Mục lục
Tài Năng Tuyệt Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bầu trời Lam Hải, Lai Lỵ cố gắng nhìn dọc theo bờ biển ra xa


"Cẩn thận kẻo té xuống." Mễ Tu Tư ở phía sau dặn dò.


"Mễ Tu Vương, ngươi nói truyền thuyết kia sẽ là thật sao? Phía dưới này sẽ có cả bầy đang thú dữ ngập trời sao?" Lai Lỵ tò mò trợn to hai mắt hỏi.


"Ngập trời?" Phong Dật Hiên nghi ngờ hỏi.


"Đúng, trong truyền thuyết nói là có Thần Thú, nghe nói cả Mẫu Thần và Phụ Thần đều phải kính sợ ba phần. Truyền thuyết này rất lâu rồi, không biết đã bao nhiêu năm. Nhưng mà nghe hình như không biết là từ đâu mà có." Mễ Tu Tư tùy ý trả lời.


"Biển này thập đẹp." Lai Lỵ nằm nhìn chằm chằm phía dưới, nàng thậm chí còn kích động muốn dùng bí kíp của mình nhìn xa một chút xem phía sâu dưới đó có Thần Thú thật không.


"Tới tòa thành của Dực vương còn bao xa?" Nguyệt Vương mở miệng hỏi.


"Tiếp tục hướng này, chắc không còn xa nữa." Lai Lỵ ngẩng đầu lên chỉ vào phía trước nói.


"Kỳ quái, có mùi máu tươi......" Phong Dật Hiên chợt cau mày trầm giọng nói, " Gió mang mùi tới."


Sắc mặt của mọi người trầm xuống, mọi người đều biết Phong Dật Hiên thuộc phong hệ, đối với Gió rất nhạy cảm, vậy thực sự là có chuyện không hay rồi.


"Không tốt! Dực vương gặp nguy hiểm rồi!" Nguyệt Vương bừng tỉnh hiểu ra, gầm lên một tiếng, "Mau! Chúng ta lập tức chạy tới! Nhất định là người của Thiên Vương đã tìm tới đây."


"Người của Thiên Vương làm sao tới được nơi này?" sắc mặt của Mễ Tu Tư cũng cực kỳ khó coi, thúc giục ngưa chạy nhanh hơn.


Tẫn Diêm xụ mặt xuống: "Hiện tại, hi vọng Dực vương không có việc gì."Bạch Vương và Vĩnh Vương đã bị Thiên Vương tìm được, nếu là Dực vương vào lúc này bị giết, như vậy Dực Vương mới thực không biết bao giờ mới tìm được, lại thêm nhiều phiền toái.


Mọi người lòng như lửa đốt, liều mạng hướng phía trước đuổi theo, dần dần một tòa thành tinh xảo hiên ra trước mắt mọi người, mùi máu tươi lại nặng dần. Tòa thành kia giống như một vườn treo trên mây, màu thực vật màu xanh lá cây bao trùm phần lớn khu vực, ở giữa có một suối phun, trong hồ nước tràn ra với ánh sáng màu bạc. Vậy mà, người có ánh mắt tốt nhất là Lai Lị lại hô lên: "Máu, trong hồ có máu."


Lòng của mọi người cũng trầm xuống, quả nhiên xảy ra chuyện.


Lúc đáp xuống thì mọi người đều nghe thấy tiếng đánh nhau.


"Mau!" Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư thật nhanh nhảy xuống chạy vào thành, những người khác theo sát phía sau. Dọc theo đường đi quả nhiên thấy không ít thi thể, đại đa số cư nhiên đều là bị chặt thành hai nửa, máu tươi giàn giụa. Thủ đoạn tàn nhẫn chí cực, không chỉ là hộ vệ bị giết mà tới cả thị nữ tay không tấc sắt cũng bị giết!


"Quá tàn nhẫn! Khốn kiếp! Quả thật là tên khốn kiếp a!" Lai Lỵ nhìn thảm cảnh này, trong lòng tức giận ngập trời, cắn răng nghiến lợi xông về phía trước.


Tẫn Diêm ánh mắt lạnh xuống, nhìn tất cả không nói gì


Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên đi cuối cùng, Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, có chút không yên lòng.


Ầm ầm tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc, thời điểm mọi người chạy vào đại điện, bên trong một mảnh hỗn độn, tường đổ tàn hoan, máu khô nhuộm đỏ, ngẩng đầu nhìn lại, có bốn người đang chiến đấu kịch liệt.


