Thích Ngạo Sương nhìn Thanh Hoa chằm chằm. Trong nháy mắt này, đột nhiên nàng cảm thấy suy nghĩ và suy nghĩ và ý chí của mình dần dần rõ ràng hơn. Trong khoảng thời gian đó, nàng đã dần dần đánh mất chính mình, rất nhiều lâm vào thế bị động, vô tri vô giác. Nhưng bây giờ khác rồi. Nàng bây giờ chính là Thích Ngạo Sương đích thực, độc nhất vô nhị!
“Có gì không chịu nổi chứ?” Sắc mặt Thích Ngạo Sương trầm xuống, lạnh lùng hỏi. Nàng không thích nghe người khác nói Tạp Mễ Nhĩ như thế, ai cũng không được.
“Phụ thần và mẫu thần không phải vợ chồng mà là hai huynh muội. Phụ thần cường bạo mẫu thần nên mới có Tạp Mễ Nhĩ mà ngươi nhớ mãi không quên. Bởi vì là kết của của cường bạo, nên khi hắn vừa sinh ra mẹ hắn đã muốn giết hắn. Nhưng không giết được mà lại để hắn thoát. Mẫu thần không chấp nhận được tình yêu biến thái của phụ thần nên muốn dùng cách tự phong ấn sức mạnh của mình để tìm đến cái chết.” Giọng Thanh Hoa tựa như hàn băng, lạnh buốt thấu xương. Mọi người nghe được mà kinh ngạc không dứt.
“Hắn căn bản là thứ không nên tồn tại. Không có bất kỳ ai chào đón hắn đến với thế giới này. Sự tồn tại của hắn chỉ khiến người ta hổ thẹn mà thôi.” Khóe miệng Thanh Hoa nhếch lên thành nụ cười lạnh, không chờ Thích Ngạo Sương phản bác, mặt lạnh đi ngay lập tức, “Nhưng ngươi lại không thể trơ mắt nhìn người như vậy chết đi.”
“Không sai.” Hai mắt Thích Ngạo Sương cũng bắn ra ánh sáng lạnh. Nàng lạnh lùng nhìn Thanh Hoa.
“Bây giờ hắn đã bị phụ thần bắt được. Phụ thần đã lấy đi toàn bộ sức mạnh của hắn để giúp mẫu thần tỉnh lại. Chỉ có ta mới có khả năng cứu hắn.” Thanh Hoa mỉm cười nhưng vẫn vô cùng lạnh lẽo.
“Cho nên? Muốn ta trả giá thế nào?” Sắc mặt Thích Ngạo Sương đã biến thành không dao động. Nàng trầm giọng hỏi, giọng nói tràn đầy kiên quyết.
“Đừng, Ngạo Sương.” Sắc mặt Lãnh Lăng Vân trầm xuống. Hắn không nghĩ nhiều mà lập tức lên tiếng ngăn cản. Hắn hiểu rất rõ tính tình của nữ thần. Lần nào nàng cũng dùng thứ gì đó hoặc người nào đó mà người ta quan tâm nhất để cho đối phương một kích trí mạng.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Ánh mắt Thanh Hoa lạnh lẽo, phất tay áo. Ngay lập tức, Lãnh Lăng Vân bị một luồng sức mạnh cường đại đáng sợ đánh bật ra, đập vào gốc đại thụ phía sau mới trụ vững thân hình.
“Phốc”, Lãnh Lăng Vân chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị lửa đốt, phun ra một ngụm máu tươi.
“Lăng Vân!” sắc mặt Thích Ngạo Sương trầm xuống, nhìn Lãnh Lăng Vân bị thương, lo lắng kêu lên, chạy vội tới định đỡ hắn lên.
“Đừng tới đây! Đừng chạm vào ta!” Lãnh Lăng Vân quát khẽ, ngăn hành động của Thích Ngạo Sương lại. Bởi vì hắn hiểu rất rõ tính tình của nữ thần. Nếu nàng tới đây dìu hắn lên thì chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
Thích Ngạo Sương đành dừng chân lại, quay lại đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Thanh Hoa, nhìn nữ nhân lãnh khốc mà cường đại này đầy oán hận.
“Nữ nhân này!” Tính Phong Dật Hiên vô cùng nóng nảy, sao có thể nhịn được hành động lãnh khốc liều lĩnh của nữ nhân kia. Hắn quát lên, định ra tay.
“Đừng!”
“Không thể!”
Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cùng lên tiếng ngăn cản nhưng đã muộn.
Ngay lập tức, sắc mặt Thanh Hoa trở nên cực kỳ khó coi. Nàng cau chặt mày, cắn răng hừ lạnh, vung tay lên đầy oán hận với Phong Dật Hiên. Ngay sau đó, Phong Dật Hiên tựa như đạn ra khỏi nòng, bay thẳng tới gốc cây đại thụ khổng lồ. “Rầm” một tiếng thật lớn, hắn đụng vào cây khiến nó gãy đôi. Mà hắn cũng phun một ngụm máu rồi bất tỉnh.
Lần này, Thích Ngạo Sương không thử chạy tới xem xét vết thương của Phong Dật Hiên. Nàng biết, càng thân mật với Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân thì nữ thần càng tức giận.
“Ngươi muốn sao?” Lúc này Thích Ngạo Sương cực kỳ bình tĩnh, hỏi rõ ràng từng chữ từng câu.
Lai Lỵ thấy không khí căng thẳng thì cắn răng. Tẫn Diêm vỗ lên vai nàng, lắc đầu, ý bảo chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện này. Ánh mắt Địch Thản Tư lạnh lùng nhưng vẫn còn lý trí, đứng bên cạnh. Hắn đã từ từ hiểu rõ mọi chuyện. Kiều Nạp Sâm cũng không nói tiếng nào. Hắn rất rõ ràng rằng bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của nữ nhân tên Thanh Hoa kia. Nếu nữ nhân này muốn thì có thể giết tất cả những người đang đứng đây trong nháy mắt.
Thanh Hoa nhíu mày, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, vô cùng quyến rũ.
“Ta giúp ngươi cứu nam nhân kia, ngươi chủ động biến mất, biến mất hoàn toàn.” Giọng nói lạnh lẽo của Thanh Hoa vang lên trong đầu Thích Ngạo Sương.
Đồng tử của Thích Ngạo Sương co lại nhưng trên mặt không có biểu tình gì. Nàng chỉ lẳng lặng đứng yên đó, cứ hờ hững mà nhìn Thanh Hoa đang cười như không cười. Thanh Hoa nhíu mày, khóe miệng cong lên, không nói gì nhưng đã nhìn ra từ nét mặt của nàng. Thanh Hoa chỉ đang dò hỏi xem nàng có đồng ý hay không mà thôi.
Lãnh Lăng Vân căng thẳng nhìn hai người, muốn từ nét mặt của họ mà nhìn ra gì đó nhưng không phát hiện được gì.
Thích Ngạo Sương khẽ thở dài trong lòng…
Cả đời này là sống vì mình. Nàng là Thích Ngạo Sương chứ không phải nữ thần. Nàng chính là nàng! Nàng có thể nhìn Tạp Mễ Nhĩ chết đi như thế sao? Có thể sao? Không thể! Tầm quan trọng của Tạp Mễ Nhĩ trong lòng nàng còn hơn những gì nàng nghĩ nữa.
“Được.” Thích Ngạo Sương mấp máy môi, nói thật nhỏ một chữ. Chỉ một chữ rất nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng kiên định và nặng nề.
Thanh Hoa cười không thành tiếng, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười tà mị. Mặt Thích Ngạo Sương bình tĩnh, xoay người đi về phía Lãnh Lăng Vân và Phong Dật Hiên. Nàng tới trước mặt họ, ngồi xuống, đỡ Phong Dật Hiên đang bất tỉnh lên, quay sang nhìn Lãnh Lăng Vân, nói nhỏ: “Lăng Vân, huynh không sao chứ?”
“Muội đã đồng ý cái gì vậy?” Sắc mặt Lãnh Lăng Vân nặng nề và khẩn thiết, không trả lời câu hỏi của Thích Ngạo Sương mà trầm giọng hỏi.
“Không có gì. Chỉ đồng ý một chuyện mà muội có thể làm được.” Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn Phong Dật Hiên đang hôn mê, vươn tay lau đi vết máu nơi khóe miệng hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn Lãnh Lăng Vân, thản nhiên nói.
“Một chuyện muội có thể làm được? Rốt cuộc là chuyện gì?” Lãnh Lăng Vân biết với tình tình của người kia thì chuyện này tuyệt đối không đơn giản như thế. Một cảm giác bất an mãnh liệt từ từ dâng lên từ đáy lòng, càng ngày càng lan rộng, tràn ngập khắp lòng của Lãnh Lăng Vân.
“Đi thôi. Nếu tới muộn thì nam nhân kia nhất định sẽ chết mất.” Giọng nói lạnh lùng hờ hững của Thanh Hoa vang lên.
Thích Ngạo Sương không thèm liếc Thanh Hoa một cái, vẫn cúi đầu nhìn gương mặt của Phong Dật Hiên. Hắn cùng từ từ khôi phục ý thức, mở hai mắt ra, đối mắt với đôi mắt trong suốt của Thích Ngạo Sương.
“Dật Hiên…” Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên thật sâu, cười.
“Ngạo Sương?” Phong Dật Hiên dần dần phục hồi tinh thần, ngồi bật dậy, nắm lấy vai Thích Ngạo Sương, căng thẳng xem xét, “Nàng, nàng không sao chứ?”
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nhìn Phong Dật Hiên: “Còn chàng, chàng không sao chứ?”
“Không sao.” Tuy Phong Dật Hiên đau đến mức khóe miệng run rẩy nhưng vẫn cười, lắc đầu.
“Nhanh chút đi. Nếu không các ngươi sẽ không thấy cả hạt bụi của nam nhân kia đâu!” Thanh Hoa lạnh mắt nhìn một màn trước mặt, một ngọn lửa không tên dâng lên trong lòng.
“Đi nào.” Thích Ngạo Sương không để ý tới Thanh Hoa mà bâng quơ nói với Phong Dật Hiên, sau đó quay sang nhìn Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm, hơi do dự rồi nói tiếp: “Các huynh có muốn đi theo không?”
Địch Thản Tư không nói gì chỉ bước tới một bước, nói rõ thái độ của mình. Kiều Nạp Sâm thì buông tay, nhún vai, nói: “Muội cũng thấy đấy, không còn cách nào khác. Ta đi theo tên này là được rồi. Nếu huynh ấy bị thương thì còn có người đưa huynh ấy về.” Địch Thản Tư liếc Kiều Nạp Sâm. Kiều Nạp Sâm thì nhướng mắt, biểu hiện không sao cả.
Thanh Hoa không lên tiếng nữa, đi lên trước một mình về phía đông. Nàng cảm thấy ở hướng đó có sức mạnh cường đại mà tinh khiết đang chuyển động. Không thể nghi ngờ rằng đó là nơi phụ thần ở.
Thích Ngạo Sương và mọi người đi theo sau. Nét mặt nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức nỗi lo trong lòng Lãnh Lăng Vân càng lan rộng ra. Hắn đi tới cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: “Ngạo Sương, rốt cuộc muội đồng ý chuyện gì?”
Thích Ngạo Sương chỉ hơi nghiêng đầu nhìn sự lo lắng trong đáy mắt Lãnh Lăng Vân, cười hờ hững: “Nếu là huynh thì muội cũng đồng ý.” Dứt lời, nàng không nói gì với Lãnh Lăng Vân nữa, bước nhanh theo Thanh Hoa.
Lãnh Lăng Vân sững sờ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ phức tạp. Chua xót, cảm động, đau đớn, khủng hoảng…Ánh mắt hắn nhìn Thích Ngạo Sương tràn đầy đau lòng và mơ màng, dần dần, ánh mắt ấy trở nên kiên định. Tựa như hắn đã có một quyết định khó khăn. Lãnh Lăng Vân cắn răng, cau chặt mày nhưng vẫn kiên quyết bước theo.
