"Mạt Lý Na!" Thích Ngạo Sương muốn mở miệng nói cái gì nữa.
Vậy mà Mạt Lý Na đã che lỗ tai của mình khóc chạy xa đi dần. Từ đầu đến cuối nàng đều không có nhìn gương một cái nào. Bởi vì đã không có cần thiết, phản ứng của mọi người và ngôn ngữ cũng đã nói rõ tất cả.
Thích Ngạo Sương là nữ nhân!!! Nàng thật sự là nữ nhân!
Thích Ngạo Sương nhìn bóng lưng Mạt Lý Na, khẽ than thở.
Thu hồi nhãn thần, thấy Kiều Nạp Sâm còn giơ gương, trơ mắt nhìn người trong gương. Thích Ngạo Sương tức giận nói: "Nhìn cái gì vậy? Mọi người đi hết rồi, chuyện có thể kết thúc ở đây được rồi."
"A nha." Kiều Nạp Sâm lúc này mới lưu luyến không rời thu hồi gương. Vậy mà trong lòng thì phập phồng suy nghĩ. Thích Ngạo Sương thật sự là nữ tử! Hơn nữa còn là cô gái rất xinh đẹp không gì sánh bằng! Trời ạ! Cái thế giới này điên thật rồi! Vừa nghĩ tới mình còn từng cùng nàng kề vai sát cánh, Kiều Nạp Sâm liền khoái chí.
"Ngạo Sương, đợi chút, đợi chút a." Kiều Nạp Sâm vội vàng đuổi theo, cùng Thích Ngạo Sương sóng vai.
Kiều Nạp Sâm ôm đầy một bụng nghi vấn, hắn rất muốn hiểu rõ tình thế của Thích Ngạo Sương bây giờ là xảy ra chuyện gì, là bởi vì dùng bảo vật nào đó thay đổi ngoại hình hay là dùng thần khí gì đó, nhưng nhìn Thích Ngạo Sương vẫn trầm mặc, biết hôm nay tuyệt đối không phải là thời cơ tốt để hỏi, không thể làm gì khác hơn là đành nhịn đi cái kích động này.
Thích Ngạo Sương mặc dù có chút lo lắng cho Mạt Lý Na, nhưng biết Mạt Lý Na cuối cùng vẫn còn sẽ nghĩ thông, chỉ là quá trình này có lẽ sẽ lâu một chút, khổ sở một chút thôi. Nàng bây giờ đang đau đầu chính là những tin tức Mạt Lý Na mang tới. Sau lưng học viện ngôi sao quả nhiên có cái lưới lớn. Mà giăng lưới như vậy là nhằm mục đích gì đây?
Đang trong lúc Thích Ngạo Sương suy tư, chợt một hồi gió nhẹ thổi qua, một cỗ hơi thở khác thường truyền đến. Thích Ngạo Sương đột nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy nam tử thần bí áo trắng kia lặng lẳng đứn trước mặt nàng.
"Là huynh, huynh rốt cuộc cũng xuất hiện rồi." Thích Ngạo Sương nhìn nam tử trước mắt, trong lòng dâng lên một tia nhàn nhạt an lòng.
"Đúng. Bởi vì bây giờ đã tới lúc rồi." Nam tử áo trắng nhẹ nhàng nói "Thực lực của ngươi bây giờ đã đủ cho ngươi tìm hiểu những thứ kia."
"Này, tìm hiểu cái gì?" Kiều Nạp Sâm cau mày, nghi ngờ cực kỳ. Người này thế nào lại mang bộ dạng tự cho mình là đúng xuất hiện ở đây, lại có vẻ thân thích với Thích Ngạo Sương nữa.
"Tối nay ngươi sẽ biết là thứ gì thôi." Nam tử áo trắng thần bí cười nhạt, "Ngồi đi, ta cho ngươi biết hết tất cả những gì ta biết được."
Nam tử áo trắng dứt lời ngồi xuống bằn ghế đá, vỗ vỗ chỗ bên cạnh. Thích Ngạo Sương không do dự, đi tới ngồi ở bên cạnh nam tử áo trắng.
Kiều Nạp Sâm bĩu môi, ngồi ở bên trái.
"Huynh thực ra là ai?" Thích Ngạo Sương nhìn nam tử áo trắng trước mắt, không biết vì sao, cảm giác trên người người này có một cỗ mùi vị nhàn nhạt quen thuộc, Nhưng mà lại không thể nói được đó là mùi gì.
"Ta....." Nam tử áo trắng nói đến đây, sắc mặt lại khẽ tối xuống, nhẹ nhàng thở dài nói, "Thật ra thì, ta cũng không biết ta là ai."
"Có ý tứ gì? Nói nhăng nói cuội gì đó, nào có không biết mình là ai. Ngươi cũng không phải là mất trí nhớ!" Kiều Nạp Sâm vừa nghe khinh thường phản bác.