Thấy một người trong đó Thích Ngạo Sương thất thanh kêu lên: "Áo Trắng!" Mà ở bên cạnh chính là cô gái mà bọn họ muốn tìm Dực Vương. (chậc~ Dực Vương là nữ nhân)


"Đi!" Hai kẻ kia đánh nhau với Áo Trắng và Dực Vương đang chiếm ưu thế nhưng mà thấy bọn Nguyệt Vương tiến đến thì quả quyết rút lui. Hai người này chính là hai vị chiến tướng khác bên cạnh Thiên Vương.


"Chạy đi đâu!" Nguyệt Vương chợt quát một tiếng. Mễ Tu Tư và Tẫn Diêm cũng xông lên phía trước, nhát quyết cản lại.


"Oanh ——!!!" Tiếng nổ lớn vang lên, hai phe đã triển khai chiến đấu kịch liệt.


"Áo Trắng..... Lăng Vân, ngươi làm sao vậy?" Thích Ngạo Sương chạy vội quá nhìn lên thấy hắn một thân áo trắng đã nhiễm đỏ o lắng hỏi.


"Lăng Vân?" Áo trắng có chút nghi hoặc nhìn Thích Ngạo Sương.


Thích Ngạo Sương hơi sững sờ, hiểu được người trước mắt vẫn chỉ là Áo Trắng, hắn chưa khôi phục trí nhớ.


"Lãnh Lăng Vân." Phong Dật Hiên khẽ hỏi, rồi lại nhìn Áo Trắng nói "Ngươi là Lãnh Lăng Vân, chỉ là chưa khôi phục trí nhớ mà thôi." Phong Dật Hiên đã từ nghe Thích Ngạo Sương kể lại mọi chuyện. Phong Dật Hiên mắt lạnh nhìn Áo Trắng, hắn biết Lãnh Lăng Vân bộ dáng này mới là hình dáng thật.


Áo trắng hơi ngẩn ra, khóe miệng chợt rỉ ra máu tươi, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.


"Áo trắng, ngươi, ngươi không sao chứ?" Sắc mặt tái nhợt, xem ra Dực vương cũng là bị thương không nhẹ, nhưng là trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn nhìn Áo Trắng đấy thâm tình.


"Không có việc gì, ngươi làm sao vậy?" Áo trắng mỉm cười vươn tay đỡ Dực vương.


"Các ngươi qua bên kia nghỉ đi, chiến sự sẽ rất nhanh kết thúc thôi." Phong Dật Hiên nhìn hai người kia có động tác thân mật thì hắn khẽ chau mày. Hắn cũng không biết mình tại sao lại như vậy. Nhưng nếu Dực Vương và Lãnh Lăng Vân có tình cảm, thì đây đối với hắn mà nói phải là chuyện tốt, đối thủ cạnh tranh bớt đi một người. Nhưng tại sao trong lòng hắn lại dâng lên một hồi không thoải mái, này ngay cả hắn mình cũng nói không hiểu.


.


Thích Ngạo Sương nhìn trước mắt một màn này, lời gì cũng nói không ra được. Trong lòng có loại cảm giác khó thể diễn tả bằng lời nảy sinh. Vừa lúc đó, Thích Ngạo Sương lại thấy trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu liền đối mặt với ánh mắt của Phong Dật Hiên. Phong Dật Hiên chắn trước mắt cho nàng, không để cho nàng nhìn thấy một màn kia, nói thật nhỏ: "Nhìn bên này, sắp kết thúc rồi."


Thích Ngạo Sương chợt hiểu ra, xoay người nhìn về phía phía trước, lúc này mới thấy Lai Lỵ sớm đã xông pha vào cuộc chiến. Vũ khí của Lai Lỵ là một cây roi, chính là cây roi từ trên eo nàng lấy xuống.Hai người kia thực lực không tồi nhưng mà phải chống lại bốn người, hơn nữa lại chiến đấu trước đó đã tiêu hao nhiều sức lực, không thể thoát được. Bị Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư bắt được.


"C ác ngươi là làm sao biết nơi này?" Nguyệt Vương trong lòng có chút sợ, nếu là bọn họ trở lại trễ một chút, chỉ sợ cũng đã muộn.


"Ha ha, phi! Các ngươi có người của Tộc nhìn xa, chúng ta chẳng lẽ không có?" Hắn khinh bỉ nói.


"Không thể nào! Tộc của ta làm sao có thể giúp loại phản đồ như các ngươi được!" Lai Lỵ sau khi nghe xong hét lên, tức giận nhìn chằm chằm kẻ kia.


"Tộc của ngươi, đều là ngu xuẩn. Chỉ cần bắt hai đứa bé uy hiếp là bọn chúng tranh nhau sử dụng bí kíp rồi.Nhưng chậm quá khiến ta mất kiên nhẫn, nhận được tin tức liền thuận tiện giải quyết toàn bộ. Ngươi nên cảm tạ ta, bây giờ ngươi là hậu duệ duy nhất của Tộc rồi, giá sẽ cao không biết bao nhiêu lần" Hắn nói xong lại dữ tợn cười lớn.