Phong Dật Hiên nhìn thấy tất cả. Hắn không ngốc nên biết có hỏi Thích Ngạo Sương cũng không ra. Hắn định hỏi Lãnh Lăng Vân nên nhích tới gần Lãnh Lăng Vân, trầm giọng nói nhỏ: “Này, Lãnh Lăng Vân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có phải rất nghiêm trọng không?” Phong Dật hiên cũng biết có điều bất thường nhưng cụ thể thì hắn không biết.
Lãnh Lăng Vân chỉ hờ hững liếc Phong Dật Hiên, rồi nhỏ giọng nói: “Phong Dật Hiên, nếu huynh dám tổn thương Ngạo Sương thì ta sẽ là người đầu tiên giết huynh.” Trong giọng nói mang theo hung dữ, cương quyết và độc ác khiến Phong Dật Hiên kinh ngạc.
“Nếu huynh tổn thương Ngạo Sương, ta cũng sẽ giết huynh.” Giọng nói âm hiểm của Địch Thản Tư bỗng vang lên bên tai Phong Dật Hiên, sau đó hắn liền vượt lên Phong Dật Hiên.
“Có ý gì?!” Phong Dật Hiên nổi giận. Một người nói những lời khó hiểu với hắn hắn còn nhịn được, nhưng sao người ngoài cuộc như Địch Thản Tư cũng chêm vào? Định làm gì chứ?
Địch Thản Tư làm ngơ trước Phong Dật Hiên, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này Kiều Nạp Sâm lướt qua người Phong Dật Hiên, nói một câu đầy ý tứ: “Chính là ý đó. Huynh sẽ hiểu nhanh thôi.”
Lúc này Phong Dật Hiên hoàn toàn ngây ngẩn. Rốt cuộc mấy người này muốn nói gì? Không thể hiểu được! Phong Dật Hiên nhìn Thích Ngạo Sương đang đi xa dần, lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo. Bây giờ hắn cũng im lặng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Đi thẳng một đường, một tòa cung điện xinh đẹp rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Tòa cung điện này to lớn trang nhã, toàn bộ xây bằng khoáng thạch màu trắng, tỏa ra ánh sáng dưới ánh mặt trời. Xung quanh rực rỡ sắc màu, đủ mọi loại hoa nở theo các mùa khác nhau cũng khoe sắc, ganh đua sắc đẹp, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm.
Thanh Hoa đi theo con đường hoa tươi, trên mặt là nụ cười lạnh đầy khinh thường. Nàng vươn tay ra giữa không trung, hơi cúi đầu, nhắm mắt lại, ánh sáng trắng bắt đầu tỏa ra từ tay nàng.
“Có kết giới.” Lai Lỵ mở to mắt nhìn một màn trước mặt, thầm kinh hãi. Có kết giới nhưng nàng không thể cảm nhận được. Sắc mặt những người còn lại thì khác nhau, có khiếp sợ, có thán phục, có sắc mặt như thường. Mặt Lãnh Lăng Vân không thay đổi nhìn một màn này. Kết giới này chẳng là gì trong mắt nàng cả.
“Rầm —— ” một tiếng thật lớn, tựa như tiếng thủy tinh vỡ vang lên bên tai, đâm vào màng nhĩ làm đau tai mọi người.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một tầng kết giới bao quanh cung điện lộ ra, rồi vỡ tan với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Nó tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ như hàng ngàn hàng vạn miếng vụn thủy tinh dưới ánh mặt trời.
Thanh Hoa bước về phía cửa chính của cung điện. Sau khi cứu được đứa con tội nghiệt đó thì tất cả sẽ kết thúc. Hồng Liên, Bạch Liên, các ngươi là của ta, từ trước tới giờ là của ta. Ai cũng không thể cướp các ngươi đi được... Cho dù là một phần ý thức khác của mình.
Thích Ngạo Sương nhìn tòa cung điện đồ sộ hùng vĩ, đi theo sau không chút do dự nào. Lãnh Lăng Vân nhìn bóng lưng nàng, muốn nói lại thôi, đứng sững tại chỗ hồi lâu. Khi tất cả mọi người đi vào thì hắn mới từ từ theo sau.
Bước vào cung điện, in sâu vào tầm mắt là màu trắng. Sàn nhà sáng choang cho thất tất cả xung quanh không dính chút bụi nào nhưng lại không có ai. Trên ghế sô pha, trên bàn, khắp nơi đều là hoa tươi vừa mới hái, tỏa hương thơm ngát. Đi tiếp thì thấy sức mạnh tinh khiết càng ngày càng mạnh, càng ngày càng gần.
Qua hành lang thật dài sạch sẽ, ngay lập tức tầm mắt được rộng mở.
Khi Thích Ngạo Sương thấy cảnh tượng trước mắt thì đồng tử co lại. Trên cùng của bức tường là một tấm lưới bằng thủy tinh, dưới chân tường là hai cái ghế xa hoa, trên đó có một nam hài và một nữ hài. Nam hài phấn điêu ngọc trác, đôi mắt to sáng long lanh, khuôn mặt tròn trịa, lẳng lặng nhìn mọi người. Còn nữ hài bên cạnh thì tựa vào ghế, nhắm nghiền hai mắt. Hàng lông mi thạt dài như hai cánh quạt khiến người ta động lòng, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp tái nhợt. Cô bé mặc y phục màu trắng viền ren, mái tóc đen nhánh. Y phục trắng như tuyết và mái tóc đen nhánh tạo sự đối lập mạnh mẽ, đánh sâu vào mắt người khác. Cô bé xõa tóc, mái tóc dài tới bậc thang dưới chân.
Hai đứa trẻ này là ai? Sắc mặt mọi người hơi đổi, đáy mắt có chứa nghi ngờ. Nhưng Thích Ngạo Sương xác nhận thân phận của hai đứa trẻ này rất nhanh.
Tấm lưới sau lưng nữ hài nối với tấm lưới trên tường. Nhìn theo tấm lưới thủy tinh thì Thích Ngạo Sương sợ tới mức run cả người. Trên cao là một người, cả người chỉ được che bằng một miếng vải trắng ở eo. Hai tay và hai chân của hắn bị một miếng thủy tinh sắc bén xuyên qua, cố định hắn trên tường. Ánh sáng trắng không ngừng xâm nhập vào qua các sợi tơ thủy tinh. Thay vì nói là ánh sáng trắng tỏa ra từ người hắn, không bằng nói là tấm lưới thủy tinh kia đang hút vào. Mái tóc màu vàng mềm mại không còn sức sống rủ xuống, trên mặt hắn không có chút huyết sắc nào. Khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta khó thở này, ngoài Tạp Mễ Nhĩ còn có thể là ai?!
Hai đứa trẻ kia, một là phụ thần, nữ hài xinh đẹp đang hôn mê bất tỉnh chính là mẫu thần! Bọn họ xuất hiện dưới hình dạng này. Bây giờ có vẻ phụ thần và mẫu thần là hai đứa trẻ vô hại.
Thích Ngạo Sương nhìn chằm chằm vào Tạp Mễ Nhĩ đang bị găm trên tường, lòng đau thắt. Tạp Mễ Nhĩ, thì ra thân thế của Tạp Mễ Nhĩ là như thế, cho nên cho dù không có gì là hắn không làm được nhưng lại cô đơn. Một người như thế lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế này. Thích Ngạo Sương cắn môi, cứ như vậy mà nhìn sâu vào Tạp Mễ Nhĩ ở không xa.
“Đây không phải nơi ngươi nên tới.” Phụ thần với bề ngoài là nam hài tuấn tú từ từ đứng lên, nhìn Thanh Hoa, thản nhiên nói. Giọng nói thanh thúy dễ nghe.
“Ta muốn đi đâu không ai cản được, kể cả ngươi.” Thanh Hoa cười không thành tiếng, mỉa mai.
“Hắn là của ta, ta có quyền xử trí. Ngươi không có quyền gì mà can thiệp cả.” Phụ thần cau mày nhìn Thanh Hoa, giọng điệu bất thiện, “Ngươi không thuộc về thế giới này. Ngươi không có quyền nhúng tay vào chuyện của chúng ta. Trở về chỗ của ngươi đi.”
“Ngại quá, hắn là lợi thế trong giao dịch của ta.” Thanh Hoa nụ cười mỉa mai trên mặt Thanh Hoa sâu thêm, “Thân là thần tối cao của thế giới này mà lại yếu ớt đến mức này, thật buồn cười.”
“Không liên quan gì tới ngươi cả.” Sắc mặt phụ thần lạnh xuống. Hắn và mẫu thần lấy dáng vẻ bên ngoài này không phải bởi sở thích kỳ lạ của bọn họ, mà là vì hắn để cứu mẫu thần mà tiêu hao rất nhiều sức mạnh. Lấy hình dạng này chỉ để giảm bớt việc tiêu hao sức mạnh mà thôi.
“Chết hoặc giao người kia ra?” Thanh Hoa bước tới trước một bước, ánh mắt trầm xuống, cả người tản ra khí thế đáng sợ bức người trong nháy mắt, ép lấy phụ thần.
Khí thế đáng sợ mắt thường có thể thấy được này khiến sắc mặt phụ thần thay đổi. Hắn bước mạnh ra sau một bước, cau chặt mày, tản ra khí thế trong nháy mắt.
Khí thế của hai người chạm vào nhau tạo ra tiếng vang nhỏ. Sau đó mọi người kinh ngạc mà nhìn khí thế do phụ thần phát ra bị khí thế của Thanh Hoa triệt tiêu. Sau đó nó không có gì ngăn cản nữa, lao thẳng vào người phụ thần.
“Ngươi...!” sắc mặt phụ thần thay đổi, vươn tay che ngực của mình, máu tươi từ từ rỉ ra từ khóe miệng. Sau đó thân hình hắn lảo đảo một chút, lui lại phía sau một bước, vội vàng vươn tay ra bám vào ghế để ổn định lại.
Hai sức mạnh chạm vào nhau khiến mọi người cảm nhận được áp lực rất lớn, tựa như chiếc thuyền lá trong cơn mưa to gió lớn, không thể ổn định lại thân hình. Trong một khắc kia, trái tim của mọi người bị đè nén gần như không đập nổi. Nội tâm mọi người run lên, toàn bộ im lặng đứng một bên. Bọn họ biết mình không thể nhúng tay vào tỷ thí sức mạnh này được. Có thể đứng ở đây mà nhìn đã may lắm rồi. Thần và thần giao tiếp, vừa rồi chỉ là sức mạnh bộc phát ra khi thăm dò nhau mà bọn họ đã chịu không nổi rồi.
Ánh mắt Thanh Hoa càng ngày càng lạnh. Nàng sắp không còn kiên nhẫn mà lằng nhằng nữa.
“Chết hay giao người?” Thanh Hoa mất kiên nhẫn, nói.
“Ta đã mất rất nhiều sức mạnh...” Phụ thần không cam lòng mà nhìn Thanh Hoa, hung hăng nói. Nhưng chưa dứt lời đã bị Thanh Hoa cắt ngang.
“Dù ngươi ở thời kỳ mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của ta.” Thanh Hoa cười lạnh, “Ta không muốn giết thần của thế giới này. Giao người cho ta nhanh lên.”
Phụ thần không nói gì mà quay lại nhìn mẫu thần vẫn ngủ say bên cạnh, trong mắt tràn đầy quyến luyến vô hạn và không nỡ, còn cả đau lòng.
“Nàng đã quyết tâm muốn chết, dù ngươi có đưa sức mạnh vào nhiều thế nào thì cũng tan đi mà thôi. Đừng làm chuyện vô ích nhàm chán này nữa.” Thanh Hoa mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói, “Sớm muộn gì cũng chết, ngươi chọn chết bây giờ hay sau này? Bây giờ mà chết thì ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi. Nàng còn chết khó coi hơn ngươi.”
Lãnh Lăng Vân cau mày. Nàng không thay đổi, vĩnh viễn vênh váo hung hăng như thế, vĩnh viễn vẫn là khẩu khí hùng hổ dọa người như thế. Nàng vẫn không hiểu thế nào là yêu. Chỉ biết đoạt lấy, đoạt lấy...
Vẻ mặt phụ thần càng ngày càng bi thương. Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của mẫu thần, hơi mấp máy môi tựa như muốn nói gì đó nhưng không ai nghe thấy hắn nói gì.
“Được, ngươi, ngươi mang đi đi.” Phụ thần chậm rãi quỳ xuống trước mặt mẫu thần, tựa nhẹ đầu vào đùi mẫu thần, nói thật nhỏ.
“Hừ! Nhàm chán!” Thanh Hoa phất nhẹ tay áo. Thủy tinh sắc bén găm qua tay chân Tạp Mễ Nhĩ biến mất trong nháy mắt, thân thể hắn từ từ bay lên, bay tới trước mặt Thích Ngạo Sương. Nàng đưa tay ra đỡ lấy hắn. Tẫn Diêm bước lên, cởi áo choàng trên người trùm lên cho Tạp Mễ Nhĩ. Vết thương do bị thủy tinh sắc nhọn đâm vào trên người Tạp Mễ Nhĩ không có máu. Bây giờ nó đang từ từ khép lại. Thấy vậy, lòng Thích Ngạo Sương từ từ buông lỏng. Tạp Mễ Nhĩ không sao, may mà còn kịp...
“Tạp Mễ Nhĩ....” Thích Ngạo Sương nhẹ giọng gọi bên tai Tạp Mễ Nhĩ. Nhưng hắn vẫn hôn mê như cũ.
“Đi.” Thanh Hoa hờ hững bỏ lại một chữ, xoay người ra ngoài.
Tẫn Diêm bước lên cõng Tạp Mễ Nhĩ, gật đầu với Thích Ngạo Sương rồi bước đi. Thích Ngạo Sương cũng gật đầu, đi theo sau.
Mọi người im lặng ra ngoài. Thích Ngạo Sương đi sau lưng Tẫn Diêm, nhìn Tạp Mễ Nhĩ trên lưng hắn, đáy mắt có đau thương nhàn nhạt và không nỡ. Nàng dời mắt về phía Phong Dật Hiên, nhìn bóng lưng hắn hồi lâu mới dời mắt lên trên người Tẫn Diêm. Nàng nhìn mọi người, cuối cùng đối mắt với Lãnh Lăng Vân đang đi bên cạnh.
Ánh mắt Lãnh Lăng Vân rất thâm thúy, cứ nhìn Thích Ngạo Sương như thế. Nàng chỉ mỉm cười, không nói gì. Thái độ của Thích Ngạo Sương càng khiến nét mặt Lãnh Lăng Vân thêm nặng nề.
Mọi người ra khỏi cung điện. Thanh Hoa đi đầu bỗng xoay người lại, nhìn Thích Ngạo Sương, cười lạnh: “Nam nhân này sẽ từ từ khôi phục, không sao đâu.” Ý nàng là Tạp Mễ Nhĩ.
Thích Ngạo Sương gật nhẹ, tới cạnh Tẫn Diêm, vươn tay nhẹ vuốt tóc trên trán Tạp Mễ Nhĩ, thở dài.
“Tới lúc rồi.” Ánh mắt Thanh Hoa lạnh lẽo, cất cao giọng, không kiên nhẫn mà nhắc Thích Ngạo Sương.
“Ừ.” Thích Ngạo Sương đáp một tiếng thật nhỏ, quay sang nhìn Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm, mỉm cười, nói, “Địch Thản Tư, Kiều Nạp Sâm, có thể trở thành bằng hữu của các huynh thật tốt. Địch Thản Tư, huynh vì theo đuổi sức mạnh mà đã bỏ qua quá nhiều thứ. Thật ra thì khi huynh có thứ gì đó để bảo vệ, huynh sẽ mạnh hơn. Kiều Nạp Sâm, thật khó cho huynh khi phải ở bên cọc gỗ Địch Thản Tư này lâu như vậy.”
“Không còn cách nào khác. Ta vẫn sẽ tiếp tục làm thế.” Kiều Nạp Sâm nhún vai, giựt giựt khóe miệng, nói như rất bất đắc dĩ.
Ánh mắt Địch Thản Tư hơi rời rạc. Hắn do dự nhìn Thích Ngạo Sương, khẽ cau mày, dường như đang suy nghĩ xem nên nói gì với nàng.
“Lăng Vân, thật xin lỗi, cám ơn huynh.” Thích Ngạo Sương đi tới trước mặt Lãnh Lăng Vân, ngẩng đầu nhìn hắn, cười buồn, trong lòng tràn đầy áy náy. Nam nhân này vì mình mà trả giá nhiều như thế nhưng cuối cùng mình lại không thể đáp lại tâm ý của hắn. Lãnh Lăng Vân là một nam nhân tốt, rất tốt....
Ánh mắt Lãnh Lăng Vân thâm thúy, không nói gì. Có điều đáy mắt hắn càng trở nên kiên định hơn.
Phong Dật Hiên sững sờ tại chỗ, nhìn Thích Ngạo Sương đang tới gần. Nàng giang hai tay ra, ôm lấy hắn, từ từ lại gần tai hắn, nói thật nhỏ: “Dật Hiên, ta thích chàng.” Chỉ vài chữ nhẹ nhàng lại tựa như tảng đá lớn ngàn cân đè nặng lòng Phong Dật Hiên. Trái tim hắn lúc này như ngừng đập. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Thích Ngạo Sương thẳng thắn, trực tiếp nói ra tâm ý của nàng như vậy, lần đầu tiên đối diện mà trả lời hắn.
Thích Ngạo Sương buông tay, mỉm cười nhìn Phong Dật Hiên, cứ lặng yên ngắm nhìn như thế. Người trước mặt này đi sâu vào tâm hồn nàng từ khi nào? Không biết nữa. Có lẽ là từ lần đầu tiên thấy hắn kiêu ngạo, giương nanh múa vuốt trên võ đài, kết quả lại bị mình dẫm dưới chân. Có lẽ là lúc mình gặp Pháp Sư Hắc Ám hắn đã xuất hiện. Có lẽ là khi mình tỷ thí với nữ thần Quang Minh hắn đã xuất hiện kịp thời...Quá nhiều, quá nhiều. Giờ khắc này, trong đầu Thích Ngạo Sương được lấp đầy bởi những hình ảnh trong quá khứ.
“Ngạo Sương, nàng...” Sự lo lắng dâng lên trong lòng Phong Dật Hiên, dần dần lan rộng, dường như sắp nhấn chìm trái tim hắn.
Thanh Hoa bỗng bước lên, vươn tay, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà đặt tay lên trán Phong Dật Hiên. Chợt toàn thân hắn chấn động, đứng cứng ngắc tại chỗ.
Thích Ngạo Sương quay sang thì thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Thanh Hoa và sự tức giận mơ hồ nơi đáy mắt.
“Đừng phí công tốn sức vì những thứ không thuộc về ngươi.” Trong giọng nói lạnh lẽo của Thanh Hoa tràn đầy sốt ruột và tức giận.
Thích Ngạo Sương nhìn hành động của Thanh Hoa, lại nhìn Phong Dật Hiên đã cứng ngắc, trong lòng chợt thấy buồn. Nàng biết Thanh Hoa đã khôi phục ký ức cho Phong Dật Hiên...Ký ức của Như Hỏa.
Bàn tay giấu trong tay áo của Lãnh Lăng Vân khẽ nắm chặt, nặng nề nhìn hành động của Thanh Hoa, chăm chú theo dõi phản ứng của Phong Dật Hiên.
“Nàng ấy làm gì vậy?” Lai Lỵ nhỏ giọng hỏi Tẫn Diêm.
“Khôi phục phần ký ức ở nơi sâu nhất của Phong Dật Hiên, ký ức của Như Hỏa.” Trong lòng Tẫn Diêm hết sức phức tạp. Hắn đã sớm đoán được tất cả từ đôi câu vài lời giữa Thanh Hoa và Thích Ngạo Sương. Hắn từng nói sẽ ủng hộ mọi quyết định của tiểu thư, vĩnh viễn ủng hộ vô điều kiện. Nhưng cũng ủng hộ việc tiểu thư hi sinh bản thân mình để cứu Tạp Mễ Nhĩ ư? Nếu mình khai chiến với Thanh Hoa, kết quả chỉ sợ sẽ chọc giận nàng ta. Trừ Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân, những người khác sẽ bị nàng ta giết. Chỉ tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn với Thanh Hoa nhưng Tẫn Diêm đã hiểu tính nàng ta. Lãnh khốc, tàn nhẫn, vênh váo hung hăng, vĩnh viễn là dáng vẻ cao cao tại thượng.
Ánh mắt Địch Thản Tư trầm xuống, im lặng nhìn tất cả trước mắt. Nhưng hắn chợt cảm thấy vai mình trầm xuống, sau đó sự ấm áp truyền qua đó. Hắn quay sang thì thấy Kiều Nạp Sâm đặt tay trên vai mình, mỉm cười với hắn rồi gật đầu một cách kiên định. Không hiểu tại sao lòng Địch Thản Tư chợt thấy ấm áp, có cảm giác khó nói thành lời lấp đầy trái tim, từ từ lan rộng ra. Cảm giác này là gì? Địch Thản Tư hơi ngạc nhiên, rồi quay sang nhìn Thích Ngạo Sương. Câu nói trước đó của nàng đã khắc sâu và đầu hắn. Tình thân, tình bằng hữu, tình yêu...Địch Thản Tư từ từ vươn tay, chần chừ giữa không trung rồi đưa tay, nặng nề đặt lên tay của Kiều Nạp Sâm. Kiều Nạp Sâm kinh ngạc, sau đó từ từ nở nụ cười. Ít nhất, Địch Thản Tư đã bước một bước đầu tiên. Tuy không biết sau này còn có cơ hội bước những bước tiếp theo không.
Ngay sau đó, Thanh Hoa thu tay lại, quay sang nhìn Thích Ngạo Sương, quát lạnh: “Thực hiện lời hứa của ngươi nhanh lên!”
Thích Ngạo Sương nhìn sâu vào Phong Dật Hiên còn đang cứng ngắc, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt, gật đầu: “Ra tay đi.” Rồi quay sang nhìn mọi người, nói, “Đây là giao dịch giữa ta và nàng, các huynh đừng nhúng tay vào, đừng uổng phí tính mạng của mình. Mong rằng các huynh sẽ sống tốt....”
“Tiểu thư!” Tẫn Diêm cắn răng, mặt biến sắc, định nói gì đó thì Thích Ngạo Sương đã lắc đầu đầy kiên định, dùng mắt ngăn hắn lại.
“Hừ!” Thanh Hoa hừ lạnh, vung tay lên với mọi người. Một luồng sức mạnh đáng sợ ập tới, ngay sau đó, mọi người kinh ngạc phát hiện ra mình không thể cử động được.
“Để ngươi ra đi yên tâm chút. Ta sợ không nhịn được mà giết sạch những người phá rối.” Thanh Hoa lạnh lùng nói ra ý định của mình. Nàng rất rõ rằng nếu những người này tuyệt đối sẽ không đứng nhìn khi thấy nàng ra tay giết Thích Ngạo Sương. Đến lúc đó mình sẽ giết sạch bọn họ mất. Mà chỉ sợ Thích Ngạo Sương sẽ không bỏ qua dễ dàng, vậy thì sẽ không như dự tính ban đầu.
Thích Ngạo Sương không nói gì thêm mà nhìn mọi người một lần nữa, rồi từ từ đi tới trước mặt Thanh Hoa.
Ánh mắt Thanh Hoa lạnh lẽo, vươn tay đâm vào ngực Thích Ngạo Sương, xuyên qua lồng ngực nàng nhưng không thấy máu. Mà thân thể nàng thì từ từ trong suốt, tạo thành một luồng khí, bám vào cánh tay Thanh Hoa, chảy vào người nàng ta.
Tay Lãnh Lăng Vân khẽ run lên. Hắn đang liều mạng chống lại trói buộc của Thanh Hoa, muốn phá vỡ nó. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ chính là không thể để Thích Ngạo Sương biến mất!
Người có hành động giống hắn còn có Tẫn Diêm và Địch Thản Tư. Đáng tiếc không ai thoát khỏi sức mạnh cường đại tuyệt đối của Thanh Hoa.
Thích Ngạo Sương chỉ cảm thấy thân thể trở nên rất nhẹ rất nhẹ, dần dần mất đi cảm giác. Nhưng ý thức không biến mất lập tức. Nàng vẫn nhìn thấy rất rõ mọi việc xung quanh. Nàng thấy thân thể mình đang từ từ biến mất, sau đó Kim Liên và Lưu Ly rơi từ trên không xuống đất, hai người hôn mê. Nàng nhìn thấy rất rõ ràng vẻ mặt đầy đau đớn của Lãnh Lăng Vân, vẻ mặt lo lắng thống khổ của Tẫn Diêm, Lai Lỵ hoảng sợ và đau lòng, hai mắt Địch Thản Tư đỏ ngầu, nhìn Thanh Hoa đầy oán hận. Phong Dật Hiên, Dật Hiên đâu? Hắn vẫn cúi đầu đứng tại chỗ.
Kỳ thực, thật sự rất khó buông tay...
Thích Ngạo Sương nhìn tất cả, trong lòng tràn đầy không nỡ. Nàng còn muốn trở về đại lục Tích Lan gặp những bằng hữu kia, muốn ở chung với họ, muốn cùng sống với họ...
Tất cả đều đã trở thành hy vọng xa vời.
Nhưng đời này có thể gặp được bọn họ là tốt rồi, rất tốt...
Ý thức của Thích Ngạo Sương từ từ mơ hồ. Mình sắp trở thành cát bụi rồi sao?
“Dừng tay! Ngươi dừng tay lại cho ta!” Chợt, một tiếng quát như tiếng sấm đột nhiên vang lên.
Dật Hiên? Thích Ngạo Sương ngạc nhiên, ý thức hơi tỉnh táo một chút.
“Như Hỏa? Ngươi tỉnh rồi?” Trong giọng nói lạnh lùng của Thanh Hoa mang theo chút vui mừng. Nàng nhìn vào đôi mắt đầy tức giận của Phong Dật Hiên thì hơi do dự, “Ngươi, nói gì cơ?”
Hai mắt Phong Dật Hiên đỏ ngầu như muốn nhỏ ra máu. Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Thanh Hoa, cắn răng nghiến lợi nói rõ ràng từng chữ từng chữ: “Ta nói ngươi dừng tay lại!”
Sắc mặt Thanh Hoa lạnh lại, trầm giọng nói: “Ngươi đã khôi phục ký ức nhưng lại muốn ta dừng tay? Ngươi và Như Băng đều quan tâm tới vật thay thế đó sao?!”
“Nàng không phải vật thay thế. Nàng chính là nàng. Nàng là Ngạo Sương. Không ai có thể thay thế được nàng. Nàng cũng không phải là vật thay thế của ngươi!” Thân thể Phong Dật Hiên từ từ cật lực nhúc nhích, đi về phía Thanh Hoa, trầm giọng nói một cách kiên định khác thường, “Ta yêu nàng, hiểu không? Ta yêu Ngạo Sương.”
“Nói bậy! Các ngươi chỉ có thể yêu ta. Các ngươi đều là của ta!” Thanh Hoa thẹn quá hóa giận, quát lạnh.
“Ngươi căn bản không biết thế nào là yêu. Cho tới bây giờ ngươi chỉ biết đoạt lấy, chỉ là đoạt lấy mà thôi.” Giọng Phong Dật Hiên trầm thấp, mang theo sức hấp dẫn khó có thể kháng cự.
“Như Hỏa! Ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy! Ta yêu các ngươi, chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu sao? Ta yêu các ngươi đến mức vì các ngươi biến mất nên mới khiến sinh linh đồ thán!” Thanh Hoa tức giận, lớn tiếng cãi lại.
“Không. Tình yêu là duy nhất. Ngươi không yêu chúng ta. Chúng ta chỉ là đồ vật tồn tại của ngươi mà thôi. Ngươi chỉ đoạt lấy chúng ta. Mà ta cũng không yêu ngươi. Đó chỉ là sự tôn trọng với chủ nhân mà thôi.” Phong Dật Hiên trầm giọng, chậm rãi nói, “Chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu tại sao chúng ta lại biến mất ư?”
Thanh Hoa bỗng kinh ngạc, cứ ngơ ngác nhìn Phong Dật Hiên.
Lãnh Lăng Vân thầm thở ra. Thật may. Tuy Phong Dật Hiên đã khôi phục phần ký ức ở nơi sâu nhất nhưng tâm ý vẫn không thay đổi. Nhưng lòng Lãnh Lăng Vân lại căng lên. Phong Dật Hiên nói như vậy, phản đối nàng như vậy, với tính tình của nàng thì…
“Ngươi không yêu chúng ta. Ta, không yêu ngươi. Ta yêu Ngạo Sương. Sự kiên cường của nàng, sự yếu đuối của nàng, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của nàng đều khiến lòng ta rung động. Trong lòng ta chỉ có nàng mà thôi. Ai cũng không thể thay thế nàng được.” Phong Dật Hiên nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói, “Cho nên ta nói ngươi dừng tay. Trả nàng lại cho ta!”
“Không phải là tình yêu? Ngươi nói tình cảm ta dành cho các ngươi không phải là tình yêu…” Thanh Hoa lẩm bẩm, chợt biến sắc mặt, nhìn Phong Dật Hiên, cười lạnh, “Trả lại cho ngươi? Ha ha, trả lại cho ngươi? Ngươi cho rằng ta sẽ để nàng ta sống sao?”
“Trả lại cho ta!” Phong Dật Hiên tức giận công tâm, giơ tay lên thả ra một ngọn lửa cực nóng về phía Thanh Hoa.
Thanh Hoa ngẩn ra, không né tránh, chỉ ngơ ngác đứng đó, đón nhận công kích của Phong Dật Hiên. Ngọn lửa cực nóng này đánh vào người Thanh Hoa, không tạo thành bất kỳ vết thương nào. Nhưng Thanh Hoa lại kinh ngạc, sững sờ đứng đó nhìn Phong Dật Hiên đang tức giận.
“Ngươi ra tay với ta?” Thanh Hoa kinh ngạc mà nhìn Phong Dật Hiên, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và không thể tin được, lẩm bẩm, “Ngươi vì nàng mà ra tay với ta?”
Lòng Lãnh Lăng Vân trầm xuống. Hắn nhận ra cảm xúc của Thanh Hoa bắt đầu thay đổi.
“Ha ha ha ha ha…Ngươi vì một vật thay thế mà ra tay với ta!” Thanh Hoa chợt mất kiềm chế mà ngửa mặt lên trời cười như điên. Nàng bỗng ngừng cười, nhìn Phong Dật Hiên, trong mắt lộ ra tia nguy hiểm mang theo đau đớn và tức giận. Nàng ta kêu lớn, “Đã vậy thì ngươi cũng chết đi. Ngươi hãy đi theo nàng! Cùng chết bên nhau! Biến mất vĩnh viễn! Đi chết đi! Đi chết đi!” Mặt Thanh Hoa dữ tợn, mất khống chế, chắp hai tay trước ngực, thả ra vô số mũi băng sắc bén đánh thẳng về phía Phong Dật Hiên.
Phong Dật Hiên vươn tay phải ra vẽ một vòng trong không trung. Lập tức, một tấm chắn hình tròn bằng lửa xuất hiện giữa không trung. Hắn đẩy tấm chắn về phía trước. Mũi băng và tấm chắn bằng lửa hình tròn chạm vào nhau, phát ra tiếng xèo xèo. Sau đó, những mũi băng sắc bén kia đâm thẳng vào người hắn không chút lưu tình nào. Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ quần áo của hắn ngay lập tức. Máu tươi rỉ ra từ khóe miệng hắn. Nhưng hắn không quan tâm tới những điều này mà nở nụ cười như trút được gánh nặng.
Thanh Hoa cả kinh, trong mắt lóe lên không đành lòng, khẽ mở miệng định nói gì đó nhưng lời nói tiếp theo của Phong Dật Hiên càng khiến nàng ta tức giận hơn.
“Cũng tốt. Thà chết đi còn hơn làm kẻ mạnh bên cạnh ngươi. Nói theo cách nào đó, ta và Ngạo Sương có thể ở cùng một thế giới.” Phong Dật Hiên cười lạnh, nói.
“Như Hỏa! Không chỉ chết đi đơn giản thế đâu. Ta sẽ khiến ngươi và nàng biến mất hoàn toàn! Biến mất một cách triệt để!” Thanh Hoa tức giận tựa như núi lửa phun trào.
Lãnh Lăng Vân cả kinh thất sắc, định lên tiếng ngăn cản nhưng cổ họng như bị ai đó bóp chặt, không phát ra được một tiếng.
“Không sao cả.” Phong Dật Hiên nở nụ cười lạnh đầy mỉa mai. Sâu trong đáy mắt hắn là bi thương. Ngạo Sương, Ngạo Sương có phải đã biến mất không?
“Đi chết đi!” Thanh Hoa giận tím mặt, tản ra khí lạnh đến thấu xương. Khí lạnh này nhanh chóng lan tỏa ra, sau đó ngưng kết lại thành một băng nhũ khổng lồ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Tiếng rào rào vang lên không dứt bên tai. Từng tấc đất bị đông lại, vô số băng nhũ trồi lên. Hoa tươi xung quanh bị đông lại, vỡ tan trong nháy mắt. Không khí trên thế giới tựa như đều đã bị đóng băng, lạnh lẽo đến thấu xương. Nhưng những thứ này lại không ảnh hưởng tới Lãnh Lăng Vân.
“Dừng tay…” Lãnh Lăng Vân cật lực nói hai chữ. Hắn biết bây giờ nàng đã mất khống chế. Nếu cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ bị giết hết. Thế giới này cũng sẽ bị phá hủy. Chỉ có mình và nàng có thể sống sót mà thôi.
Lúc này Thanh Hoa không nghe lọt lời của Lãnh Lăng Vân nữa. Nàng điên cuồng thả ra sức mạnh của mình. Một cảm giác bị phản bội sâu sắc hoàn toàn thôn tính tâm trí của nàng. Cảm giác này đau đớn như trái tim bị cắn xé vậy. Ý nghĩ kia điên cuồng chiếm lấy suy nghĩ của nàng. Đó chính là Như Hỏa phản bội nàng, hoàn toàn phản bội nàng.
Khi cung điện to lớn sau lưng bịn họ bắt đầu lung lay, phụ thần ôm mẫu thần chạy ra rất nhanh. Sắc mặt hắn trầm xuống, quát lạnh với Thanh Hoa: “Ngươi dừng tay lại cho ta. Đây không phải là nơi ngươi giương oai.”
Lúc này sao Thanh Hoa có thể nghe lọt nữa. Hơi thở xung quanh nàng càng thêm lạnh lẽo, tạo thành từng vòng tròn tản ra nhanh chóng, đọng lại trong không khí.
Phụ thần vươn tay thả ra một luồng ánh sáng trắng đánh về phía Thanh Hoa. Nhưng những ánh sáng trắng còn chưa đến gần nàng ta thì đã tản đi toàn bộ.
“Vô ích thôi…” Đáy mắt Lãnh Lăng Vân từ từ hiện lên tuyệt vọng. Ở đây không có ai có thể là đối thủ khi nàng thịnh nộ. Tất cả mọi người và thế giới này sẽ bị hủy diệt trong giờ khắc này, hoàn toàn biến mất.
Phụ thần cau chặt mày, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẫu thần trong lòng, không rời đi. Nếu đưa mẫu thần rời đi thì nàng sẽ không thể chịu đựng thêm chút nào nữa.
Chẳng lẽ hôm nay thật sự diệt vong ở đây? Phụ thần nghĩ tới đây, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mẫu thần. Vào lúc này, trong lòng hắn đã bình tĩnh lại. Hắn ôm mẫu thần chậm rãi ngồi xuống trên bậc thang của cung điện, hờ hữn nhìn tất cả trước mắt. Hắn xây dựng học viện Tinh Thần ở thế giới Hỗn Độn, sai thuộc hạ tìm những người có sức mạnh tinh khiết chính là muốn hút sức mạnh của họ để giữ mẫu thần lại. Bây giờ thì không cần phải phí tâm nữa. Cứ biến mất với nàng như thế, có lẽ cũng là một chuyện tốt. Giải thoát như vậy có lẽ sẽ tốt hơn….
Phụ thần từ từ nhắm mắt lại, ôm chặt người trong lòng hơn. Hắn yên lặng chờ đợi cái chết.
Lai Lỵ bị lạnh đến mức ôm chặt hai tay, đôi môi tím đen. Nàng cảm thấy máu trong người mình đang đông lại. Những người khác cũng không chịu nổi. Kiều Nạp Sâm bị đông đến mức cứng ngắc, run rẩy nhìn Địch Thản Tư trước mặt. Địch Thản Tư cố gắng thoát khỏi mấy thứ đó nhưng không có tác dụng gì. Mọi người dường như sắp không chống đỡ nổi nữa thì chợt có bước ngoặt.
“Ngươi không làm đúng giao ước của chúng ta…”
Đang lúc nhiệt độ không khí xung quanh hạ xuống đến mức thấp nhất, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự tức giận mơ hồ đột ngột vang lên.
Giọng nói này là của người mọi người quen đến mức không thể quen hơn được nữa.
Là Thích Ngạo Sương.
“Ngạo Sương?!” Phong Dật Hiên mừng rỡ, nhỏ giọng kêu, mở lớn mắt nhìn Thanh Hoa trước mặt. Nhưng hắn không thấy được bóng dáng của Ngạo Sương nên không khỏi hoảng hốt mà hỏi, “Ngạo Sương, nàng, nàng đang ở đâu?”
“Xú nữ nhân! Ngươi đi chết đi! Nếu không phải vì ngươi thì mọi chuyện sẽ không đến nước này!” Thanh Hoa cuồng nộ, gào thét, vươn tay vỗ vào ngực mình.
“Người không làm theo giao ước là ngươi.” Giọng nói nhẹ nhàng Thích Ngạo Sương vang lên sâu kín. Ngay sau đó, một hơi thở cực nóng bộc phát ra từ người Thanh Hoa. Băng thiên tuyết địa xung quanh bị hòa tan trong nháy mắt. Cảm giác lạnh thấu xương biến mất hoàn toàn vào giờ khắc này. Mọi người đều có thể tự do hoạt động.
“Ngươi, ngươi có sức mạnh thế này từ khi nào?” Thanh Hoa vừa giận vừa sợ nhìn tất cả trước mắt, hỏi theo bản năng.
“Vừa mới thôi.” Giọng Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng, thật nhỏ…
Từ từ, trên mặt Thanh Hoa hiện lên sự đau đớn. Nàng ta liều mạng ôm lấy đầu mình, rên lên thật nhỏ.
“Tẫn Diêm đại ca, có chuyện gì vậy?” Lai Lỵ căng thẳng, nhích tới gần Tẫn Diêm, sợ hãi hỏi.
“Hình như Ngạo Sương muốn ra khỏi thân thể nàng ta.” Trong lòng Tẫn Diêm cũng cực kỳ căng thẳng, nhìn phản ứng của Thanh Hoa không rời mắt. Hắn hy vọng suy đoán của mình đúng, hy vọng suy đoán này sẽ thành công.
“A ——!” Thanh Hoa ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu dài đầy đau đớn, tê tâm liệt phế.
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc và mừng rỡ của mọi người, Thích Ngạo Sương xuất hiện một lần nữa. Nàng lẳng lặng đứng trước mặt Thanh Hoa, lạnh lùng nhìn nàng ta.
“Ha ha ha ha, thật không ngờ ngươi cũng có thể mạnh đén thế.” Thanh Hoa nở nụ cười lạnh mỉa mai, giữ vững thân hình rồi nhìn Thích Ngạo Sương đầy khinh thường. Tuy Thích Ngạo Sương đã mạnh tới mức này nhưng nàng ta vẫn không đặt trong mắt.
“Ừ, tuy bây giờ ta vẫn không thể đánh bại ngươi nhưng có thể khiến ngươi bị thương nặng rồi tiễn ngươi trở về thế giới kia.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, nói từ từ, thầm nói thêm trong lòng, cho dù phải trả giá bằng tính mạng của ta.
Sắc mặt Thanh Hoa trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chỉ bằng ngươi?”
“Ừ, chỉ bằng ta.” Thích Ngạo Sương không hờn không giận, nói nhẹ như gió thoảng nhưng trong đó có chứa cương quyết.
“Tất cả dừng tay lại. Cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Lúc này, Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng lên tiếng.
“Như Băng, ngươi cũng yêu nữ nhân này phải không?” Chợt Thanh Hoa quay sang đối mặt với Lãnh Lăng Vân. Sự bạo ngược từ từ dâng lên rồi lan rộng trong đáy mắt nàng ta.
Lãnh Lăng Vân không nói gì, im lặng, ngầm thừa nhận.
“Tốt lắm, rất tốt, ha ha ha ha ha, vô cùng tốt! Các ngươi đều phản bội ta! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết kết quả khi phản bội ta! Ta muốn nghiền xương các ngươi thành tro!” Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Hoa dần dần thay đổi, trở nên vặn vẹo, dữ tợn. Nàng tuyệt vọng, tức giận mà cuồng tiếu, bộc lộ cảm xúc trong lòng. Thế giới của nàng như sụp đổ trong nháy mắt này.
Mọi người nhìn bộ dạng như phát điên này của Thanh Hoa, trong lòng trầm xuống. Không khí xung quanh Thanh Hoa cũng rối loạn, dần dần thay đổi trở nên điên cuồng. Mọi người biết, vừa rồi tuyệt đối không phải Thanh Hoa nói đùa.
Sắc mặt Thích Ngạo Sương nặng nề, nâng sức mạnh lên cao nhất ngay lập tức. Nàng biết một kích này sẽ quyết định tất cả.
“Ta không cần các ngươi. Tất cả đều đi chết đi!” Thanh Hoa gầm lên đầy tức giận, giơ hay tay lên cao, điên cuồng tập toàn bộ sức mạnh của mình vào hai tay.
“Ngạo Sương, đừng!” Sắc mặt Phong Dật Hiên âm trầm đến mức có thể chảy ra nước. Lòng hắn chìm đến đáy cốc.
“Như Hỏa! Như Hỏa! Ngươi dám phản bội ta hoàn toàn như thế!” Không chờ Thích Ngạo Sương lên tiếng, Thanh Hoa rống giận như đã phát điên. Nàng ta đã tập hợp xong sức mạnh, tung người bay lên không, hung hăng đẩy sức mạnh trong tay ra, đánh về phía Thích Ngạo Sương.
Mặt Thích Ngạo Sương bình tĩnh, phi thân lên, dùng toàn lực tiếp nhận lấy luồng sức mạnh đáng sợ này.
Ngay lập tức, “ầm” một tiếng lớn, bầu trời rung lên, mặt đất chấn động. Một luồng ánh sáng mãnh liệt tản ra từ người Thích Ngạo Sương, lan rộng ra xung quanh. Tất cả đều bị luồng ánh sáng mãnh liệt này bao lấy. Tầm mắt mọi người không mở ra được dưới luồng ánh sáng này.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ, bầu trời như đang nứt ra.
Trời đất quay cuồng….
Mọi thứ dường như sắp bị hủy diệt….
Trần ai lạc định (bụi bặm rơi đầy) ư?
Mọi người cảm thấy mình bồng bềnh, ý thức bắt đầu lơ lửng.
“Nữ nhân điên này, tất cả mọi nơi thuộc về thế giới này đều sẽ bị ngươi hủy diệt, bắt đầu sụp đổ từ thế giới này…” Giọng nói tràn đầy oán hận, có chứa chút bất đắc dĩ của phụ thần truyền đến.
Toàn bộ thế giới cũng sẽ bị hủy diệt sao?
Thích Ngạo Sương cũng cảm thấy thân thể mình sắp biến mất. Tất cả mọi cảm giác đều mờ dần. Không chỉ có nàng mà những người khác cũng cảm thấy như thế.
Thanh Hoa khép hờ mắt, trong mắt tràn đầy tĩnh lặng. Hủy diệt, hủy diệt tất cả cũng tốt. Thì ra mình không có gì cả. Cứ cho là mình có những thứ kia nhưng khi quay đầu lại thì chúng không thuộc về mình nữa rồi.
Cứ biến mất như vậy cũng là chuyện tốt….
Người Thanh Hoa cũng tỏa ra ánh sáng màu trắng. Ánh sáng này không ngừng lan ra xung quanh, tỏa ra bốn phương tám hướng, dẫn đến sự sụp đổ mạnh hơn. Hơi thở của Thanh Hoa cũng yếu dần đi.
Nàng ta tự sát!
Tất cả đều bị vây trong sự lơ lửng.
Phụ thần vẫn ôm chặt mẫu thần như cũ, trong ánh mắt mang theo bi thương.
Tất cả đều sẽ tan thành mây khói ư?
Ý thức của Thích Ngạo Sương càng ngày càng mơ hồ. Nhưng nàng vẫn cảm thấy bàn tay mình được một bàn tay ấm áp nắm chặt. Bàn tay rất ấm áp, cảm giác rất quen thuộc. Là Phong Dật Hiên. Hắn chưa từng rời khỏi nàng. Là hắn. Lòng Thích Ngạo Sương dần dần an bình. Có hắn ở bên cạnh, cái chết không còn đáng sợ nữa. Nhưng các bằng hữu ở đại lục Tích Lan cũng sẽ biến mất ư? Trong lòng Thích Ngạo Sương tràn đầy không cam lòng và lo lắng….Nhưng bây giờ bất lực rồi.
Lãnh Lăng Vân nhắm mắt lại, khẽ cau mày. Chuyện cứ kết thúc như vậy, hắn lại không có năng lực xoay chuyển hay thay đổi gì cả. Sức mạnh của nàng vẫn kinh thế hãi tục như thế. Cách xử sự của nàng vẫn khiến không ai có thể hiểu được như thế. Nhưng sao khi cảm thấy hơi thở của nàng từ từ yếu dần, trong lòng hắn lại thấy bi thương nồng đậm như thế?
Lai Lỵ nắm chặt tay áo Tẫn Diêm, ý thức cũng dần dần mơ hồ. Tẫn Diêm vẫn cõng Tạp Mễ Nhĩ, không thể mở được mắt ra. Trong lúc mơ hồ, Kiều Nạp Sâm cảm thấy có một bàn tay đang nắm tay mình. Là Địch Thản Tư….Kim Liên và Lưu Ly cũng lơ lửng, không thể khống chế thân thể của mình.
Tốc độ thế giới này sụp đổ càng ngày càng nhanh. Tất cả đều sắp bị hủy diệt…. Bỗng, một luồng ánh sáng dịu dàng chiếu xuống từ trên trời.
Thế giới vốn đang sụp xuống dừng lại ngay lập tức, sau đó tất cả yên tĩnh lại. Tảng đá lớn bay lên từ mặt đất cũng hạ xuống từ từ, tạo thành mặt đất bằng. Những đóa hoa tươi đã tàn mọc lên một lần nữa. Bầu trời dần dần trong lại, không khí cũng tươi mát hơn.
Tất cả đều đang dần dần khôi phục nguyên trạng. Ý thức của mọi người cũng dần dần rõ ràng.
Đến khi mọi người đứng vững lại mới phát hiện tất cả dường như đã khôi phục lại dáng vẻ như cũ.
Có chuyện gì vậy?
“Cửu Minh, con lại tùy hứng rồi…” Một giọng nói dịu dàng truyền tới từ chân trời xa, rồi lại tựa như vang lên bên tai. Giọng nói này có sức mạnh khiến người ta bình tĩnh, trấn an lòng mọi người.
“Tổng, tổng mẫu thần!” Phụ thần kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Là tổng mẫu thần! Từ khi tạo ra hắn và mẫu thần người không ra mặt nữa, hôm nay lại xuất hiện ở đây. Tổng mẫu thần đang nói với ai vậy? Cửu Minh? Là nữ nhân điên đó sao?
“Mẫu thân…” Một giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt “Thanh Hoa”, lóe lên nhưng không rơi xuống.
“Đã lâu vậy rồi mà con vẫn không hiểu thế nào là tình yêu thật sự. Con như thế sao ta yên tâm được?” Giọng nói dịu dàng từ bầu trời từ từ tới gần. Một bóng dáng dần dần hiện ra. Dung nhan mỹ lệ hiền lành tỏa ra ánh sáng mẫu tính rực rỡ. Mái tóc người đen nhánh, dáng người xinh đẹp. Mà phần dưới lại hơi mờ ảo, dường như không có hai chân mà là một cái đuôi rắn rất dài. Nhưng dáng vẻ như vậy không khiến người ta cảm thấy bất ngờ chút nào, ngược lại lại khiến người ta sinh lòng sùng kính.
“Con tới chỗ nên tới đi. Có lẽ là lỗi của ta. Lần này ta sẽ không phong ấn ký ức của con mà sẽ phong ấn sức mạnh của con. Lúc con hiểu thế nào là yêu thì tự nhiên sức mạnh sẽ khôi phục. Đi đi…” Giọng nói dịu dàng của tổng mẫu thần vang lên lần nữa.
“Mẫu thân, con…” “Thanh Hoa” định nói lại thôi, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
“Con quá tùy hứng. Lần này suýt hủy diệt thế giới này rồi. Con đi đi.” Tổng mẫu thần dứt lời, một dòng nước xoáy màu đen lập tức xuất hiện sau lưng “Thanh Hoa”. Nàng ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị cuốn vào. Chỉ nghe thấy nàng ta phát ra một tiếng kêu dài rồi không có tiếng động gì nữa.
Mà lúc này, Lãnh Lăng Vân nhanh chóng chạy tới cạnh dòng nước xoáy màu đen, quay lại liếc nhìn Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên, mỉm cười: “Phong Dật Hiên, nhớ đấy, phải để Ngạo Sương hạnh phúc.”
Dứt lời, không đợi mọi người có bất kỳ phản ứng nào, cứ như vậy mà nhảy và dòng nước xoáy màu đen, đuổi theo “Thanh Hoa.”
Chuyện diễn ra quá nhanh. Mọi người không kịp phục hồi tinh thần.
“Ngươi, chuyện này kết thúc thế đi. Đi đi.” Tổng mẫu thần dịu dàng nói với Thích Ngạo Sương. Dứt lời, đám người Thích Ngạo Sương chỉ cảm thấy mắt hoa lên. Mở mắt ra lần nữa đã đứng tại chỗ bọn họ quen thuộc. Nơi này là mật thất nhà Phong Dật Hiên!
Toàn bộ mọi người ở đây không thiếu một ai.
Phong Dật Hiên vẫn nắm chặt tay Thích Ngạo Sương, Tẫn Diêm cõng Tạp Mễ Nhĩ, Lai Lỵ nắm tay áo Tẫn Diêm, Địch Thản Tư nắm tay Kiều Nạp Sâm, Kim Liên và Lưu Ly còn hôn mê trên đất.
“Lăng Vân, huynh ấy…” Thích Ngạo Sương mấp máy môi, giọng hơi khàn khàn.
“Huynh ấy là người nhân hậu, vĩnh viễn là như thế. Cho tới bây giờ huynh ấy luôn tỏ ra lạnh lùng vô tình nhưng thật ra rất mềm lòng. Huynh ấy không thể bỏ mặc Cửu Minh được.” Phong Dật Hiên nhẹ nhàng thở dài, nói.
Thích Ngạo Sương im lặng, trong lòng hỗn loạn, không biết nói gì cho phải. Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra thật khó tin. Tổng mẫu thần xuất hiện, bình ổn cuộc chiến này. Mà quan hệ của tổng mẫu thần và người có liên quan tới nàng dường như không tầm thường. Rõ ràng có rất nhiều cưng chiều. Tên thật của nàng ta là Cửu Minh ư? Tên này thật buồn. Thật ra thì nàng ta rất cô đơn lạnh lẽo, cô độc. Từ đầu tới cuối nàng ta không hiểu yêu là gì. Chỉ nghĩ rằng đoạt lấy chính là yêu. Bây giờ nàng ta đang ở đâu? Lãnh Lăng Vân ở đâu? Có ở bên cạnh để bảo vệ nàng ta không?
“Có điều đó chẳng phải là cách giải quyết tốt nhất sao?” Kiều Nạp Sâm nhe răng cười, nói: “Đây là đâu?”
“Là nhà ta.” Phong Dật Hiên nhìn như bình tĩnh khi nói ra ba chữ này nhưng trong giọng nói hơi run. Trong lòng hắn vô cùng kích động. Không ngờ có thể bình yên trở về đại lục Tích Lan sau khi trải qua nhiều chuyện như thế. Những ước mong trong những ngay qua đã gần ngay trước mắt! Sự thay đổi trong chớp mắt này khiến Phong Dật Hiên cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Tất cả mọi người hơi hốt hoảng. Mọi chuyện vượt xa dự đoán của mọi người, xảy ra quá nhanh. Tổng mẫu thần tự mình xuất hiện để giải quyết tất cả….
“Về nhà! Ngạo Sương, chúng ta về nhà rồi!” Rốt cuộc, Phong Dật Hiên đã lấy lại tinh thần, hô to đầy kích động, ôm lấy Thích Ngạo Sương, “Ngạo Sương, chúng ta trở về thật rồi!”
“Ừ, trở về, trở về….” Trong lòng Thích Ngạo Sương cực kỳ phức tạp. Nước mắt từ từ lăn xuống từ khóe mắt. Có vui mừng, có kích động, có bi thương, có thẫn thờ, có nhớ nhung….
Thích Ngạo Sương không ngờ mình còn có thể trở về đại lục Tích Lan sau nhiều chuyện như vậy. Còn có Phong Dật Hiên về cùng, đi gặp bằng hữu của mình, sư phụ….
Chỉ có Lãnh Lăng Vân là rời đi. Thích Ngạo Sương nghĩ tới đây thì ánh mắt hơn buồn bã.
Phong Dật Hiên buông Thích Ngạo Sương xuống rồi ôm chặt nàng vào lòng. Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói thầm một câu trong lòng: Như Băng, cám ơn. Hắn biết Lãnh Lăng Vân lựa chọn như thế một là vì không bỏ mặc Cửu Minh được, hai là thành toàn mình và Thích Ngạo Sương.
Tuyệt đối sẽ không phụ sự thành toàn của huynh đâu. Nhất định sẽ khiến Ngạo Sương trở thành người hạnh phúc nhất.
Phong Dật Hiên kiên định thầm thề trong lòng.
…….
Chợt, tiếng bước chân vang lên dồn dập.
Phong Dật Hiên buông Thích Ngạo Sương ra, nở nụ cười. Hắn rất quen tiếng bước chân này. Là mẫu thân bạo long!
Rốt cuộc mẫu thân cảm nhận được trong mật thất có nhiều người xuất hiện.
“Rầm”, cửa mở ra. Mẫu thân bạo long hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Người bà ngày nhớ đêm mong đang đứng trong mặt thất. Phong Dật Hiên nhe răng cười, nắm chặt tay Thích Ngạo Sương. Bên cạnh bọn hắn là Tẫn Diêm đang cõng một nam nhân hôn mê, một nữ nhân cầm tay áo Tẫn Diêm. Một đôi nam hài và nữ hài xinh xắn đang nằm trên đất. Còn có hai nam tử xuất chúng.
Nằm mơ?
Là nằm mơ ư? Mẫu thân bạo long vươn tay, định nhéo vào mặt mình.
“Mẫu thân!” Phong Dật Hiên nhào tới, ôm chặt lấy bà, “Không phải nằm mơ đâu. Con trở về thật rồi! Con đã trở về!”
“Không phải là mơ, không phải là mơ! Ha ha, không phải là mơ!” Mẫu thân bạo long cười ha hả, sau đó lại khóc, vươn tay vỗ mạnh lên lưng Phong Dật Hiên, “Tiểu tử thúi này, đồ khốn kiếp, cứ thế mà đi, không thèm nói rõ với mẫu thân. Ta cho là con không về được nữa. Đáng ghét, đáng giận! Đồ khốn kiếp!”
“Ha ha, mẫu thân, con chẳng những trở về mà còn mang cả con dâu về cho mẫu thân đấy.” Phong Dật Hiên buông mẫu thân bạo long ra, kéo Thích Ngạo Sương qua.
Thích gạo Sương ngẩn ra, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị mẫu thân bạo long kéo mạnh vào lòng.
“Rốt cuộc các con đã trở về rồi. Ngày nào ta cũng gặp ác mộng. Ta nghĩ các con sẽ không về nữa.” Lúc này mẫu thân bạo long không còn khí phách bá vương nữa. Bây giờ bà là một mẫu thân yếu đuối. Bà ôm Thích Ngạo Sương thật chặt, khóc không thành tiếng.
Mắt Thích Ngạo Sương cũng cay cay.
Không biết Lạp Tây Á bây giờ ra sao. Người thân duy nhất đáng để mình nhớ nhung, muội muội duy nhất.
Trở về, cực kỳ rõ ràng rằng đã trở về….
…..
Ngày hôm sau.
Phong gia.
“Các huynh phải đi à?” Vốn Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương đang uống trà nghỉ ngơi trong hoa viên, Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm tới tạm biệt bọn họ.
“Ừ.” Địch Thản Tư nói một chữ. Tuy mặt không chút thay đổi nhưng giọng điệu đã không còn lạnh lẽo như trước.
“Đi đâu?” Thích Ngạo Sương đứng lên, hỏi.
“Bồi khối băng này trải nghiệm nhân sinh, để hắn hiểu thế nào là tình.” Kiều Nạp Sâm nhe răng cười ha ha, nhún vai, nói.
Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên liếc nhìn nhau, cười hiểu ý, gật đầu.
Lúc này, đáy mắt Địch Thản Tư thoáng qua tia xấu hổ đầy khả nghi. Nhưng hắn khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trên mặt rất nhanh.
“Được. Nhưng phải giữ liên lạc đấy. Các huynh nhất định phải trở về tham gia hôn lễ của ta và Ngạo Sương.” Phong Dật Hiên nhe răng cười ha ha.
“Thôi đi, người ta đồng ý gả cho huynh rồi à? Tự huynh nói mà không sợ đau đầu lưỡi.” Kiều Nạp Sâm bĩu môi coi thường.
“Ai nói không đồng ý? Không gả cho ta, chẳng lẽ gả cho huynh à? Đi đi đi!” Phong Dật Hiên hừ lạnh. Hắn không phải kẻ ngốc. Hắn sớm nhìn ra ánh mắt Địch Thản Tư nhìn Ngạo Sương của hắn có điểm khác thường. Kiều Nạp Sâm này cũng có điểm kỳ lạ. Ánh mắt Kiều Nạp Sâm khi nhìn Thích Ngạo Sương cũng khác thường, mà nhìn Địch Thản Tư cũng kỳ lạ. Chẳng lẽ người này ăn cả nam nữ? Phong Dật Hiên suy đoán đầy bỉ ổi trong lòng.
“Này! Ánh mắt kia của huynh là có ý gì?” Kiều Nạp Sâm nhìn ánh mắt bỉ ổi của Phong Dật Hiên là biết hắn không nghĩ chuyện gì tốt trong đầu.
“Không có gì, không có gì, đi đi, đi đi. Dù sao thì tới lúc chúng ta thành thân nhất định sẽ chiêu cáo thiên hạ. Ha ha ha ha, nhất định các huynh sẽ nhận được tin. Tới lúc đó phải về ngay đấy. Còn phải chuẩn bị đại lễ nữa!” Phong Dật Hiên cười đến nỗi mắt híp thành một đường.
“Dừng!” Kiều Nạp Sâm chẹn họng Phong Dật Hiên.
Địch Thản Tư im lặng đứng cạnh đó nhìn Thích Ngạo Sương.
“Địch Thản Tư….” Thích Ngạo Sương nói thật nhỏ.
“Ngạo Sương, có lẽ muội nói đúng. Người ta luôn cần lý do để trở nên mạnh mẽ. Ta sẽ tìm được lý do đó.” Địch Thản Tư trầm giọng nói, ánh mắt nhìn Thích Ngạo Sương hơi buồn bã, hơi bị tổn thương.
“Vâng.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, “Huynh sẽ tìm được. Giữ gìn sức khỏe.”
“Ừ, muội cũng thế.” Rốt cuộc, lúc này Địch Thản Tư nở một nụ cười thật tươi. Thích Ngạo Sương kinh ngạc khi nhìn thấy nụ cười này. Vô cùng khuynh thành! Địch Thản Tư cười một tiếng lại khiến người khác giật mình như thế!
Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên tiễn bọn họ ra cửa, nhìn họ lên xe ngựa. Chiếc xe từ từ rời đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
“Khối băng đó sẽ hiểu thế nào là tình chứ?” Phong Dật Hiên vuốt cằm suy nghĩ, không chờ Thích Ngạo Sương trả lời đã nói tiếp, “Có thể đấy. Hắn cũng biết cười cơ đấy. Aiz, chúng ta tranh thủ thời gian tiến hành hôn lễ đi. Sao ta cứ có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt thế nhỉ?”
Thích Ngạo Sương chỉ mỉm cười, không nói lời nào, xoay người quay về.
“Ngạo Sương, a, nàng đừng giả vờ như không nghe thấy gì. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường tìm những người kia, đi thăm bọn họ, sau đó tụ họp…! Bọn họ đều phải tới tham gia hôn lễ của chúng ta…!” Phong Dật Hiên đuổi sát theo sau, la hét.
Khóe miệng Thích Ngạo Sương nhếch lên, ấm áp tràn ngập trong lòng.
Vừa đi tới đại sảnh liền gặp Tẫn Diêm và Lai Lỵ đi ra.
“Tiểu thư, thuộc hạ ra ngoài với Lai Lỵ một chuyến.” Tẫn Diêm thấy Thích Ngạo Sương thì mỉm cười, xin phép.
“Đi đâu? Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn ra ngoài rèn luyện? Thế giới này đâu cần dùng tới những thứ kia?” Phong Dật Hiên vừa chạy theo tới thì nghe hai người này muốn ra ngoài, liền nóng nảy.
“Không, thuộc hạ đi tìm Chu Đế. Tìm được sẽ về. Chắc nó vẫn còn chờ thuộc hạ ở đó.” Tẫn Diêm nhẹ giọng nói.
Thích Ngạo Sương kinh ngạc, lập tức nhớ tới con rồng cái vẫn còn chưa trưởng thành hoàn toàn kia. Bây giờ chắc đã trưởng thành rồi. Nó đã trả giá rất nhiều vì Tẫn Diêm.
“Ừ, đi đi. Đi đường cẩn thận.” Thích Ngạo Sương gật đầu, trong lòng cảm thấy áy náy, thầm giận mình sao lại không nghĩ tới điều này. Nên để Tẫn Diêm đi tìm Chu Đế. Không biết Lạp Tây Á ra sao rồi. Mình đã phái người đi đón nó, chắc mấy ngày nữa sẽ tới. Sự tồn tại của mấy người bọn họ đã phá vỡ trật tự của thế giới này nên Thích Ngạo Sương hiểu rất rõ mọi người không thể dùng đến sức mạnh ở thế giới này. Ý kiến của mọi người cũng giống nàng.
Tẫn Diêm và Lai Lỵ đi cùng nhau. Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên liếc nhìn nhau. Nàng thở dài: “Sao Tạp Mễ Nhĩ còn chưa tỉnh?”
“Không phải lo đâu. Tình trạng thân thể của hắn rất tốt, sẽ tỉnh lại nhanh thôi, “Hắn tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu, bởi vì hắn là Tạp Mễ Nhĩ mà.”
Thích Ngạo Sương gật nhẹ, giữa hai hàng lông mày vẫn còn chút buồn bã.
“Kim Liên, huynh đứng lại cho ta! Huynh chạy làm gì?” giọng Lưu Ly truyền tới từ bên trong, ầm ầm ĩ ĩ.
“Ta không chạy thì đứng đó làm gì? Ta đã nói với muội rồi, chúng ta còn nhỏ, không thể làm chuyện chỉ người lớn mới có thể làm được!” Giọng nói chứa tức giận và xấu hổ của Kim Liên truyền tới.
“Nói hươu nói vượn! Bây giờ muội đã vài trăm tuổi rồi. Bề ngoài là trẻ con nhưng trong lòng ta đã sớm không còn là trẻ con nữa!” Lưu Ly quát lớn.
“Ta là trẻ con!” Kim Liên bất đắc dĩ, sắp phát khóc.
“Ta lập tức khiến huynh không còn là trẻ con!” Giọng nói ác độc của Lưu Ly truyền tới.
“A…”
Sau đó không còn tiếng động gì nữa….
Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên bèn nhìn nhau cười. Trong mắt hai người tràn đầy ý cười.
“Ngày mai chúng ta đi tìm Bản trước. Tìm hắn dễ nhất, đang ở Long mạch.” Phong Dật Hiên đề nghị, sau đó cười hì hì, “Thật ra thì, Ngạo Sương, chờ chúng ta tìm được Bản rồi, sau đó liền chiêu cáo thiên hạ là chúng ta thành thân. Rồi sau đó cử hành hôn lễ luôn. Tin tức đó sẽ truyền tới tai mọi người rất nhanh. Chúng ta sẽ làm trong ba tháng, ha ha.”
Thích Ngạo Sương phóng ánh mắt sang, Phong Dật Hiên ôm đầu, nghĩ rằng mình sẽ bị trách mắng.
Ai ngờ Thích Ngạo Sương lại cười dịu dàng: “Ý này không tệ.”
“Đúng đúng, một cuộc hôn lễ xa hoa nhất, long trọng nhất, dài nhất. Mời tất cả bằng hữu của chúng ta tới. Nhất định bọn họ sẽ nhận được tin tức.” Phong Dật Hiên thích thú nói, “Không lợi dụng những người của Long tộc có thể bay sao được. Chúng ta tới Long mạch trước, sau đó tìm Bản, để hắn cho thuộc hạ đi tung tin.”
Thích Ngạo Sương cười, không nói gì, ngầm chấp nhận.
Hôm sau, Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương ra khỏi nhà từ rất sớm, đi thẳng tới Long mạch.
Đến cửa vào Long mạch, thủ vệ rồng chỉ cảm thấy mắt hoa lên, từng cơn gió nhẹ thổi qua, căn bản không thể nhìn thấy Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên đã vào Long mạch.
Vào Long mạch, hai người liếc mắt một cái đã thấy cung điện màu trắng xinh đẹp, nhưng hơi kỳ lạ. Trong cung điện ầm ĩ nhốn nháo, bóng người lay động, dường như đang bận rộn gì đó. Bay tới gần thì thấy mọi người trong Long tộc đang náo loạn, trên mặt đầy căng thẳng và lo lắng. Có thị nữ bưng nước nóng, cầm khăn lông, chạy như bay về một phía.
Hai người nhẹ nhàng đáp xuống. Những người đó quá hoảng hốt, không để ý trên hành lang có thêm người.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Phong Dật Hiên tiện tay bắt lại một người, hỏi.
“Ngươi còn rảnh rỗi mà hỏi? Không biết thật hay giả vờ? Vương phi sắp sinh nhưng lại khó sinh! Tính mạng vương phi đang nguy hiểm.” Thị nữ kia hoảng hốt nói, dứt lời, định tiếp tục chạy.
“Đợi chút, Vương phi? Hạ Thiên?” Ngay lập tức trong đầu Thích Ngạo Sương nghĩ tới có chuyện gì.
“Lớn mật, dám gọi thẳng tên Vương phi, a, các ngươi là ai? Có ai không? Có thích khách….” Thị nữ hoảng sợ kêu to lên. Không đợi nàng kêu xong, Phong Dật Hiên bỏ nàng ta ra. Thích Ngạo Sương cau mày, chạy nhanh về phía mọi người đang đổ về. Phong Dật Hiên cũng vội vàng đi theo.
Long tộc trên hành lang nghe thấy thị nữ kêu lên thì phục hồi tinh thần lại, định ngăn cản hai ngườ. Nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện ra rằng tốc độ của hai người kia nhanh đến mức mình không thấy được, chứ đừng nói đến bắt được họ.
Thích Ngạo Sương chạy vội tới cuối hành lang, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu rên đầy đau đớn của Hạ Thiên. Người đang đứng gãi tim gãi phổi trước cửa không phải Bản còn ai vào đây?
“Bản! Có chuyện gì vậy?” Thích Ngạo Sương vừa tới liền hỏi ngay.
Hắc Long Bản quay sang nhìn Thích Ngạo sương, sau đó là mừng như điên: “Ngạo Sương, ngươi trở về, à tới rồi. Hạ Thiên, Hạ Thiên nàng ấy khó sinh. Mau cứu nàng đi! Ngươi có cách phải không? Phải không?”
“Sao lại khó sinh?” Thích Ngạo Sương cau mày hỏi nhưng tay không rảnh rỗi, vội vàng đẩy cửa vào.
“Ta, ta sớm biết thế thì tuyệt đối sẽ không để nàng sinh bảo bảo.” Trong lòng Hắc Long Bản vô cùng ảo não, đứng ở cửa dứt tóc mình, lòng đau như cắt, “Chẳng lẽ đây chính là lời nguyền trong truyền thuyết? Con người và Long tộc không thể kết hợp được?”
“Đừng lo lắng, nhất định Ngạo Sương sẽ có cách.” Phong Dật Hiên an ủi.
Hắc Long Bản còn chưa kịp nói thì tiếng kinh hô truyền tới từ bên trong: “Ngươi muốn làm gì? Vương phi, Vương phi….!”
“Câm miệng, cút ra ngoài cho ta. Đây là sinh mổ.” Giọng nói đầy tức giận của Thích Ngạo Sương truyền tới. Sau đó một cơn gió mạnh ào qua cửa, toàn bộ thị nữ bên trong bị Thích Ngạo Sương ném ra ngoài.
Tiếng kêu đau đớn của Hạ Thiên nhỏ dần. Thích Ngạo Sương ở bên trong dùng giọng hơi kỳ lạ mà hô: “Bản, vào đi, đứa bé ra rồi.”
“Hả?” Phong Dật Hiên giật mình. Chẳng phải khi đứa bé được sinh ra sẽ khóc lên sao? Sao lại yên lặng thế?
Hắc Long Bản nghe thế, vội vàng vọt vào, thấy Hạ Thiên vô cùng yếu ớt nằm trên giường, Thích Ngạo Sương như trút được gánh nặng và một quả trứng rất to màu trắng trên giường!
“Ta có thể vào không?” Phong Dật Hiên ngó nghiêng từ ngoài cửa.
“Lát nữa hãy vào.” Thích Ngạo Sương quát lớn, “Đây là phòng sinh, để phụ thân nó vào thì không sao.”
Phong Dật Hiên không thể làm gì khác hơn là chờ ngoài cửa, trong bụng đầy nghi ngờ. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Hạ Thiên, nàng, nàng không sao chứ?” Hắc Long Bản nhào tới trước giường, nắm tay Hạ Thiên, vội vàng mà lo lắng hỏi.
“Không sao, nhờ Ngạo Sương, nếu không hôm nay ta….Nhưng, ta, ta, hình như sinh ra thứ gì đó kỳ lạ.” Trên mặt Hạ Thiên tràn đầy lo lắng.
“Đây, đây là?” Lúc này Hắc Long Bản mới quay sang, thấy thứ kỳ lạ đó, sau đó bắt đầu cà lăm, duỗi ngón tay chỉ vào quả trứng lớn bất thường, hỏi.
“Con của các ngươi.” Khóe miệng Thích Ngạo Sương giựt giựt, nói: “Hạ Thiên gầy yếu như thế mà mang một quả trứng rồng lớn như vậy, có thể sinh ra được đã là kỳ tích rồi.”
Hắc Long Bản giương mắt nhìn quả trứng rồng khổng lồ, gãi gãi đầu, rồi lại gãi gãi đầu: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Thích Ngạo Sương vuốt cằm, suy nghĩ: “Đây là kết tinh của loài người và Long tộc. Đứa trẻ bên trong không giống với đứa trẻ của Long tộc. Quả trứng này phải nhờ có sức mạnh của các ngươi mới nở được, nếu không đứa bé sẽ chết ngạt.”
Hắc Long Bản nghe vậy thì mặt tái xanh, vội vàng bước lên gõ vào vỏ trứng. Hạ Thiên cũng luống cuống, không để ý tới thân thể còn yếu ớt, ra sức kêu Bản làm nhanh lên, làm nhanh lên.
Thích Ngạo Sương cũng cau mày, khóe miệng co rút: “Thì ra đây chính là nguyên nhân loài người và Long tộc không thể kết hợp. Trứng quá lớn, không nở được….”
Hắc Long Bản khua khua gõ gõ, cuối cùng vỏ trứng cũng nứt ra. Vừa nứt ra thì một đứa bé ướt sũng bò ra, mắt chưa mở ra nhưng đã ôm lấy bàn tay Hắc Long Bản. Không yếu ớt như trẻ loài người khi vừa sinh, tuy mắt nó chưa mở đã có thể ôm chặt lấy tay Hắc Long Bản rồi. Thấy cảnh này, Hắc Long Bản và Hạ Thiên thở phào nhẹ nhõm. May mà đứa bé không sao. Sau đó hai người tràn đầy vui mừng. Vào giờ khắc này, bọn họ đã trở thành phụ thân và mẫu thân. Đang lúc Hắc Long Bản thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp vui mừng thì đứa bé ôm lấy tay hắn, bò lên trên, vừa bò vừa nhắm mắt, dùng miệng dò tìm khắp nơi.
“Nó đang làm gì vậy?” Hắc Long Bản nghi ngờ nhìn hành động của con mình.
Thích Ngạo Sương buông tay, nở nụ cười xấu xa.
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Hắc Long Bản vang lên trong phòng. Đứa bé bò tới trước ngực Hắc Long Bản, trực tiếp ngậm vú của hắn vào miệng, khẽ mút. Mặt Hắc Long Bản biến dạng, không dám gạt con ra, há hốc miệng không biết phải làm sao. Thích Ngạo Sương thấy một màn này thì thiếu chút nữa cười đến mức nội thương.
“Đưa con cho ta! Đồ ngốc!” Hạ Thiên quát lớn. Lúc này Hắc Long Bản mới đưa đứa bé đang mút không ngừng trước ngực mình cho Hạ Thiên.
Tiếng bú sữa vang lên trong phòng. Tuy Hạ Thiên còn yếu nhưng trên mặt là nụ cười hạnh phúc. Hắc Long Bản đứng cạnh, xoa vú của mình, cười đầy hạnh phúc.
Thích Ngạo Sương nhìn một màn này, yên lặng ra ngoài. Phong Dật Hiên vẫn còn đứng ở cửa. Hắn thấy nàng bước ra thì vội hỏi: “Sao rồi? Sao rồi? Con trai hay con gái?”
“Con trai.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, sau đó dựa vào Phong Dật Hiên, chỉ cười.
“Ngạo Sương, chúng ta cũng sinh một đứa đi.” Phong Dật Hiên cười ha ha.
Nàng quay sang nhìn hắn, mỉm cười: “Chàng thích con trai hay con gái?”
“Đều thích.” Phong Dật Hiên vừa nghe thì vui đến mức phát điên, “Sinh xong rồi lại tiếp tục sinh, sinh xong rồi lại tiếp tục sinh….”
Cái gáy Thích Ngạo Sương đầy vạch đen, khóe miệng giựt giựt, nói: “Tự chàng sinh đi.”
“Sao mình ta có thể sinh được? Không được, phải cùng nhau, cùng nhau…” Phong Dật Hiên cười hì hì. Ba tháng sau, từng ngóc ngách trên đại lục Tích Lan đều biết.
Ở nước Lạp Cách Tạp, có một hôn lễ hoành tráng được tất cả mọi ánh mắt tập trung vào. Nhân vật chính của hôn lễ chính là Thích Ngạo Sương (Khắc Lôi Nhã) – người lật đổ nền thống trị dối trá của thần điện Quang Minh – và Phong Dật Hiên.
Hôn lễ kinh thế này kinh động tất cả những người có quyền thế trên đại lục Tích Lan.
Hoa tươi bay đầy trời như mưa, tràn ngập tất cả các con đường ở đế đô Lạp Cách Tạp. Hương thơm khiến lòng người vui vẻ thoải mái. Ở quảng trường đế đô, rượu ngon được miễn phí, uống thoải mái, ngày nào cũng rộn rã tiếng cười nói.
Hôn lễ bắt đầu. Thích Ngạo Sương mặc áo cưới trắng tinh đứng trên xe hoa, làn váy viền tơ tầng tầng lớp lớp sau lưng, bên trên gắn đầy bảo thạch và lông chim, kéo rất dài. Dưới xe, mười nữ hài tử xách váy, dẫn đầu chính là Lưu Ly. Hôm nay Thích Ngạo Sương đẹp đến mức khiến người ta không thể diễn tả thành lời, không dời được mắt. Phong Dật Hiên đứng cạnh nàng mặc một bộ lễ phục được cắt may vừa người, thần thái phấn khởi, vô cùng tuấn tú. Một đôi bích nhân thật đẹp, độc nhất vô nhị!
Một nam tử tóc vàng rực rỡ, đôi mắt xanh đẹp như biển khơi, mặc lễ phục màu đen, đứng ở chỗ cao nhất của quảng trường chờ tân lang tân nương tới để chủ trì hôn lễ. Hắn nở nụ cười dịu dàng quyến rũ. Người có nụ cười như thế, ngoài Tạp Mễ Nhĩ còn có thể là ai?
Khi tân lang tân nương đứng trước mặt hắn thì hắn nở nụ cười.
Tiếng người ồn ào phía dưới.
“Tiểu Ngạo Sương của ta, dê vào miệng cọp rồi….” Ngõa Nhĩ Đa lau mắt, kêu thảm đầy bi thương.
“Thôi đi, cái này người ta gọi là độc nhất vô nhị.” Kiều Sở Tâm liếc Ngõa Nhĩ Đa.
“Gì chứ? Ngày này mà không cho phép người ta đau lòng chút à?” Ngõa Nhĩ Đa đau lòng phản đối.
“Không cho phép. Lão bà đại nhân đã nói không cho phép là không cho phép! Không phục thì lát nữa ta đánh ngươi.” Đông Phong Hầu vội vàng bảo vệ thê tử, giương mắt nhìn Ngõa Nhĩ Đa, uy hiếp, “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không phải là đối thủ của ta. Coi chừng không ta đánh ngươi đến nỗi Ngạo Sương cũng không nhận ra đấy.”
“Cái tên này…” Ngõa Nhĩ Đa giận dữ định phản bác lại, thấy ánh mắt uy hiếp của Đông Phong Hầu thì nuốt lời định nói vào. Hắn vẫn còn sáng suốt để lựa chọn không chọc vào Kiều Sở Tâm. Bây giờ tên Đông Phong Hầu này có thể làm tất cả vì lão bà, cẩn thận thì tốt hơn.
“Hu hu, đồ đệ ngoan của ta, hôm nay đã lập gia đình….” Khắc Lý Phu khóc đến rối tinh rối mù. Lao Nhĩ bên cạnh bĩu môi không ngừng.
Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm lẳng lặng đứng, nhìn Thích Ngạo Sương mặc váy trắng như tuyết.
“Hôm nay nàng rất đẹp.” Kiều Nạp Sâm mỉm cười.
“Ừ.” Địch Thản Tư gật đầu, nở nụ cười, “Nụ cười của nàng rất hạnh phúc. Như vậy cũng không tồi.”
“Huynh nói xem, tiểu tử lạnh lùng đó yêu Ngạo Sương nhiều hơn hay yêu nữ thần điên đó nhiều hơn?” Kiều Nạp Sâm vuốt cằm, chợt hỏi điều này, “Sao ta có cảm giác tiểu tử kia yêu cả hai?”
Địch Thản Tư nở nụ cười, không nói gì, tiếp tục ngước mắt nhìn lên trên.
Một tay Hắc Long Bản ôm con trai bảo bối của mình, tay còn lại thì ôm ái thê, mỉm cười nhìn lên trên. Hạ Thiên tựa đầu vào ngực Hắc Long Bản, mặt đầy ý cười.
Hai tay của Tẫn Diêm cũng không thừa. Một tay ôm một nữ nhân nóng tính quyến rũ, một tay ôm một nữ nhân thanh thuần. Nữ nhân nóng tính quyến rũ chính là Chu Đế đã trưởng thành. Người còn lại chính là Lai Lỵ. Hai người mỗi người ôm một tay Tẫn Diêm, nhìn đối phương đầy hung dữ, không yếu thế chút nào. Tẫn Diêm hơn đau đầu, cười khổ nhìn nghi thức hôn lễ phía trên. Dù sao thì cũng khôn ngăn được. Chỉ cần hai nàng không đánh nhau lớn thì cứ để mặc họ đi.
Lạp Tây Á đứng bên cạnh đầy kích động, trong lòng tràn đầy vui mừng. Đứng cạnh nàng là một thiếu niên anh tuấn, thỉnh thoảng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
Hoàng tử của tộc Tinh linh, Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ kích động và tràn đầy vui sướng, Thiên Cương Phong Lão, Tư Không Lâm, Long Tát Tư, Tập Thiểu Kỳ, Tập Thiểu Tư….đều tới. Thành viên Hoàng thất các quốc gia tranh nhau bước về phía bọn họ, nịnh bợ bọn họ, lôi kéo bọn họ.
Toàn bộ cường giả của đại lục Tích Lan đều tập trung ở hôn lễ này, rực rỡ chói mắt, trở thành một dấu son mãi mãi chói lọi trong lịch sử.
“Ừ ừ, được rồi, nghi thức bắt đầu.” Giọng của Tạp Mễ Nhĩ rất nhẹ nhưng truyền vào tai mỗi người trên quảng trường rất rõ ràng. Ngay lập tức quảng trường yên lặng như tờ.
Nghi thức bắt đầu, Tạp Mễ Nhĩ là người chủ trì, nên bắt đầu bước đầu tiên của nghi thức. Nhưng chợt hắn cầm tay Thích Ngạo Sương, nói nghiêm túc: “Tân nương Thích Ngạo Sương, bây giờ ta hỏi con một chuyện. Con có đồng ý vứt bỏ tiểu tử ngốc này mà bỏ trốn với ta không?”
Tất cả mọi người hóa đá. Mọi người trên quảng trường sững sờ nhìn một màn này. Người chủ trì vừa nói gì? Vứt bỏ tân lang? Bỏ trốn? Chuyện gì với chuyện gì vậy?
Thích Ngạo Sương: “Hả?” Nàng cũng sửng sốt. Tạp Mễ Nhĩ vẫn cười dịu dàng và tao nhã.
“Đi chết đi!” Phong Dật Hiên phục hồi tinh thần lại đầu tiên, đá một cước về phía Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ né tránh, hai người quấn lấy nhau.
“Cướp tân nương!” Ngõa Nhĩ Đa kêu lên một tiếng quái dị rồi bay lên trời, về phía đài cao.
Một tiếng này hoàn toàn làm tình cảnh trở nên hỗn loạn.
“Cướp nào!”
“Mau cướp tân nương! Thật xinh đẹp!”
“Bảo vệ tân nương!”
“Kêu cái đầu ngươi ấy! Cướp tân lang. Tân lang rất tuấn tú.”
“Lên nào…cướp nào!”
“Lo nhiều làm gì, cùng nhau cướp!”
…….
Trong nháy mắt, quảng trường loạn thành một đoàn, tiếng xôn xao ồn ào vang vọng chân trời, không khí sôi nổi tới cực điểm
Hôn lễ hoành tráng bắt đầu một cách độc nhất vô nhị như vậy, chưa từng có trong lịch sử.
Tiếng cười vui vẻ vang dội tới chân trời.
“Phong Dật Hiên, ngươi quá xxxxxxxxxxxxx! Không cướp được tân nương cũng được. Sau này khi ngươi sinh con gái thì cho ta đi.” Hình như giọng nói này là của Tạp Mễ Nhĩ.
“Ngươi đi chết đi, đồ biến thái.” Phong Dật Hiên gào khóc, đánh với Tạp Mễ Nhĩ.
Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bầu trời rất xanh, rất xanh…..
Trái tim thật ấm áp, thật ấm áp….
Cảm giác ở cùng mọi người rất tốt, rất hạnh phúc…..
HOÀN