"Ha ha." Nam tử áo trắng cười nhạt một tiếng nhẹ nhàng nói, "Ngươi nói đúng rồi, ta chính là không có trí nhớ lúc trước. Thật sự của ta không nhớ rõ mình là ai?"
"Gì?" Kiều Nạp Sâm mắt choáng váng, không ngờ mình tùy tiện nói một câu đúng ngay trọng điểm. Nam tử áo trắng trực tiếp nói như vậy thực làm hắn á khẩu.
"Huynh không nhớ được mình là ai ư? Vậy huynh từ đâu tới đây?" Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ hỏi.
"Không biết, khi ta lấy lại tinh thần thì ta đã ở cái thế giới này rồi. Nhưng ta cảm thấy chỗ vị diện kia có cái gì gọi ta nên ta thuận nước đấy thuyền đi đến Học Viện. Muốn thông qua chín tầng, đi vào cảnh giới Phá Toái Hư Không rồi đến Vị Diện kia. Nhưng là......"
"Nhưng là huynh lại phát hiện ra Học Viện Ngôi Sao không muốn huynh biết được diện mạo thực, cho nên huynh mới chiến đấu chống lại họ trong trận chiến năm ấy. Cuối cùng thiếu chút nữa lật đổ cả Tháp, vậy sao?" Thích Ngạo Sương nói ra phỏng đoán của bản thân.
"Không sai. Ta phát hiện ra là muốn vào được Phá Toái Hư Không cũng không nhất thiết phải đến tầng chín của tháp kia. Bên ngoài cũng có thể làm được điều này. Nhưng Học Viện này đem tất cả mọi người nhốt chung một lưới, để cho bọn họ thông qua tầng thứ chín của Tháp. Tiến vào tầng thứ chín không phải vào được Phá Toái Hư Không mà là sẽ phải bỏ mạng. Sẽ bị thế lực đứng sau của Học Viện này cắn nuốt sinh mạng." Nam tử áo trắng chậm rãi nói qua.
"Cho nên hôm đó huynh mới ngăn cản ta." Thích Ngạo Sương tiếp lời.
"Tại sao ngươi không xuất hiện ngăn cản ta?" Kiều Nạp Sâm ở một bên thầm thì.
"Đó là bởi vì, ngươi làm cho ta có một loại cảm giác rất quen thuộc. Ta, hình như biết ngươi. Nhưng mà ta lại cũng không nhớ ra được đã gặp qua ở nơi nào ngươi. Loại cảm giác này, rất quen thuộc, rất quen thuộc, rất để cho ta hoài niệm." Ánh mắt của nam tử áo trắng nhìn Thích Ngạo Sương có chút chăm chú.
"Phi phi ~~, ngươi chắc cũng biết chân thân của Thích Ngạo Sương là một mỹ nữ mới nói những lời này." Kiều Nạp Sâm khinh thường cắt đứt lời của nam tử áo trắng. Hắn biết một màn trong rừng đã lọt vào mắt nam tử áo trắng, cũng có thể hắn đã biết Thích Ngạo Sương là một cô gái xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
"Ha ha." Nam tử áo trắng cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Thích Ngạo Sương cũng hiểu được căn bản cũng không phải là chuyện Kiều Nạp Sâm nói. Bởi vì, không chỉ Nam tử áo trắng có loại cảm giác này, chính nàng cũng có! Nàng cảm giác người trước mắt rất quen thuộc, nhưng lại thực sự là chưa từng thấy qua hắn. Loại cảm giác này cùng kỳ quái, cũng rất tế nhị.
"Năm đó ta cùng người của Học Viện đánh nhau một trận, ta hiểu biết rõ những người này là giúp thế lực sau lưng bọn họ thu thập cường giả. Mà mục đích thực sự của Học Viện chính là cái này. Nhưng những người có tư chất thực sự quá ít. Lần này ngươi xuất hiện, còn có ĐịchThản Tư và Kiều Nạp Sâm, hiện tại khiến viện trưởng bọn họ cũng rất tò mò đợi. Hình nh, người bọn họ muốn tìm sắp đủ rồi." Nam tử áo trắng trầm giọng nói.
"Bọn họ, hình như là từ Vị Diện xuống. Không phải lên đó rồi về sau liền không cách nào xuống sao? Nhưng là những người này lại xuống được." Thích Ngạo Sương rơi vào trầm tư.
"Hẳn là hắn có người chống lưng mới làm được. Hơn nữa còn làm giảm thực lực của bọn họ nên bọn họ mới có thể ở đây được." Nam tử áo trắng phân tích.
"Hiện tại, mấu chốt nhất là cái gì?" Kiều Nạp Sâm khó chịu cắt đứt đối thoại của hai người. Cảm giác Thích Ngạo Sương cùng cái nam tử áo trắng không khí hài hòa làm cho hắn rất khó chịu.
