Khắc Lôi Nhã nhìn con tắc kè hoa trước mắt. Nàng chợt hiểu tên này là một người có tính tình vô cùng xấu xa. Sát thủ mà còn đi tìm hiểu thân phận của cố chủ. Theo lý thì sát thủ chỉ lấy tiền giết người là được, không thể quan tâm đến những thứ khác. Nhưng người này lại có thể nhiều chuyện đến mức đi tìm hiểu cố chủ là ai.
“Không phải là đại hoàng tử à?” Khắc Lôi Nhã mỉm cười nhìn Tạp Mễ Nhĩ, hỏi dò.
“Người bình thường cũng sẽ nghĩ như vậy. Hai hoàng tử mà một người bị thương thì nhất định là do hoàng tử kia làm.” Tạp Mễ Nhĩ nở một nụ cười tao nhã, lễ độ. Tác phong nhẹ nhàng như thế thật mê người.
Nhưng Khắc Lôi Nhã không nghĩ như vậy. Hắn là sói đội lốt cừu!
“Vậy là không phải đại hoàng tử.” Khắc Lôi Nhã khẳng định.
“Đúng. Không phải đại hoàng tử.” Tạp Mễ Nhĩ híp mắt nhìn Khắc Lôi Nhã, dịu dàng nói, “Xú nha đầu đáng chết! Nói cho ta tại sao ngươi có thể phát hiện được ta trước đã. Sau đó ta mới nói cho ngươi biết cố chủ của ta. Tin này sẽ không khiến ngươi thiệt thòi đâu.”
“Ngươi đừng cười tao nhã lịch sự, tác phong nhẹ nhàng nhưng lại khạc ra lời rắn độc như thế nữa.” Khắc Lôi Nhã co quắp khóe miệng, kháng nghị. Người này khiến người ta cảm thấy thật quỷ dị. Thật không chịu nổi.
“Không thể! Nha đầu chết tiệt kia, nếu không phải ngươi ăn no không có việc gì làm mà lại chạy đến hoàng cung phá hỏng chuyện của ta, thì tên tuổi một đời anh hùng của ta sẽ không bị hủy. Ngươi là xú nha đầu.” Tạp Mễ Nhĩ vẫn giữ nụ cười dịu dàng mê người nhưng lời nói khạc ra từ miệng hắn lại hoàn toàn khác biệt.
Ngõa Nhĩ Đa sắp sụp đổ. Người này thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm! Cam bái hạ phong! Hắn có thể dùng giọng nói dịu dàng nhất mà nói ra những lời ác độc nhất thế giới. Người như vậy mà không là cực phẩm thì còn có thể là ai? Ai có thể làm đối thủ của hắn cơ chứ? Ai có thể có được năng lực như vậy?
Khắc Lôi Nhã nhìn Tạp Mễ Nhĩ đang mỉm cười đầy dịu dàng, khẽ giựt giựt khóe miệng, nói: “Được rồi. Ta nói cho ngươi biết. Ngươi quả thật rất ưu tú trong giới sát thủ. Có thể xem là ông hoàng của giới này rồi. Có thể giấu kín hơi thở của mình. Ngươi nắm giữ sự lưu động của không khí, thân thể có thể khống chế nó hoàn toàn để di chuyển. Đây chính là kiến thức cơ bản của việc ẩn nấp của sát thủ. Nhưng cho tới bây giờ ta thấy chỉ có mình ngươi có thể làm được hoàn mỹ như thế.”
“Ha ha, cảm ơn đã khen. Ca ngợi ta nhiều hơn nữa đi, ta thích nghe.” (tự kỷ siêu cấp >”
“Quả nhiên hắn là tên tự yêu mình đến điên cuồng! Khắc Lôi Nhã, mới vừa rồi sao ngươi có thể thấy được hắn rất yêu bản thân vậy?” Ngõa Nhĩ Đa vừa nôn mửa, vừa bội phục mà nói.
Khắc Lôi Nhã: “……”
“Đúng rồi, nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc ngươi là ai?” Tạp Mễ Nhĩ như chợt nhớ tới cái gì đó, khẽ cau mày, hỏi.
“Cái gì?” Lần này đến lượt Khắc Lôi Nhã giả bộ ngu.
