là rời bỏ mình và phải trở thành Ma Vương sao?
"Ngạo Sương......" Lãnh Lăng Vân nhìn Thích Ngạo Sương giống như người mất đi linh hồn, đáy mắt tràn đầy đau lòng, cuối cùng thở dài, sâu xa nói, "Đã như vậy không bỏ được hắn, vì sao không đi tìm hắn?"
"Cái gì?" Thích Ngạo Sương nghe được lời nói của Lãnh Lăng Vân, ánh mắt chậm rãi có tiêu cự. Vội vàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đau lòng của Lãnh Lăng Vân.
"Mặc dù tận mắt thấy hắn biến mất. Nhưng ta hiểu rõ tự dưng biến mất là không thể nào." Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng thở dài, "Nguyên lai ta tưởng rằng ta mới là người vì nàng làm nhiều chuyện nhất, kết quả, ta sai lầm rồi."
Thích Ngạo Sương có chút mê mang, kinh ngạc nhìn Lãnh Lăng Vân.
"..... Thật ra thì, mới vừa rồi ta đã thấy được,vị trí của hắn ở trong lòng nàng khác với ta...." Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng than thở.
Đôi môi Thích Ngạo Sương khẽ run, tay chậm rãi đặt trên ngực của mình, thật thấp run rẩy nói, "Ta, ta không biết. Nhưng ta hiểu một chuyện, ta không muốn hắn cứ như vậy rời ta mà đi. Trong lòng của ta vị trí của hắn, không ai thay thế được......"
"Dừng!" Lãnh Lăng Vân lập tức cắt đứt lời nói của Thích Ngạo Sương, có chút ảo não đau lòng nói, "Ngạo Sương, nàng cứ như vậy, đối với ta không công bằng…”
"Sao?" Thích Ngạo Sương mờ mịt.
"Hắn có thể làm vì nàng, ta cũng có thể. Hắn làm xong tất cả cứ như vậy buông tay rời đi, còn nàng, hắn rời đi cơ hội cuối cùng nàng cũng không cho ta, nàng cảm thấy đối với ta như vậy là công bằng sao?" Lãnh Lăng Vân tận lực buông lỏng giọng điệu, mỉm cười, chỉ là đáy mắt không có mỉm cười, tất cả đều là khổ sở.
"Ta......" Thích Ngạo Sương muốn nói chút gì, lại phát hiện một câu cũng nói không ra được.
"Ta cùng nàng tìm hắn, tìm được hắn, ta mới có thể cùng hắn phân thắng bại, không phải sao?" Lãnh Lăng Vân mỉm cười vuốt vuốt tóc Thích Ngạo Sương, "Đi thôi, nếu không bỏ được hắn, thì đi tìm hắn."
( Nói đi nói lại thì cũng kiếm cớ cho tiểu Sương đi tìm tiểu Phong. Tiểu Vân a~~ sao khờ thế ~~ đau lòng quá.huhuhu)
"Lăng Vân......" Thích Ngạo Sương còn muốn nói điều gì, Lãnh Lăng Vân vội vàng khoát tay.
"Được rồi, câu nói kế tiếp ta cự tuyệt nghe nữa. Nàng không phải là có phần thưởng sao? Gọi Chí Tôn đem chúng ta đến Ma giới đi. Chúng ta đi tìm hắn." Lãnh Lăng Vân mỉm cười nói.
Thích Ngạo Sương ngơ ngẩn, rốt cuộc nhẹ nhàng gật đầu: "Được." Tiếp theo quay đầu nhìn giữa không trung nói, "Chí Tôn, phần thuởng của ta chính là xin ngươi đem chúng ta đến Ma giới đi."
"Ai~~~......" Giữa không trung truyền đến tiếng thở dài sâu kín của Chí Tôn, thật lâu, chậm rãi nói, "Ngươi, nhất định phải đi sao? Ngươi cũng đã biết nơi đó nguy hiểm, coi như ngươi tìm được hắn, ngươi sẽ phát hiện các ngươi căn bản cũng không thể”
"Ta muốn đi!" ánh mắt Thích Ngạo Sương kiên quyết, "Không thử đã buông tha, cái này không thể nào."
Chí Tôn lần nữa phát tiếng thở dài sâu kín, chậm rãi nói, "Lãnh Lăng Vân, ngươi cũng muốn đi sao? Ngươi nên hiểu, có lẽ cái người này......"
"Chí Tôn, tâm ý ta đã quyết." Lãnh Lăng Vân mỉm cười sáng chói.
"Meo meo!" Nằm ở trên lưng Thích Ngạo Sương, Mèo Tầm Bảo quơ múa móng vuốt của mình, ý bảo mình cũng nhất định sẽ đi theo Thích Ngạo Sương.
"Ai~ ~ ~, đi đi, đi đi......" Chí Tôn lần nữa phát ra một tiếng thở dài sâu kín.
( nãy giờ thở mấy lần rồi đấy )
Bạch quang thoáng qua, Thích Ngạo Sương cùng Lãnh Lăng Vân biến mất ngay tại chỗ.
Hai người cứ như vậy đi tới Ma giới.....
....................
" Đi rồi hả?" Một cái thanh âm chậm rãi vang lên.
"Đúng vậy." thanh âm Chí Tôn tràn đầy bất đắc dĩ.
"Là họa hay là phúc, mặc bọn hắn thôi. Chuyện của chúng ta cũng làm xong rồi."
"Cũng chỉ có thể như thế......"