Mục lục
Tài Năng Tuyệt Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyệt thế mỹ nhân, cười một tiếng khuynh thành, cười hai tiếng khuynh quốc, mê đảo chúng sinh.


Mà chuyện thần kỳ làm cho người ta rung động nhất là mỗi bước chân của nữ tử nở ra một bông hoa sen màu vàng nho nhỏ rực rỡ. Tất cả cường giả có mặt đều sửng sốt. Dù họ biết đây là do bí pháp nào đó tạo thành nhưng không biết bằng cách nào mà làm được như vậy.


Nữ tử tuyệt đại được Lý Nguyệt Văn đỡ, mỗi bước chân nở ra một đóa hoa sen, ưu nhã mà bước đi thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Trên khuôn mặt tinh xảo vô song hiện lên nụ cười nhàn nhạt khiến người say mê. Thậm chí có rất nhiều người vào giờ phút này có suy nghĩ rằng chỉ cần nàng cười với mình một tiếng thôi thì dù có chết ngay lập tức cũng đáng giá.


Hoa Tú Ninh thấy Hoàng Thái tử sửng sốt thì đôi mắt như phun lửa. Nữ nhân này từ đâu nhô ra vậy?!


Giờ phút này, hai tuyệt đại mỹ nhân của đế đô khiến mọi vật đều thất sắc. Hào quang của hai nữ tử chiếu rọi mọi người.


Lý Nguyệt Văn đỡ Khắc Lôi Nhã chậm rãi đi trên thảm tới đài cao. Tạp Mễ Nhĩ cầm hai cái hộp theo sau.


“Gặp qua Hoàng Thái tử điện hạ.” Lý Nguyệt Văn hành lễ.


“Gặp qua Hoàng Thái tử điện hạ.” Nữ tử tuyệt đại khẽ lên tiếng, thanh âm như châu rơi trên khay ngọc cực kỳ dễ nghe. Nam tử quý tộc xung quanh si ngốc nhìn nữ tử tuyệt thế vừa xuất hiện đến thẫn thờ, mặc kệ bạn gái bên cạnh hung hăng nhéo tay họ cũng không có phản ứng.


Hoàng Thái tử không phải người bình thường, lấy lại tinh thần rất nhanh, nhìn nữ tử tuyệt đại cười rất ưu nhã: “Lý tiểu thư, vị này là?”


Lời của Hoàng Thái tử vừa dứt, tất cả mọi người vểnh lỗ tai lên. Họ cũng muốn biết rốt cuộc nữ tử tuyệt đại này là người phương nào? Chưa từng nghe nói Lý gia có mọt vị tuyệt thế giai nhân thế này, càng chưa có ai được thấy. Ánh mắt của những quý tộc dính chặt trên người nữ tử tuyệt đại.


“Hồi Hoàng Thái tử điện hạ, vị này là biểu muội của ta, Lam Linh Nhi.” Lý Nguyệt Văn mỉm cười trả lời. Người xung quanh nghi ngờ, Hoàng Thái tử cũng nghi ngờ mà nhìn Lý Nguyệt Văn. Biểu muội? Lý gia có vị biểu muội này sao? Người phong hoa tuyệt đại như vậy sao chưa từng nghe nói?


“Chẳng lẽ là nữ nhi của nữ nhân nhiều năm trước đã bỏ rơi gia tộc, tự phế võ công?” Hoa Tú Ninh bên cạnh cất giọng sắc sảo. Sự khinh thường hiện ra rất rõ ràng trong giọng nói. Có thể khiến đối phương thẹn quá hóa giận thì càng tốt.


“Rốt cuộc hôm nay được thấy trình độ của đệ nhất mỹ nhân của Lạp Cách Tạp rồi.” Khắc Lôi Nhã dùng tên giả là Lam Linh Nhi cười nhạt, dịu dàng nói. Thanh âm ôn nhu một lời trúng đích. Mọi người dùng ánh mắt chán ghét nhìn Hoa Tú Ninh. Thậm chí có người kích động muốn đứng ra giải thích đây chỉ là đệ nhất mỹ nhân của đế đô thôi, không phải đệ nhất mỹ nhân của Lạp Cách Tạp. Lời nói ác độc của vị đệ nhất mỹ nhân với nữ tử tuyệt đại khiến mọi người bất mãn.