“Ít giả bộ cho lão tử ~~ Nhớ ngày đó, ta nhẹ nhàng đi tới thư phòng trước ngươi, ta đã chuẩn bị để người vô liêm sỉ là ngươi vô lễ. Không ngờ ngươi không thèm liếc nhìn ta lấy một cái. Ngươi cho rằng ta tin ngươi là hoa si sao?” Tạp Mễ Nhĩ mỉa mai, cười lạnh. (ôi, đạo lý. Cho ta chút đạo lý @@)
“Vấn đề này sau này hãy nói.” Khắc Lôi Nhã chuyển đề tài, “Dung mạo của ngươi là độc nhất vô nhị. Hiện tại sẽ nói một chút tại sao ngươi lại bị ta phát hiện.”
“Ừ, lời này nghe thật thoải mái.” Tạp Mễ Nhĩ lại khôi phục bộ dạng nho nhã vừa rồi.
“Không phải ta dựa vào sự lưu động trong không khí để phán đoán sự tồn tại của ngươi. Ta cảm nhận được tất cả những vật thể xung quanh. Có thêm một vật thể mà nó còn chậm rãi chuyển động, ngươi nói xem ta có thể phát hiện ngươi không?”
“Thần kỳ như vậy? Sao ngươi có thể cảm nhận được tất cả những vật thể xung quanh? Đừng lừa gạt ta đó là ma pháp gì đó. Ma Pháp Sư là người ngu ngốc nhất. Nếu có ai đó im hơi lặng tiếng đến gần thì họ liền xong đời, không cần đọc thần chú làm gì nữa. Chiến sĩ còn có thể sở hữu vũ khí.” Tạp Mễ Nhĩ khinh thường nói.
“Điều này ta không biết phải giải thích với ngươi như thế nào. Ta cũng hiểu sơ thuật thích khách. Sau đó ta đem dung hợp những gì đã học được về ma pháp và Đấu Khí vào với sự cảm nhận.” Khắc Lôi Nhã nửa thật nửa giả nói.
“Vậy sao?” Tạp Mễ Nhĩ nghi hoặc.
“Được rồi, ta đã nói cho ngươi biết mọi thứ. Ngươi có thể nói cố chủ là ai được rồi.” Khắc Lôi Nhã thúc giục.
“Cố chủ là Hoàng đế bệ hạ.” Tạp Mễ Nhĩ nói không có chút để ý nào.
“Cái gì?” Khắc Lôi Nhã và Ngõa Nhĩ Đa đồng thanh kêu lên. Hoàng đế bệ hạ? Sao hoàng đế bệ hạ lại thuê sát thủ giết chết nhị hoàng tử?
“Tại sao Hoàng đế bệ hạ lại muốn phái ngươi giết nhị hoàng tử?” Khắc Lôi Nhã cau mày suy đoán, “Chẳng lẽ là vì chỉ cần một người thừa kế nên hắn mới diệt trừ người mình không hài lòng?” Nhà Đế vương quả là vô tình.
“Người bình thường cũng sẽ nghĩ như vậy.” Tạp Mễ Nhĩ phun ra một câu.
Chẳng lẽ?! Khắc Lôi Nhã thay đổi sắc mặt. Nếu đúng như nàng đoán thì vị Hoàng đế bệ hạ này cũng quá đáng sợ, quá vô tình.
“Vị Hoàng đế bệ hạ này của chúng ta cũng không đơn giản như bề ngoài.” Tạp Mễ Nhĩ đứng lên, “Nước lạnh rồi. Ta đổi nước nóng.”
“Hoàng đế bệ hạ đang đợi hai hổ đánh nhau rồi chọn người mạnh nhất là người thừa kế của hắn.” Đáy lòng Khắc Lôi Nhã phát lạnh. Chẳng lẽ đây là thủ đoạn của một vị vua sao?
“Ngươi cũng không ngu ngốc nhỉ. Hoàng đế bệ hạ đang thúc đẩy cho cuộc đấu tranh giữa hai hoàng tử, để nó có thể nhanh chóng bắt đầu. Hắn muốn lựa chọn người thừa kế.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, sau đó thở hắt ra đầy khó chịu, nói: “Cố chủ từng thỏa thuận với ta là nếu tiến hành hai lần mà không có kết quả, thì không cần thực hiện nữa. Hắn sẽ trả lại tiền cho ta nhưng tên tuổi lẫy lừng của ta đã bị ngươi phá hủy.”
Sắc mặt của Khắc Lôi Nhã rất khó coi.
Nếu là như vậy thì mẫu thân phải làm sao? Người có thể bị liên lụy hay không?
Công chúa Mã Lệ Ti và Hoàng tử điện hạ Nam Hi là do hoàng hậu sinh ra, quan hệ của hai người đương nhiên sẽ tốt hơn. Mà hiện tại mẫu thân lại trở thành nữ quan của công chúa. Liệu có thể bị dính líu hay không?
Hay là..? Bỗng Khắc Lôi Nhã, sắc mặt tái nhợt. Hay là nhị hoàng tử điện hạ và công chúa Mã Lệ Ti đã sớm chuẩn bị xong cho việc khai chiến với đại hoàng tử. Họ mượn sức và cũng gây sức ép với nhà Hi Nhĩ?!
Là như vậy sao?
Khắc Lôi Nhã vô cùng lo lắng. Cô gái dịu dàng lương thiện đó là người đầu tiên cho mình sự ấm áp ở thế giới này, tuyệt đối không thể để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương gì.
“Thầy, ta đi trước. Ta có việc.” nghĩ đến đây Khắc Lôi Nhã liền không thể ngồi yên, muốn đi ngay lập tức.
“A, ngươi muốn đi à? Không thể ngồi thêm một chút sao?” Tạp Mễ Nhĩ để bình trà xuống, khách khí hỏi.
“Không. Sau này nếu có sinh ý sẽ tới tìm ngươi, thuận tiện giới thiệu cho ngươi buôn bán.” Khắc Lôi Nhã vội vàng nói.
“Ngươi phải trả gấp hai lần. Xú nha đầu đáng chết! Hại ta mất hết sáng suốt.” giọng nói cực kỳ dịu dàng của Tạp Mễ Nhĩ bay tới.
“Ngươi sẽ nói với người khác là ngươi đi ám sát à? Ai biết ngươi ám sát thất bại hai lần? Ngươi không nói, ta cũng không nói, Hoàng đế bệ hạ lại càng không nói thì ai biết? Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi. Ngươi cũng không chịu thiệt gì.” Khắc Lôi Nhã đã đi tới cửa nhưng quay đầu lại, nói một câu đầy âm hiểm. Nàng không đợi Tạp Mễ Nhĩ trả lời mà mở cửa đi ra.
“Đúng nha. Ta không nói, nha đầu chết tiệt kia không nói, Hoàng đế cũng không nói vậy thì ai biết? Hắc Hắc. Không tệ! Không tệ! Nha đầu đáng chết kia coi như còn có chút chút đáng yêu.” Tạp Mễ Nhĩ nở nụ cười dịu dàng chiêu bài của mình, hài lòng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Khắc Lôi Nhã ôm một bụng tâm sự nặng nề lên xe ngựa, nhắm mắt lại tựa vào thành xe, dặn Tẫn Diêm cho phu xe đánh xe về phủ.
“Tiểu thư có chuyện phiền lòng à?” Tẫn Diêm nhẹ giọng hỏi.
Khắc Lôi Nhã thở dài, không mở mắt mà nói: “Ta thật hối hận vì đã tìm hắn.”
Sau đó nàng im lặng.
Hắn? Học giả Tạp Mễ Nhĩ sao? Tẫn Diêm nghi ngờ.
Lòng Khắc Lôi Nhã tràn đầy phiền muộn. Chân tướng biết được hôm nay là may hay không may?
Tại sao lại cảm thấy có một tấm lưới vô hình đang ép chặt lấy mình?
“Khắc Lôi Nhã, đừng phiền não nữa. Mọi chuyện đều sẽ được giải quyết. Đừng quên Công Tước Cổ Đốn có thể chống đỡ vững vàng cho nhà Hi Nhĩ thì năng lực cũng không tầm thường. Phụ thân và ca ca của người cũng không phải ngồi không.” Ngõa Nhĩ Đa an ủi Khắc Lôi Nhã.
Phụ thân? Ca ca? Khắc Lôi Nhã hiểu ra. Nàng cảm thấy hai người này rất xa lạ. Ngõa Nhĩ Đa nhắc tới nàng mới nhớ ra mình còn có phụ thân và hai ca ca. Dường như họ đều không thích nàng. Từ khi xuyên qua đến giờ nàng cũng chưa gặp bọn họ lần nào. Chỉ có ở cuộc tỷ thí của hai học viện lần trước mới gặp qua nhị ca. Ở tuổi đó mà đã có thể làm đội trưởng đội Sưu Thứu.
Hôm sau, Khắc Lôi Nhã và Lạp Tây Á cùng nhau đi học. Khắc Lôi Nhã dặn dò kỹ lưỡng bọn thị nữ phải chăm sóc Hạ Thiên và Hắc Long Bản, rồi lại dặn dò hai người không cho phép gây họa lần nữa mới ra cửa.
Nhưng Khắc Lôi Nhã vừa có thể yên ổn vượt qua một buổi sáng ở trường thì buổi trưa đã có người hốt hoảng tới bẩm báo rằng phủ Công Tước đã xảy ra chuyện. Họ muốn Khắc Lôi Nhã về nhanh. Nếu nàng không về thì nam tử áo đen sẽ lật ngược cả phủ Hi Nhĩ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Khắc Lôi Nhã ngồi trong xe ngựa. Giọng nói nàng mang theo sự tức giận. Trước khi đi đã dặn dò con rồng không có giáo dục đó rồi, chẳng lẽ hắn đã quên sạch sao? Mới đi không lâu mà đã gây chuyện rồi.
“Là, là Hầu Tước đại nhân trở về.” Người hầu thận trọng trả lời.
“Hầu Tước đại nhân?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.
“Là phụ thân đại nhân của tiểu thư.” Người hầu cũng trả lời bằng giọng điệu nghi ngờ.
“A, chuyện này thì có quan hệ gì với chuyện của Bản?” Khắc Lôi Nhã không hiểu. Trở về thì trở về. Trong ấn tượng của nàng thì nam nhân kia không thích Khắc Lôi Nhã, thậm chí có thể nói là rất ghét.
“Bởi vì…Bởi vì Hầu Tước đại nhân nói mấy câu không dễ nghe về tiểu thư, cho nên, cho nên khách người mang về không vui.” Người hầu trả lời rất cẩn thận.
“A, nói cái gì?” Khắc Lôi Nhã nhíu mày cười lạnh, hỏi. Mấy câu không dễ nghe? Chỉ sợ không đơn giản như vậy.
“Nói rõ ràng, cặn kẽ chuyện xảy ra.” Tẫn Diêm ở bên cạnh liền nói đầy lạnh lùng.
“Dạ, dạ.” Người hầu nuốt nước miếng một cái, nói nhanh: “Hầu Tước đại nhân trở về, Công Tước đại nhân không ở nhà nên đại sư Ô Mã Lý đã giới thiệu họ với nhau. Hắn nói Bản là bạn của tiểu thư. Hầu Tước đại nhân liền nói…”
Câu nói kế tiếp người hầu không dám nói ra.
“Có phải nói là hoa si ngu ngốc này cũng có thể có bạn phải không?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh, thản nhiên nói.
Người hầu im lặng, sắc mặt tái nhợt. Điều này đã khẳng định suy đoán của Khắc Lôi Nhã là thật.
“Sau đó thì sao?” Khắc Lôi Nhã hỏi.
“Bản tiên sinh chưa có nổi giận thì tiểu thư Hạ Thiên đã phản bác lại. Sau đó, sau đó…” giọng của người hầu càng ngày càng nhỏ, “Sau đó lời nói của Hầu Tước đại nhân có chút khó nghe. Sau đó nữa thì trở thành chuyện không thể cứu vãn.”
Khắc Lôi Nhã chậm rãi nhắm nghiền hai mắt lại, không nói thêm gì.
“Phu xe, nhanh hơn đi!” Tẫn Diêm cho phu xe tăng tốc độ. Hắn nhìn Khắc Lôi Nhã vẫn im lặng không nói gì tự nhiên cảm thấy không đành lòng và cả đau lòng. Chính người thân của Khắc Lôi Nhã lại chê bai nàng. Người ngoài thì bảo vệ nàng...
Phủ Công Tước Hi Nhĩ bây giờ đã ầm ĩ muốn lật trời.
Canh thứ hai
“Mau xin lỗi! Thu hồi lời của ngươi.” Mặt Hạ Thiên đỏ bừng, chống nạnh rống giận với Hi Nhĩ Lạp Cách – phụ thân của Khắc Lôi Nhã.
“Con gái của ta, ta muốn nói thế nào cũng không liên quan đến người ngoài.” Hầu Tước Lạp Cách khinh miệt nói. Nhưng trong lòng hắn cũng đau khổ. Con gái vô dụng của hắn có bạn từ khi nào vậy? Nó mà cũng có bạn sao? Tất cả mọi người đều tránh còn không kịp nữa là. Mặc dù có nghe thấy gần đây nó làm được những gì nhưng sợ là những thứ này cũng không phải nhờ vào thực lực của nó. Chắc là phụ thân đã động tay động chân. (edit đoạn này ta không biết làm sao lun. Thấy bùn ghê gớm...)
“Thật xót xa cho Khắc Lôi Nhã khi có phụ thân như ngươi! Không biết con gái của mình như thế nào thì cũng thôi đi. Đằng này lại còn sỉ nhục nàng nữa.” Hạ Thiên muốn nhảy dựng lên. Ở ranh giới của sự sống và cái chết, Khắc Lôi Nhã không bỏ bọn họ lại mà còn che chở cho họ. Mặc dù nàng rất đáng ghét nhưng cũng là một người rất đáng tin. Nếu là người khác sỉ nhục nàng thì Hạ Thiên cũng không cảm thấy gì. Nhưng người đó lại là phụ thân của Khắc Lôi Nhã!!!
“Con gái của ta, ta là người hiểu rõ nhất. Lúc nào thì đến phiên những người ngoài như các ngươi lên tiếng?” Hầu Tước Lạp Cách nhìn thiếu nữ trước mặt, không kiên nhẫn mà nói. Tuy vậy hắn cũng không dám làm chuyện gì quá phận. Nam nhân áo đen tản ra khí thế bức người và cái nháy mắt của Ô Mã Lý đã giúp hắn hiểu người này tuyệt đối không phải người bình thường.
“Ngươi là người độc ác. Ngươi có tư cách gì mà sỉ nhục Khắc Lôi Nhã?” Hạ Thiên gân cổ nói, “Ngươi phải thu hồi lại lời nói của mình, phải xin lỗi.”
“Càn rỡ!” Hầu Tước Lạp Cách nổi giận. Hắn đường đường là Hầu Tước, khi nào thì đến phiên một tiểu nha đầu có thể hô to gọi nhỏ với mình? Mà còn ở trong nhà mình nữa!
“Ta coi các ngươi là bạn của Khắc Lôi Nhã nên không tranh cãi nữa. Nhưng các ngươi cũng quá không hiểu lễ nghi, khiếm nhã như vậy. Người thiếu lịch sự, không có lòng tốt, không tử tế lại ở cùng với Khắc Lôi Nhã. Thật là vật họp theo loài!” Rốt cuôc Hầu Tước Lạp Cách cũng nổi giận, không để ý đến cái nháy mắt của Ô Mã Lý.
“Ngươi là đại thúc khốn nạn! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có giáo dục sao? Luôn miệng nói con gái của mình là hoa si ngu ngốc! Ngươi sinh ra con gái như vậy thì ngươi phải là trùm háo sắc!” Hạ Thiên nổi giận, lớn tiếng mắng mỏ Hầu Tước Lạp Cách.
Mặt Hầu Tước Lạp Cách xanh mét. Khắc Lôi Nhã vẫn là cái gai trong lòng hắn (ôi, Chúa lòng lành Bi kịch!!). Hắn nghe nói Khắc Lôi Nhã có chút thành tích nên muốn về xác nhận thử. Không tin nàng đã ăn sâu bén rễ vào nhận thức của hắn. Không ngờ hắn lại có thể bị chống đối và trách mắng như vậy.
“Ngươi, ngươi dám mắng ta?” Hầu Tước Lạp Cách nổi giận đùng đùng. Đường đường là một Hầu Tước đại nhân mà lại bị một tiểu nha đầu hỗn trướng khốn kiếp mắng trong phủ Hi Nhĩ.
“Ta mắng ngươi thì sao. Ngươi là đồ khốn nạn. Ta chưa từng thấy qua phụ thân nào lại khốn kiếp như vậy. Có người sinh ra mà như không, không có cha, không có sự quan tâm. Khắc Lôi Nhã có phụ thân mà còn thảm hại hơn không có!” Hạ Thiên như bị đâm vào nỗi đau nào đó. Nàng trợn to hai mắt, trong mắt có cái gì đó đang chớp động.
“Ngươi!” Hầu Tước Lạp Cách Tạp tức giận đến mức phát run, chỉ vào Hạ Thiên, nói: “Bắt nó lại cho ta!.”
“Ai dám!”
“Ai dám!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Một là của Hắc Long Bản, một là của Khắc Lôi Nhã vừa chạy tới cửa.
Hầu Tước Lạp Cách quay đầu lại liền bắt gặp Khắc Lôi Nhã mặt lạnh lùng đang đứng ở cửa. Mặc dù nàng chỉ lẳng lặng đứng ở đó nhưng lại tản ra một cỗ quyết đoán không thể nói thành lời, khiến người phía sau Hầu Tước Lạp Cách không dám động vào Hạ Thiên.
“Khắc Lôi Nhã.” Vừa nhìn thấy nàng, Hạ Thiên liền chạy tới khoác tay nàng, “Ngươi đã về.”
“Ừ.” Khắc Lôi Nhã nhìn Hạ Thiên, cười với nàng, nói thật nhỏ, “Lời của các ngươi ta đều nghe được. Cám ơn ngươi.”
“Ta chỉ nói thật thôi.” Hạ Thiên nhớ tới cãi cọ lúc nãy liền thở phì phò mà nói: “Lại có loại phụ thân như vậy. Thật là độc ác.”
“Khắc Lôi Nhã, ngươi có bạn như thế này sao? Thật vô giáo dục!” Hầu Tước Lạp Cách nhìn thấy Khắc Lôi Nhã liền gầm lên. Trong ấn tượng của hắn, nàng rất sợ mỗi lần hắn giận dữ mắng mỏ. Sau đó Khải Sắt Lâm sẽ che chở cho đứa bé vô dụng này.
Nhưng phản ứng của Khắc Lôi Nhã lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn: “Ta có bạn như thế nào không cần người hỏi tới. Người cũng chưa bao giờ hỏi qua cuộc sống của ta. Trước kia không có, hiện tại cũng không cần, về sau lại càng không!” Khắc Lôi Nhã lạnh lùng nói đầy khí phách, “Là Hầu Tước đại nhân lại tranh cãi với một cô gái mười lăm tuổi, thật không có phong độ. Người đang bôi nhọ danh tiếng của nhà Hi Nhĩ.”
Sắc mặt Ô Mã Lý thay đổi. Lời này của Khắc Lôi Nhã chỉ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn thôi. Nghĩ đến đây hắn liền nháy mắt với Lôi Nhã nhưng nàng không để ý tới. Nàng có tính toán của mình.
Hầu Tước Lạp Cách hoàn toàn sửng sốt. Đây là Khắc Lôi Nhã khiến người ta chán ghét sao? Đây là Khắc Lôi Nhã nhìn thấy hắn thì như chuột thấy mèo sao? Có phải hắn bị ảo giác không? Sao hắn lại cảm thấy Khắc Lôi Nhã bây giờ thật có khí phách, có sự quyết đoán?
“Ngươi đang nói với ta sao? Ngươi đang nói chuyện với phụ thân đại nhân của mình đấy à?” Hầu Tước Lạp Cách trầm mặt, lạnh giọng hỏi. Dù có thể nào cũng không thể khiêu chiến quyền uy của người làm phụ thân. Mặc kệ con gái có khả năng đến đâu cũng không được!
“Ta có mấy phụ thân? Không phải ta đang nói chuyện với người sao? Chẳng lẽ ta còn có phụ thân khác?” Khắc Lôi Nhã trả lời đầy mỉa mai. Trong ký ức của nàng ngoài việc người phụ thân này luôn trách mắng Khắc Lôi Nhã thì không có gì khác.
Mọi người trong đại sảnh như bị thiêu cháy. Tiểu thư dám chống đối Hầu Tước đại nhân!
“Ngươi!! Ngươi thật càn rỡ!” mặt Hầu Tước Lạp Cách từ màu đen đã chuyển sang xanh mét. Khắc Lôi Nhã lại nói lời đại nghịch bất đạo như thế! Nó dám vô lễ mà chống đối hắn!
“Là ai không coi ta là con gái nhưng bây giờ lại này ra dáng vẻ của người làm cha? Ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao?” Khắc Lôi Nhã nhìn Hầu Tước Lạp Cách trước mắt, châm biếm, “Ngày đó khi ta ngã xuống ngựa thiếu chút nữa chết đi, người vừa ra đến cửa mà có đến nhìn ta một cái không? Nếu lúc ấy ta không tỉnh lại thì người sẽ gặp được ta ở hiện tại sao? Đối với người mà nói thấy hay không cũng như nhau. Bởi vì trong lòng người đã sớm không coi ta là con gái. Hiện tại người lại muốn bày ra dáng vẻ của người làm cha làm gì?”
Trong lòng mọi người ở đại sảnh và Ô Mã Lý đều có chút phức tạp. Trước kia quả thật Hầu Tước đại nhân không đủ quan tâm đến tiểu thư Khắc Lôi Nhã. Nói đúng ra thì là không quan tâm. Lời của tiểu thư Khắc Lôi Nhã bây giờ cũng đúng.
“Ngươi, ngươi ------!” Hầu Tước Lạp Cách có cảm giác choáng váng. Người vừa nói lời nói đầy sắc bén trước mắt hắn thật sự là con gái vô dụng của hắn sao? Dám trách cứ hắn trước mặt nhiều người như vậy.
“Nếu Hầu Tước đại nhân không còn chuyện gì nữa, xin lỗi ta không tiếp được.” Khắc Lôi Nhã cười lạnh một tiếng, kéo Hạ Thiên qua, quay đầu nói với Hắc Long Bản: “Đi.”
Hắc Long Bản lại gần. Mặt hắn âm trầm: “Muốn ta tiêu diệt hắn giúp ngươi không?”
“Không. Làm vậy mẫu thân sẽ đau lòng.” Khắc Lôi Nhã nói không chút để ý.
Đối thoại của hai người bay vào tai Hầu Tước Lạp Cách. Phổi của hắn như muốn nổ tung.
“Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu?” Hầu Tước Lạp Cách quát lên.
“Có liên quan gì đến ngài? Hầu Tước đại nhân tôn quý, ta nhớ ngài còn bận rất nhiều chuyện. Còn nữa, nếu ngài muốn mạo hiểm mà ngăn cản ta...người bạn này của ta ra tay thì không có người nào có thể ngăn cản được!” Khắc Lôi Nhã lạnh lùng bỏ lại một câu rồi mang theo Hạ Thiên và Hắc Long Bản rời đi.
“Tẫn Diêm! Đứng lại. Chuyện gì đã xảy ra?” Hầu Tước Lạp Cách rống giận với Tẫn Diêm.
Tẫn Diêm khẽ cúi đầu: “Hầu Tước đại nhân, ta là kỵ sĩ bảo vệ tiểu thư. Ta không ở lại được. Đã xảy ra chuyện gì, chờ Công Tước đại nhân trở lại ngài sẽ hiểu.” Tẫn Diêm không kiêu ngạo không tự ti mà nói hết, rồi theo sau Khắc Lôi Nhã.
Mọi người ở đại sảnh nhìn nhau. Ô Mã Lý im lặng không nói gì. Mặc dù Hầu Tước Lạp Cách Tạp bị chống đối vô lễ như thế, nhưng không biết vì sao mà trong lòng hắn lại có một tia sảng khoái. Mọi người đã quá rõ năng lực của Hầu Tước Lạp Cách. Hắn không phải người tài giỏi cũng không phải người ngu ngốc. Chỉ có thể nói là ở mức độ trung bình. Hơn nữa nhược điểm của hắn là quá lỗ mãng và hành động mà không cân nhắc cho toàn cục. Vậy nên Công Tước đại nhân mới an bài cho hắn làm việc ở biên cảnh. Ô Mã Lý nhẹ nhàng than thở. Chuyện lần này Công Tước đại nhân sẽ xử lý như thế nào đây?
“Phản! Tất cả đều phản rồi!” Hầu Tước Lạp Cách nổi trận lôi đình. Khắc Lôi Nhã mạo phạm hắn còn chưa tính. Một kỵ sĩ nho nhỏ mà cũng dám làm trái lời hắn.
Đoàn người Khắc Lôi Nhã ra khỏi phủ Công Tước, Hạ Thiên liền nghiêng đầu nói: “Khắc Lôi Nhã, bây giờ chúng ta làm gì? Ta đã khiến ngươi phải ra khỏi nhà rồi.”
“Có một chỗ tốt có thể đi.” Khắc Lôi Nhã nhíu mày, nở nụ cười.
“Ở đâu?” Hạ Thiên trợn mắt hỏi.
“Đi.” Khắc Lôi Nhã híp mắt, dẫn ba ngươi đi.