Lai Lỵ cảm thấy máu cả người nàng đang đọng lại. Tộc của nàng toàn bộ bị diệt! diệt tộc! nàng là người duy nhất sống sót!


"Đồ khốn kiếp, ngươi hãy chết đi!" Lai Lỵ chợt quát một tiếng, rút ra roi hướng về phía đầu tên chiến tướng, trực tiếp chẻ ra làm hai. Máu tươi văng tung tóe khắp nơi. Lai Lỵ còn không hả giận, tiếp tục quất roi vào thi thể, máu thịt văng tung tóe, máu tươi văng khắp nơi."Khốn kiếp! Súc sinh, súc sinh!" Lai Lỵ khàn cả giọng chửi mắng, nước mắt lại không ngừng từ trong mắt trào ra. Nàng bất lực kêu khóc, liều mạng quất roi trong tay. Lòng mọi người ai cũng nặng nề. Trong một đêm, một tộc người bị diệt. Nếu có là ai cũng không thể khống chế được tâm tình của mình.


"Được rồi, Lai Lỵ!" Tẫn Diêm nhìn Lai Lỵ, tiến lên nắm được tay nàng.


"Buông ta ra, Tẫn Diêm đại ca, ta muốn đem hắn chặt làm trăm mảnh!" Lai Lỵ kêu khóc, giùng giằng.


"Lai Lỵ, hắn đã chết, còn làm như vậy chỉ bẩn tay muội mà thôi." Tẫn Diêm kiên nhẫn khuyên lơn, nhìn Lai Lỵ đang khóc rống trước mắt, hắn cũng cảm thấy đau lòng.


"Tẫn Diêm đại ca......" roi trong tay Lai Lỵ vô lực rơi trên mặt đất, xoay người nhào vào trong ngực Tẫn Diêm khóc lớn, "Tẫn Diêm đại ca, ta ngu ngốc quá, ta sớm nên nghĩ đến Thiên Vương sẽ đi tìm Tộc của ta. Ta thật sựquá ngu ngốc.... Ô ô ô ô, gia gia, cha mẹ, bọn họ đều chết hết rồi."


Tẫn Diêm chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của Lai Lỵ, không tiếng động an ủi nàng.


Dực Vương y thuật cao siêu tự chữa trị cho bản thân và Áo Trắng. Lai Lỵ khóc rồi ngủ mê man. Tẫn Diêm ôm nàng vào phòng khách đi nghỉ ngơi, ở bên cạnh cvới nàng. Tất cả dàn xếp xong Dực vương ngồi ở đại điện phía trên, nói nặng trịch nói: "Thiên vương trước phái người bắt ta chiêu hàng, ta không đồng ý. Nhưng ta không ngờ hắn ra tay nhanh thế."


"Đối với ngươi còn tiến hành chiêu hàng, bởi vì ngươi y thuật cao siêu, hắn nghĩ thu phục ngươi, nên mới nhường nhịn ngươi một chút chứ đối với chúng ta…..." Nguyệt Vương hừ lạnh nói.


"Ta cũng không nghĩ nhúng tay chuyện này. Ta chỉ là muốn cùng Áo Trắng quy ẩn, sẽ không màng sự đời." Dực vương nói tới chỗ này, quay đầu nhìn về phía Áo Trắng, trong ánh mắt lộ ra dịu dàng.


"Vậy bây giờ đây?" Mễ Tu Tư lạnh nhạt mà hỏi.


"Hiện tại, ta muốn hỏi ý của Áo Trắng." Dực vương nhìn Áo Trắng cười "Áo Trắng, ngươi cho là chúng ta nên làm sao?"


Sắc mặt của Áo trắng lạnh xuống, trầm xuống ánh mắt nói: "Ta nghĩ, chỉ có cùng Thiên vương đánh một trận, ở có thể hoàn toàn kết chuyện này." Mà Áo Trắng từ đầu đến cuối không nhìn Thích Ngạo Sương một cái.


"Được, ta cũng là ý này. Thiên Vương sẽ không bỏ qua của chúng ta." Dực Vương trầm giọng nói, "Như vậy, Nguyệt Vương hãy nói một chút tình trang hiện giờ đi."


Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư còn có Dực vương kịch liệt thảo luận. Thích Ngạo Sương ở một bên trầm mặc không nói, thoáng chút đăm chiêu. Phong Dật Hiên cũng trầm mặc, sắc mặt nặng nề, không biết hắn đang nghĩ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK