Hắc Vũ và Bạch Đế cũng nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương, Hắc Vũ thúc giục, trong mắt có chút nóng nảy và lo lắng. Người bên ngoài sẽ nghĩ, quan hệ của ba người này rất phức tạp, hai người đàn ông đang bức bách một cô gái. Nhưng rất là 2 nam nhân đó là Yêu Tộc, còn cô gái đó là loài người.
Ba người vẫn trầm mặc, Thích Ngạo Sương khẽ động môi, vẫn không nói nên lời, thì một tiếng thét chói tai sau lưng truyền đến: "Oa, đại ca, cao mau nhìn, con vật nhỏ trong tay người kia, a! Thật đáng yêu!"
Bạch Đế và Hắc Vũ quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một đám Yêu Tộc mặc quần áo quý tộc đang đứng trong đại sảnh khách sạn, cầm đầu là một nam tử tuấn mỹ, mái tóc đen, con ngươi màu nâu, quần áo quý tộc, bình tĩnh nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ, 2 người có vẻ mặt khác thường. Khi hắn nhìn thấy diện mạo của cô gái đứng bên cạnh, mặc dù rất mỹ lệ, chỉ là huy hiệu hoa hồng trên cổ áo làm phá hư vẻ xinh đẹp này.
"Vương, là người của Vạn Thành chủ." Một nam tử Yêu Tộc khác nói nhỏ vào lỗ tai của hắn.
Nam tử tuấn mỹ nghiêng mắt nhìn huy hiệu hoa hồng trên cổ áo Thích Ngạo Sương, khẽ hí mắt không nói gì, xoay người mang theo mọi người chuẩn bị rời đi. Hắn không nhìn kỹ con mèo kia, chỉ coi là một sủng vật mà thôi.
Bạch Đế và Hắc Vũ nhận ra thân phận nam tử tuấn mỹ trước mắt, Bạch Đế nói thật nhỏ: "Là Hán Mẫu Tư, không ngờ thế lực còn lại là của hắn."
Hắc Vũ khinh thường hừ lạnh một tiếng. Rất rõ ràng, người này, là kẻ địch chung của bọn hắn.
Hán Mẫu Tư thấy cái huy hiệu kia trên cổ áo của Thích Ngạo Sương đã biết nhân loại này là người của Vạn Phong Lưu, không muốn sinh thêm sự cố. Dù sao lần tranh tài này Vạn Phong Lưu làm chủ. Đáy mắt Hán Mẫu Tư thoáng một tia sáng lạnh. Vạn Phong Lưu, người tự xưng bá một phương, không thềm quan tâm đến ai? Hừ! Đợi đoạt được Đại Yêu Vương, thứ nhất định sẽ thu phục hắn! Hiện tại, để cho hắn đắc chí một chút đi.
Giờ phút này Hán Mẫu Tư không muốn xung đột với Vạn Phong Lưu, không có nghĩa là muội muội Lỵ La Lạp của hắn bỏ. Trong mắt của Lỵ La Lạp, ca ca của nàng là người rất quan trọng của Yêu Giới, hơn nữa không lâu sao nhất định sẽ là Đại Yêu Vương, người thống trị Yêu Giới, một người tầm thường thế coi là gì? Vạn Phong Lưu chỉ là một Thành Chủ nho nhỏ mà thôi, đến lúc đó hắn cũng sẽ cúi đầu xưng thần mà thôi. Hiên tại giành một ít đồ của hắn, về sau trược tiếp ban thưởng một ít là được. Vì dù sao lúc đó ca ca của nàng đã làm chủ Yêu Giới, mình sợ cái gì. Mình lấy nó trước. Chắc hẳn Vạn Phong Lưu sẽ không vì những người trước mặt mở trở mặt với bọn họ, huống chi nàng dâu có cướp người, nàng chỉ lấy con mèo nhỏ. Lỵ La Lạp điêu ngoa bốc đồng, bước lên trước, chỉ về phía Thích Ngạo Sương cao giọng quát: "Nhân loại đê tiện, ta ra lệnh ngươi, lập tức đem con mào trong tay giao cho ta!"
Hán Mẫu Tư vừa nghe, chân mày khẽ chau, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng không trách cứ. Lỵ La Lạp là con cưng trong Gia tộc, hắn cũng thường cưng chìu nàng. Cho nên đứa bé này như thế bốc đồng như thế, cần vật gì thì nhất định phải lấy được. Thật là không có biện pháp, xem ra chỉ có thể làm theo yêu cầu của Lỵ La Lạp, chỉ cần nói với Vạn Phong Chảy một tiếng là được. Vạn Phong Lưu giảo hoạt như vậy sẽ không vì một chuyện nhỏ mà đối chọi với hắn, nhưng Bạch Đế và Hắc Vũ ở bên cạnh cô gái đó nha, không sao. Hai người kia luôn luôn lạnh nhạt vô tình. Nghĩ tới đây, Hán Mẫu Tư ngừng lại, nói nhỏ với người bên cạnh: "Đi đi, lấy con mèo kia cho Lỵ La Lạp rồi đi thôi."
Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnh xuống, xem ra Yêu giới cũng cùng một dạng với Nhân giới thôi, đều có những Đại tiểu thư ngu ngốc.
Không đợi Thích Ngạo Sương nói, Hắc Vũ lạnh giọng nói: "Tiện nhân, ngươi có can đảm nói lại lần nữa!"
Lời Hắc Vũ vừa nói, Lỵ La Lạp sửng sốt, Hán Mẫu Tư cũng hơi sững sờ.
Hắc Vũ lại vì một nhân loại nói với Lỵ La Lạp như vậy?!
Giọng nói của Bạch Đế thật thấp lại mang theo âm lãnh: "Nói xin lỗi. Con mèo này không thể đưa cho ngươi."
Lỵ La Lạp há to mồm, đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo khuôn mặt xinh đẹp mặt đỏ, duỗi ngón tay ngón tay chỉ về phía Bạch Đế và Hắc Vũ, thân thể run rẩy một chút, đang muốn há mồm mắng to, giọng nói trầm thấp của Hán Mẫu Tư vang lên: "Lỵ La Lạp, trở lại."
Lỵ La Lạp quay đầu nhìn Hán Mẫu Tư, đôi môi khẽ run, trong mắt có một tầng sương mù, chưa bao giờ nàng chịu nhục như vậy? Đại ca luôn bảo vệ nàng rất tốt, muốn cái gì có cái đó, bây giờ lại bị hai không rõ lai lịch quát lớn, đáng giận nhất là Đạ ca cũng không giúp nàng, mà gọi nàng trở lại!
"Bạch Đế, Hắc Vũ, ngượng ngùng, muội muội ta không hiểu chuyện." Hán Mẫu Tư thái độ tự nhiên đi tới đây, bình tĩnh nói. Lỵ La Lạp chợt trợn to mắt, xoay người nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ, hai người kia chính 2 Đại tướng của Yêu Giới?! Bọn họ không phải đã biến mất sao trân Thánh Chiến sao? Bây giờ xuất hiện tại nơi này?
"Người nên nói xin lỗi không phải ngươi, mà đối tượng nói xin lỗi cũng không phải là chúng ta." Hắc vũ tuyệt tình, khinh thường nói.
Đáy mắt Hán Mẫu Tư thoáng qua âm lãnh, trong lòng kinh ngạc. Bạch Đế và Hắc Vũ lại vì một nhân loại xung đột với hắn? Thái độ còn kiên quyết như vậy. Bạch Đế và Hắc Vũ không thể nào không biết thế lực bây giờ của hắn, tại sao lại vì người của Vạn Phong Lưu xung đột với hắn?
Bạch Đế trầm mặc, nhưng trên mặt lại không một nhiệt.
Trong lòng Hán Mẫu Tư nghĩ, hiện tại không nên đối nghịch với Vạn Phong Lưu, Bạch Đế và Hắc Vũ. Mặc dù không biết vì sao nhân loại này có thể làm cho Bạch Đế và Hắc Vũ không quan tâm mọi việc đối nghịch với hắn, nhưng tình này hắn nên lùi một bước.
"Lỵ La Lạp, xin lỗi vị tiểu thư này nhanh." Hán Mẫu Tư biết Lỵ La Lạp tùy hứng và cao ngạo, để cho nàng xin lỗi một nhân loại hạ tiện, quả thật rất uất ức cho nàng, về sao sẽ bồi thường cho nàng vây. Hán Mẫu Tư nói với Lỵ La Lạp, Lỵ La Lạp vừa mới phục hồi tinh thần, lửa giận ngập trời.
Đùa gì thế?! Nói xin lỗi? Nhân loại hạ tiện, chỉ xứng cho để Yêu tộc chơi đùa mà thôi! Lỵ La Lạp vừa định mở miệng nói gì, ánh mắt của Hán Mẫu Tư có chút nghiêm nghị. Mặc dù Lỵ La Lạp kiêu căng, cũng hiểu lần này tỷ võ này rất quan trọng. Nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nữa đột nhiên mở mắt, vọt tới trước mặt Thích Ngạo Sương, nhanh chóng nói ra một câu: "Thật xin lỗi." Dứt lời, không quay bầu chạy lên lầu 2.
Hán Mẫu Tư lạnh nhạt nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ, trầm giọng nói: "Muội muội ta lỗ mãng thật xin lỗi." Sắc mặt Hán Mẫu Tư lạnh lùng rời đi.
Hắc vũ khinh thường. Bạch Đế khẽ hí mắt nhìn bóng lưng Hán Mẫu Tư. Người này, thủ đoạn như thế, ẩn nhẫn như thế...... Hắn, vô cùng nguy hiểm.
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng sờ sờ Mèo tầm bảo trong ngực mình, từ đầu tới đuôi nàng không nói câu nói câu nào. Kết thúc mọi việc lại phải suy nghĩ chuyện của Hắc Vũ và Bạch Đế. Rối rắm...... Thích Ngạo Sương cau mày nhắm nghiền 2 mắt.
Quả nhiên, Hắc Vũ trừng mắt với Bạch Đế, sau đó nhìn về phía Thích Ngạo Sương nói: "Ngạo Sương, đi theo ta đi."
"Nàng không đi cùng ai hết." Một giọng nói quen thuộc truyền đến tai mọi người.
Thích Ngạo Sương quay đầu lại, kinh ngạc nhìn khi nhìn thấy người đang đứng phía sau nàng.
Là Tạp Mễ Nhĩ!
Trên mặt Tạp Mễ Nhĩ vẫn là nụ cười dịu dàng, quần áo màu trắng tao nhã lịch sự, mái tóc màu màu vàng chói mắt, con ngươi màu xanh dương sâu thúy mê người. Hắn mỉm cười nhìn Thích Ngạo Sương, nhàn nhạt nói: "Có phải rất nhớ ta hay không, Tiểu Ngạo Sương."
"Nhớ cái đầu ngươi!" Thích Ngạo Sương đè lửa giận trong lòng xuống, bị Tạp Mễ Nhĩ đưa đến Yêu Giới, gặp phải cục diện như vậy, mà hắn lại coi như chuyện vui. Mà Bạch Đế và Hắc Vũ cũng cau mày, trên người Tạp Mễ Nhĩ tỏa ra yêu khí! Xem ra, Tạp Mễ Nhĩ ngụy trang thành Yêu Tộc.
"Nghĩ tới cái đầu của ta cũng được, ta cho rằng cái đầu của ta hình cũng rất hoàn mỹ nha." Tạp Mễ Nhĩ không quan tâm đến thái độ ác liệt của Thích Ngạo Sương, cười híp mắt nói với Thích Ngạo Sương.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" sắc mặt Hắc Vũ lạnh xuống, ánh mắt nguy hiểm nhìn Tạp Mễ Nhĩ. Hình như chỉ cần câu trả lời của Tạp Mễ Nhĩ làm hắn không hài lòng, hắn sẽ lập tức động thủ. Bạch Đế và Hắc Vũ cau mày nhìn Tạp Mễ Nhĩ, trong mắt địch ý và cảnh giới không cách nào che giấu. Thân phận Tạp Mễ Nhĩ rất thần bí, đột ngột xuất hiện tại Yêu Giới. Càng làm cho bọn họ kiêng kỵ với thực lực của hắn, sâu không lường được chỉ có mấy chữ này mới có thể hình dung được.
"Nơi này, hình như chổ này không phải chổ để nói chuyện á." Tạp Mễ Nhĩ cười híp tránh né vấn đề của 2 người họ.
Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, cũng trầm mặc không nhúc nhích, bởi vì chổ bọn họ phải đi không giống nhau. Mà Thích Ngạo Sương còn chưa lựa chọn đi với ai, cho nên hai người họ chưa thể đi được.
Tạp Mễ Nhĩ thấy thế khẽ nhíu mày cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Ta khuyên các ngươi nên tham gia Đại hội tỉ võ đi."
Con ngươi của Bạch Đế và Hắc Vũ chợt co lại, ngay sau lạnh giọng nhìn hướng Tạp Mễ Nhĩ: "Rốt cuộc ngươi biết những gì?"
"Lần tỉ võ này mặc kệ ai thắng đều trở thành Đại Yêu Vương đi tham dự Thánh Chiến, đúng không?" Tạp Mễ Nhĩ híp mắt mỉm cười nhỏ giọng hỏi.
Bạch Đế và Hắc Vũ không nói gì, coi như chấp nhân vấn đề Tạp Mễ Nhĩ nói.
"Này, nếu như, nếu lần này Thần giới hay Ma tộc thắng thì sao nhỉ?" Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười ném câu nặng ký.
"Không thể nào! Ma tộc không thể đi vào Yêu Giới, Thần giới cũng không thể, bọn họ không cách nào vào Thành Yêu tộc!" Hắc Vũ lập tức lên tiếng phủ nhận, nhưng sắc mặt của Hắc Vũ và Bạch Đế có chút thay đổi.
"Ta có thể đi vào, tại sao người khác không thể?" Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt nói g, ôm Thích Ngạo Sương vào trong ngực, nhẹ nhàng sờ lỗ tai Mèo tầm bảo.
Sắc mặt Bạch Đế và Hắc Vũ khẽ biến, hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói nên lời. Nếu như lần đại hội lần này mà Ma tộc và Thần Giới xâm nhập vào, thì hậu quả sẽ không tưởng nỗi. Trở thành Đại Yêu Vương dẫn dắt Yêu Giới tham gia Thánh Chiến, mấu chốt của kết quả Thánh Chiến là Yêu Giới. Có thể trợ giúp một bên tiêu diệt bên còn lại. Nhưng nếu trợ giúp Ma Giới đánh bại Thần giới, như vậy......
"Đây chính là mục đích ngươi đem ta tới Yêu Giới sao?" Chợt, giọng nói lạnh lõe cũa Thích Ngạo Sương nhàn nhạt vang lên.
"Đại yêu Vương rất hay mà?" Tạp Mễ Nhĩ có chút uất ức nhìn Thích Ngạo Sương, nụ cười ở khóe mắt không giảm.
"Không buồn cười chút nào." giọng nói của Thích Ngạo Sương càng lạnh hơn.
Ánh mắt của Bạch Đế và hắc Vũ cũng trở nên lạnh lẽo.
"Tốt lắm, ta không nói giỡn nữa. Tất nhiên, Bạch Đế hay Hắc Vũ làm Đại Yêu Vương không tồi, chúng ta làm khán giả." Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉm cười, "Ngạo Sương, ta đã đặt phòng, ngươi không đi cùng ta sao?"
Thích Ngạo Sương cau mày, trong lòng không thoải mái!
Sắc mặt của Bạch Đế và Hắc Vũ cũng trầm xuống, Hắc Vũ mất kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Ngạo Sương, người này rất nguy hiểm, không nên đi với hắn."
"Các ngươi a, nên tranh thủ đi đến nơi các ngươi muốn đi đi." Tạp Mễ Nhĩ sờ sờ Mèo tầm Bảo, không đợi Thích Ngạo Sương trả lời đã lên tiếng, "Ngươi không phải muốn Phong Dật Hiên sao? Ngươi không muốn gặp Lãnh Lăng Vân sao?"
Sắc mặt Thích Ngạo Sương biến đổi, không hiểu ý của Tạp Mễ Nhĩ.
Tạp Mễ Nhĩ cười như không cười nhìn Thích Ngạo Sương, ghé vào tai Thích Ngạo Sương, chỉ có hai người mới nghe được nhỉ giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao Lãnh Lăng Vân đột nhiên biến mất? Lãnh Lăng Vân muốn cứu ngươi nên không từ mà biệt. Ngươi biết vật trên vành tai của ngươi là gì không? Không muốn gặp Phong Dật Hiên sao? Phong Dật Hiên chỉ vì ngươi mà chịu nhiều đau khổ nha."
Con ngươi Thích Ngạo Sương bỗng chốc co rút, sững sờ quang đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ vẫn dịu dàng mỉm cười.
"Rốt cuộc ngươi, muốn làm gì?" Thích Ngạo Sương cắn răng nghiến lợi hỏi.
"Vây ngươi đi cùng ta hay đi với bọn họ, chuyện rất phức tạp nha!" Tạp Mễ Nhĩ híp mắt cười ấm áp khác thường.
Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnh xuống, tức giận nói: "Đi."
Tạp Mễ Nhĩ ôm Mèo tầm Bảo mỉm cười nói với Bạch Đế và hắc Vũ: " Thật ra Ngạo Sương đi với ta là an toàn nhất. Ta hy vọng sao khi các ngươi trợ giúp bọn họ lên làm Đại yêu Vương rồi hãy tìm Ngạo Sương nha. Ha ha yên tâm" Tạp Mễ Nhĩ vừa dứt lời liền ôm Mèo tầm Bảo rời đi.
Thích Ngạo Sương liếc nhìn Bạch Đế và hắc Vũ, không nói gì đi theo Tạp Mễ Nhĩ.
Bạch Đế và Hắc Vũ cũng không lên tiếng giữ lại, hai người giống nhau. Tình huống hỗn loạn như vậy, Ngạo Sương đi cùng Tạp Mễ Nhĩ là an toàn nhất. Mặc dù không biết thân phận của Tạp Mễ Nhĩ, nhưng hắn không làm thương tổn Ngạo Sương. Ít nhất, là bây giờ.
Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương đi lên cầu thang, bóng lưng biến mất. Hắc Vũ hư lạnh một tiếng với Bạch Đế, cũng vội vã đi lên lầu. Bạch Đế chỉ thở dài chậm rãi đi lên cầu thang.
Tạp Mễ Nhĩ mang Tích Ngạo Sương vào phòng trên lầu 2, phân phó người hầu bàn rồi đóng cửa lại, Tạp Mễ Nhĩ trả Mèo Tầm Bảo cho Ngạo Sương. Sau đó thong thả ưu nhã rót trà cho Thích Ngạo Sương, đưa tới trước mặt Thích Ngạo Sương.
"Ngươi biết tại sao Lãnh Lăng Vân không từ mà biệt? Ngươi biết bây giờ Phong Dật Hiên đang ở đâu? Nói cho ta biết!" Thích Ngạo Sương nhưng không nhận ly trà trong tay Tạp Mễ Nhĩ, mà hỏi dồn dập.
Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười đặt ly trà trước mặt Thích Ngạo Sương, ngồi xuống bên cạnh Thích Ngạo Sương, sau đó mới thong thả nói: "Hai người bọn họ, cũng sẽ tham gia cuộc tỉ thí này. Nhưng mà, bọn họ có nhân ra ngươi hay không, ta không biết."
Thích Ngạo Sương căng thẳng, cho đến khi Mèo Tầm Bảo khó chịu dùng móng vuốt liều mạng cào vào cánh tay nàng nàng mới bình tĩnh lại, phát hiện mình luống cuống.
"Có ý gì? Việc này cũng đo ngươi tạo thành?" giờ phút này Thích Ngạo Sương nhìn Tạp Mễ Nhĩ bằng ánh mắt vô cùng không tốt, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo.
"Tiểu Ngạo Sương, sao ngươi lại nghĩ như thế? Ta là ngươi nhứ thế sao?" Tạp Mễ Nhĩ. Rất uất ức, nhưng vẻ mặt rất bình thường, dịu dàng mỉm cười.
Thích Ngạo Sương hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
"Ngươi cũng biết, Lãnh Lăng Vân không phải loài người." Tạp Mễ Nhĩ đứng lên, rót một ly trà, chậm rãi nói qua.
Thích Ngạo Sương sửng sốt, nhìn bóng lưng của Tạp Mễ Nhĩ, không nói nên lời.
"Phong Dật Hiên cũng không phải loài người." Tạp Mễ Nhĩ quay lại, tươi cười rạng rỡ nói ra một câu làm đầu óc Thích Ngạo Sương trống rỗng.
"Buồn cười là Lãnh Lăng Vân còn tưởng Phong Dật Hiên là một nhân loại bình thường, chủ động thối lui, muốn cho Phong Dật Hiên và ngươi hạnh phúc." Tạp Mễ Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương, mỉm cười vui vẻ.
Thích Ngạo Sương chỉ có cảm giác đầu óc trống rỗng, suy nghĩ hoàn toàn dừng lại. Lãnh Lăng Vân không phải là loài người? Phong Dật Hiên cũng không phải là?!
Tạp Mễ Nhĩ hình như thấy Thích Ngạo Sương chưa đủ kích động, đặt ly trà xuống mỉm cười nói: " Còn chiếc bông tai kia, là con ngươi của Lãnh Lăng Vân. Là một con ngươi của hắn."
Oanh một tiếng, đầu Thích Ngạo Sương như nổ tung.
Mắt, này cái bông tai màu tím này là một con ngươi của Lãnh Lăng Vân?! Là mắt của Lãnh Lăng Vân!" Vừa lúc đó, cánh cửa bị đá văng.
Gương mặt lạnh lùng của Lỵ La Lạp xuất hiện, ánh mắt âm độc.