"Mấu chốt nhất là hủy diệt Học Viện Ngôi Sao. Đem diện mạo thực của Tháp Thí Thiên ra ngoài ánh sáng. Đệ Cửu Tầng ta lẻn vào qua rất nhiều lần, phát hiện không ít trận pháp, đã phá hư một ít. Nhưng cái trận pháp lớn nhất, cần phải có người cùng ta liên hiệp." Nam tử áo trắng nói tới chỗ này, chuyển hướng nhìn Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương hiểu được, nam tử áo trắng cần chính là mình cùng phối hợp của hắn. Lập tức Thích Ngạo Sương liền gật đầu mà đồng ý xuống.
"Diệt trừ cái này, mới thoát khỏi Học Viện Ngôi Sao, mới có thể thuận lợi tiến vào Vị Diện." Nam tử áo trắng cứng cõi nói.
"Được, ta cũng vậy phải đi vị diện kia." Thích Ngạo Sương gật đầu, trịnh trọng mà kiên quyết nói.
"Là bởi vì có người ở chờ ngươi sao?" Nam tử áo trắng mỉm cười hỏi.
Thích Ngạo Sương cũng cười, nhẹ nhàng gật đầu: " đúng vậy."
Nam tử áo trắng cười nhạt một tiếng không nói gì thêm, chỉ là nhưng mà trong nội tâm lại có chút trống không.
"Tốt lắm, ngươi nói một chút khi nào thì bắt đầu hành động chứ?" Kiều Nạp Sâm lần nữa chen vào nói. Trong lòng đối với cái này nam tử áo trắng thần bí này phải không thoải mái tới cực điểm. Sao hắn lại thoái mái nói chuyện với Thích Ngạo Sương như vậy? Thiệt là!
"Không nên gấp, hơn nữa chuyện này phải bí mật tiến hành." Nam tử áo trắng khẽ mỉm cười nói với Thích Ngạo Sương, "Còn nữa, mang theo thị vệ thân cận của ngươi, lực lượng của hắn, cũng là không thể khinh thường. Hắn có thể cùng chúng ta cùng nhau tiến vào vị diện kia."
"Cái gì? Tên kia mạnh thế sao?" Kiều Nạp Sâm có chút không tin.
"Hắn giấu giếm thực lực." Nam tử áo trắng đứng lên, nhìn bóng đêm nói, "Một canh giờ nữa chúng ta gặp mặt ở lối vào tầng thứ chín."
"Tốt. Đến lúc đó gặp!" Thích Ngạo Sương cũng đứng lên, đồng ý một tiếng.
Kiều Nạp Sâm mặt đen lại không nói lời nào, cảm giác không được tự nhiên, hai người kia giống như là tình nhân đính ước, rất ăn ý với nhau.
"Ngạo Sương, Ngạo Sương, đệ......" Kiều Nạp Sâm vắt hết óc muốn tìm điểm đề tài, Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn hắn, hắn nửa ngày mới nói một câu" Đệ, đệ đói chưa? Chúng ta đi ăn khuya đi." Nói xong câu này, hắn thiếu chút nữa cắn được đầu lưỡi của mình, cái này gọi là nói cái gì a! Vốn là muốn cùng Thích Ngạo Sương nói chuyện nhiều một chút, nhưng lại nói nhảm cái gì đây??!!
"Hơi đói rồi, đi thôi." Không ngờ Thích Ngạo Sương lại trả lời một câu như vậy.
Kiều Nạp Sâm mừng rỡ, nói liên tục: "Tốt, chúng ta đi ăn thịt nướng, uống chút rượu, ta mời khách......"
Hai người cứ như vậy hướng trường học phía tây đi tới.
Mà ĐịchThản Tư lúc này một mình ở trong lí túc xá đang rối rắm.
Thích Ngạo Sương là nữ nhân?!
Thích Ngạo Sương lại là nữ nhân!
Trên cái thế giới này người hiểu rõ mình nhất lại là một nữ nhân!
ĐịchThản Tư suy nghĩ trở lại lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thích Ngạo Sương. Thời điểm đó khi bọn hắn còn chưa nói hết câu thì Thích Ngạo Sương đã đẩy cửa đi vào thử thách, rồi lại lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Mà lúc tham gia thí luyện, nàng là người đầu tiên lĩnh hội được lời nói của mình, hơn nữa còn là nhanh như vậy! Còn nữa, mặc kệ mình làm gì nàng đều lập tức đoán được, mặc cho người chung quanh giật mình không thôi, thì nàng vẫn như cũ bộ dạng như là đương nhiên nó phải xảy ra vậy.
Thế này thì làm sao cho phải?
Mình sắp sửa đồng hành cùng một nữ nhân sao?