Mặt Hoa Tú Ninh đỏ lên, sau đó biến thành màu gan heo, cuống quýt nhìn về phía Hoàng Thái tử. Quả nhiên đáy mắt Hoàng Thái tử thoáng qua sự chán ghét. Nhất thời, Hoa Tú Ninh hối hận không thôi, oán trách bản thân hồ đồ đã mau miệng nói ra những lời đó mà quên mất đây là trường hợp gì.


“Hoa tiểu thư, xin chú ý lời nói của ngươi. Chuyện riêng của Lý gia không tới phiên ngươi thêm thắt đặt điều. Hơn nữa ngươi nói sai rồi. Biểu muội này của ta họ Lam, ngươi lại kéo tới nhà Hi Nhĩ của An Mạt Cách Lan, sửa cả họ của người khác.” Lý Nguyệt Văn không phải đèn đã cạn dầu, bắn ngược lại những lời sắc sảo hơn. Những lời này hoàn toàn bác bỏ lời của Hoa Tú Ninh.


“Ngươi!” Hoa Tú Ninh tức đến mức sắp cắn nát hàm răng ngà. Nàng rất muốn dùng lời ác độc hơn để phản bác nhưng ngại có Hoàng Thái tử bên cạnh nên chỉ liều mạng đè nén tức giận.


“Hoàng Thái tử điện hạ, biểu muội ta mới trở lại Lý gia thăm người thân, nghe nói có đại hội quyên góp nên nhất quyết đòi tới tham dự.” Lý Nguyệt Văn mỉm cười nói với Hoàng Thái tử.


“Đã sớm nghe nói Hoàng Thái tử điện hạ trạch tâm nhân hậu, hôm nay được thấy, quả là danh bất hư truyền!” Khắc Lôi Nhã mỉm cười, dịu dàng nói với Hoàng Thái tử điện hạ. Mặc dù chỉ là một câu nói hờ hững nhưng lại làm Hoàng Thái tử mỉm cười mà nói: “Tin đồn vốn rất khoa trương, ta chỉ làm chuyện nên làm.”


“Hoàng Thái tử điện hạ chẳng những thương cảm cho bách tính mà còn rất khiêm tốn.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười ôn nhu, tiếp tục nói, “Hôm nay, Hoàng Thái tử điện hạ tạo phúc cho dân, Lý gia chúng ta cũng muốn góp chút sức lực. Xin điện hạ nhận lễ vật của chúng ta.”


Khắc Lôi Nhã dứt lời, ra hiệu cho Tạp Mễ Nhĩ phía sau đặt cái hộp lên bàn trên đài cao.


Không đợi Hoàng Thái tử hỏi, Khắc Lôi Nhã đã vươn tay ngọc, nhẹ nhàng mở ra cái hộp thứ nhất. Hộp vừa mở ra, Hoa Tú Ninh lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, nhẹ giọng nói: “Đây là gì? Kiếm à? Một thanh kiếm được khắc rất bình thường.” Hoa Tú Ninh rút kinh nghiệm lần trước, đổi cách nói kiếm mẻ thành thanh kiếm bình thường


Lý Nguyệt Văn mỉm cười nói với Hoàng Thái tử: “Điện hạ, có thể mượn bội kiếm của ngài một chút không?”


Hoàng Thái tử không chút do dự cởi bội kiếm bên hông xuống, đưa cho Lý Nguyệt Văn. Một tay Lý Nguyệt Văn cầm bội kiếm của Hoàng Thái tử, một tay giơ lên thanh kiếm bình thường trong hộp.Hai thanh kiếm nhẹ nhàng chạm vào nhau trong không trung, chỉ nghe một tiếng “keng” thanh thúy, bội kiếm của Hoàng Thái tử gãy đôi, mà thanh kiếm bình thường kia lại hoàn hảo không sứt mẻ gì.


Sắc mặt Hoàng Thái tử hơi đổi. Bội kiếm của hắn là đặc biệt tìm người chế tạo. Đó là do thợ giỏi nhất của đế quốc chế tạo ra. Hôm nay cư nhiên bị chạm nhẹ một cái đã gãy đôi!


Hoa Tú Ninh choáng váng, các quý tộc cũng ngây ngẩn.


Thanh kiếm nhìn bình thường trong tay Lý Nguyệt Văn kia rốt cuộc là bảo kiếm gì?


“Hoàng Thái tử điện hạ, thật không phải với ngài, bội kiếm của ngài đã bị biểu tỷ ta làm hỏng mất rồi. Hy vọng ngày khác Hoàng Thái tử có thể di giá đến Lý gia, ta sẽ đền cho người một cái tốt hơn.” Khắc Lôi Nhã có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói. Thanh âm ôn nhu khiến cho lòng của tất cả nam nhân dâng lên thương tiếc. Người như vậy làm gì có ai nhẫn tâm trách cứ. Giờ khắc này nam nhân trên quảng trường hận không thể thay Hoàng Thái tử vỗ ngực nói không sao.


Sắc mặt Hoa Tú Ninh đã đen kịt. Nữ nhân không rõ lai lịch này dám mở miệng Hoàng Thái tử tới cửa?! Thủ đoạn thật tuyệt!


Hoàng Thái tử hiển nhiên chưa hồi phục tinh thần lại, vẫn còn nhìn vào thanh kiếm trong tay Lý Nguyệt Văn.


Cái gì? Đền một thanh tốt hơn?


Cái để quyên góp này không phải là tốt nhất?


“Hoàng Thái tử điện hạ, hy vọng ngài không trách tội.” Lý Nguyệt Văn cũng nghiêm chỉnh nói.


“Không đâu. Đây đúng là bảo kiếm.” Hoàng Thái tử điện hạ phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nói, đáy mắt thoáng qua ánh sáng không dễ dàng phát giác. Kiếm tốt, đúng là kiếm tốt. Nếu binh lính của đế quốc có được thanh bảo kiếm như vậy thì…


“Còn có một bảo vật Lý gia nguyện ý quyên góp.” Lý Nguyệt Văn tiến lên mở ra một cái hộp khác.


Từ từ mở ra, chỉ mới hơi hé ra, ánh sáng màu vàng đã tỏa ra rực rỡ.


Là vật gì? Tất cả mọi người dài cổ nhìn.


Cái hộp được mở ra.


Hoàng Thái tử nhỏ giọng hô: “Vương miện An Đắc Lý!”


Các bình dân trên quảng trường không biết mấy chữ này có ý gì, nhưng các quý tộc trên đài cao thì biết rất rõ. Khi các quý tộc thấy món đồ trong tay Lý Nguyệt Văn, sắc mặt liền thay đổi. Vương miện tỏa ánh sáng rực rỡ này được đính các loại bảo thạch trân quý, vô cùng tinh mỹ, rạng rỡ tỏa sáng dưới ánh mặt trời.


Vương miện An Đắc Lý là vương miện mà Hoàng đế khai quốc của Lạp Cách Tạp thích nhất. Vương miện này được chế tạo bởi mười mấy vị thợ thủ công chế tạo đồ trang sức, dùng bảo thạch và hoàng kim tốt nhất cả nước. Hình dạng và cách thức chế tạo của vương miện cũng là độc nhất vô nhị. Bởi vì sau khi các thợ thủ công hoàn thành vương miện này thì Hoàng đế khai quốc đã giết chết bọn họ. Hậu nhân vô cùng thương tiếc cho những thợ thủ công này. Vương miện bị mất trong chiến loạn, không bao giờ thấy tung tích nữa. Hôm nay có thể nhìn thấy ở đây! Quý tộc và Hoa Tú Ninh cũng nhận ra được vương miện trong tay Lý Nguyệt Văn đúng là vương miện An Đắc Lý bởi vì không ai mô phỏng được những thứ đính trên vương miện! Tại nơi treo tranh của các hoàng đế Lạp Cách Tạp, Hoàng đế khai quốc mang vương miện này. Tại sao vương miện An Đắc Lý biến mất đã lâu nay lại xuất hiện? Mà còn do Lý gia quyên góp?


“Tình cờ có được.” Khắc Lôi Nhã cười nhạt, “Vậy chúng ta xin cáo từ.”


“Hoàng Thái tử điện hạ, chúng ta cáo lui.” Lý Nguyệt Văn đỡ Khắc Lôi Nhã, xoay người ưu nhã rời đi, chỉ để lại trong không khí một mùi hương thoang thoảng.


Hoàng Thái tử khẽ gật đầu, sắc mặt phức tạp.


Các quý tộc dài cổ si ngốc ngóng nhìn bóng lưng Khắc Lôi Nhã rời đi. Mà Hoàng Thái tử vẫn nhìn chăm chú vào vương miện, trong đầu hiện lên vô số ý niệm.


Nữ tử tuyệt đại thần bí này là ai? Sao trong tay nàng có vương miện An Đắc Lý? Nghe giọng điệu của nàng thì vật quý giá như thế với nàng mà nói thì chỉ là một vật nhỏ tầm thường mà thôi. Rất rõ ràng ý định của nàng là sẽ bán đấu giá để quyên tiền xây nơi chữa bệnh. Nhưng đây là đồ của Hoàng thất, không ai dám đấu giá, Hoàng thất sẽ dùng số tiền lớn nhất để mua lại. Lễ vật lớn như thế sao nữ tử tuyệt đại thần bí này lại cứ như thế mà đưa tới? Rốt cuộc nàng có bối cảnh như thế nào?


Khắc Lôi Nhã và Lý Nguyệt Văn, Tạp Mễ Nhĩ cứ như thế mà rời đi.


Tất cả mọi người vẫn còn chìm đắm trong sự rung động không cách nào lấy lại tinh thần. Sự xuất hiện của nữ tử tuyệt đại thần bí giống như pháo hoa rực rỡ xán lạn rồi bến mất ngay lập tức khiến mọi người rung động.


Sắc mặt Hoa Tú Ninh trắng bệch rồi đen kịt. Nàng nắm chặt nắm đấm đến mức các đốt ngón tay hiện lên rõ ràng, móng tay đâm sâu vào thịt cũng không phát hiện ra.


Một ngày này để lại một sự kinh diễm trong lịch sử.


Rất lâu sau đó người đời vẫn còn tranh nhau tán dương một ngày này. Có một nữ tử mỹ lệ thánh khiết như nữ thần xuất hiện ở đế đô, trên quảng trường có sức chứa cả vạn người. Phong tư của nàng không ai sánh được. Dung nhan độc nhất vô nhị càng nhìn càng đẹp, khiến người ta say mê. Y phục thần bí cao quý của nàng càng khắc sâu ấn tượng trong lòng mọi người.


Trong xe ngựa, Khắc Lôi Nhã xoa xoa cổ, tựa vào thành xe, hừ lạnh một tiếng: “Hoa Tú Ninh, vũ nhục mẫu thân ta, ta sẽ tính sổ với ngươi.”


“Hôm nay thật sảng khoái.” Lý Nguyệt Văn cười ha ha, “Ta vừa thấy bộ dáng của nàng ta liền thiếu chút nữa cười to.”


“Tỷ nên nghĩ đến chuyện phải ứng phó sắp tới đi. Cửa hàng quần áo đã chuẩn bị chu đáo chưa?” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt nói.


“Oh, ong bướm phía sau…” Lý Nguyệt Văn vỗ vỗ cái trán, nhức đầu mà nói, rồi xoay chuyển lời nói, “Đúng rồi, Khắc Lôi Nhã, không ngờ muội lại có thiên phú thiết kế trang phục. Mở cửa hàng quần áo, sinh ý sẽ vô cùng tốt ha ha.”


Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng không nói gì. Nàng muốn nói về sườn xám – tinh hoa của văn hóa phương Đông nhưng những người này làm sao mà hiểu được.


Bước đầu tiên tiến hành thuận lợi. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu mà thôi!


Phần thứ hai: Hình mẫu của Bạo Long ( dữ dội) xuất hiện


Đêm lạnh như nước.


Hoàng cung, thư phòng.


“Đây đúng là vương miện An Đắc Lý của Hoàng đế khai quốc.” Một nam tử trung niên uy nghiêm với gương mặt nặng nề khẳng định. Hắn mặc y phục màu trắng ngà hoa lệ, trên có thêu hoa văn màu vàng theo phong cách cổ xưa, trên ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn lớn bằng ngọc bích thể hiện thân phận – hắn chính là Hoàng đế của Lạp Cách Tạp.


Tạp Luân Cơ Nhĩ mặc dù đã ở tuổi trung niên nhưng từ trên gương mặt và dáng người có thể nhận ra khi còn trẻ hắn cũng là mỹ nam tử.


“Đúng vậy, phụ vương. Đây là Thủy Tinh Ký Ức. Người xem tình cảnh lúc ấy một chút.” Hoàng Thái tử Ngải Bỉ Cơ Nhĩ đưa ra một quả cầu thủy tinh.


Pháp sư to lớn đứng cạnh Hoàng đế nhận lấy, rót ma lực vào, mở Thủy Tinh Ký Ức.


Ánh mắt Hoàng đế biến đổi theo hình ảnh trong Thủy Tinh Ký Ức.


Một mỹ nữ tuyệt thế chưa từng thấy qua, càng chưa từng nghe nói đến có người như vậy. Mỗi bước chân nở một đóa hoa sen màu vàng. Sao nàng có thể làm được?


“Ngải Bỉ, con thấy sao?” Hoàng đế buông vương miện trong tay xuống, mỉm cười hỏi Hoàng Thái tử. Hắn rất vừa lòng với con trai duy nhất của mình, rất giống hắn. Cơ trí, tỉnh táo, rộng lượng, nhìn xa trông rộng, tài hoa trong lĩnh vực quân sự khiến người ta phải kinh ngạc tán thán. Hoàng đế có thể đoán được thời đại Lạp Cách Tạp dưới sự lãnh đạo của đứa con này sẽ trở nên phồn vinh thịnh vượng cỡ nào.


“Nữ nhân này rất thần bí nhưng có thể khẳng định được sau lưng nàng có một thế lực to lớn làm hậu thuẫn.” Hoàng Thái tử trầm giọng phân tích, “Thứ nhất, nữ nhân này rất mạnh. Mỗi bước chân nở ra một đóa hoa sen màu vàng của nàng không phải dị tượng mà là do chính nàng dùng bí pháp tạo thành. Thứ hau, tiện tay liền lấy ra vương miện An Đắc Lý chúng ta làm mất đã lâu. Thứ ba, phục trang của nàng con mới thấy lần đầu. Thứ tư, chính là dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng. Nữ tử tuyệt thế như vậy sao lại không ai biết? Hôm nay vừa xuất hiện liền dẫn tới oanh động. Nhất định là nàng trưởng thành dưới sự bảo vệ nghiêm mật.”


“Không tệ.” Trong mắt Hoàng đế lóe lên sự tán thưởng. Hắn trầm giọng nói: “Ngải Bỉ, con phân tích rất đúng. Nhưng chỉ dựa vào những thứ này đã kết luận sau lưng nàng có thế lực lớn hậu thuẫn thì chưa đủ. Ta cảm thấy hứng thú nhất không phải với vương miện này, cũng không phải tài vật quý báu hơn nó.”


“Đúng vậy, phụ vương. Con hiểu ý người.” Hoàng Thái tử mỉm cười, “Phụ vương đang nghĩ đến thanh kiếm nhìn rất tầm thường kia.”


“Không tệ.” Hoàng đế tán dương, gật đầu, “Không hổ là con trai của ta, lập tức hiểu ý của ta.”


“Ta đã phái người điều tra. Thanh kiếm kia do người Lý gia chế tạo ra nhưng tốn rất nhiều tinh lực và vật liệu hơn kiếm bình thường. Mặc dù không thể sản xuất số lượng lớn nhưng tương lai chắc chắn có thể. Nếu quân đội của chúng ta có vũ khí như vậy...” Đáy mắt Hoàng Thái tử lóe lên.


“Ngải Bỉ, đi đi. Không phải nữ tử kia nói sẽ đền cho con một thanh kiếm khác sao? Con tiếp cận nàng, điều tra lai lịch của nàng. Lần đại hội quyên góp này thật có lời. Đi điều tra xem nàng có mục đích gì.” Ánh mắt Hoàng đế lại dời về phía vương miện, đáy mắt thoáng qua kinh ngạc. Những viên ngọc đính trên vương miện vô cùng tinh mỹ, lộng lẫy mê người. Khó trách lại nổi danh như vậy. Vật phẩm quý giá như thế căn bản không là gì trong mắt nữ tử tuyệt thế kia. Vậy thì rốt cuộc nữ tử này còn có bảo vật trân quý hơn nào nữa? Trong nhất thời, Hoàng đế có chút hiếu kỳ.


“Dạ, phụ vương. Vậy nhi thần cáo lui.” Hoàng Thái tử hành lễ, muốn cáo lui.


“Đợi chút, Ngải Bỉ.” Hoàng đế mỉm cười gọi Hoàng Thái tử lại.


“Phụ vương muốn dặn dò gì nữa ạ?” Hoàng Thái tử nghi ngờ mà hỏi.


“Ngải Bỉ, nếu quả thật nữ tử này có bối cảnh cường đại mà chúng ta không biết thì con cứ liệu mà làm. Ta cảm thấy nàng là người có tư cách ngồi lên vị trí Thái tử phi nhất. Ánh mắt của con thật sự quá cao.” Hoàng đế nói đến đây thì trong giọng nói có sự sủng nịch.


“Phụ vương...” sắc mặt Hoàng Thái tử mất tự nhiên.


“Con là nhi tử của ta, chẳng lẽ ta còn không hiểu con sao? Đi đi.” Hoàng đế mỉm cười cho Hoàng Thái tử lui ra.


Sắc mặt Hoàng Thái tử mất tự nhiên mà lui xuống. Sau khi cửa thư phòng đóng lại, Hoàng đế mới nhức đầu, xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ mà nói: “Lệ Toa, xuống được chưa?”


Hưu một tiếng, trước mặt Hoàng đế xuất hiện một nữ tử mặc quan phục màu đỏ rực. Nữ tử này chỉ khoảng ba mươi, dung nhan xinh đẹp, giữa lông mày tỏa ra anh khí, tóc đỏ rực, mắt đen nhánh, cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào Hoàng đế. Nàng lộ ra một cỗ khí thế bá đạo.


“Lệ Toa, đừng nhìn ta như vậy.” Hoàng đế day day huyệt thái dương, đau đầu. Hắn biết vì sao nữ nhân nóng nảy này lại khó chịu như vậy.


“Ngươi muốn thu hồi quyền làm đại lý phân phối binh khí của Phong gia giao cho Lý gia?” Nữ tử giáng một quyền lên thư án khiến nó rung lên. Ma Pháp Sư cung đình bên cạnh đã thấy quen nên không trách. Trong cả nước chỉ có một mình nữ nhân này dám bất kính như thế với Hoàng đế mà không bị xử phạt. Nàng chính là đại thần quân cơ của Lạp Cách Tạp, cũng là nữ tử duy nhất đảm nhiệm chức vụ quan trọng của đế quốc.


“Lệ Toa, ngươi nghe ta nói đã. Ngươi suy nghĩ cho kỹ một chút, nếu Lý gia có thể chế tạo binh khí như trong đại hội quyên góp hôm nay, không, chỉ cần được một nửa như vậy thôi, trang bị cho quân đội của chúng ta, thì sẽ có uy lực cỡ nào?!” Hoàng đế dằn lại, giải thích, hiển nhiên là kiêng kỵ nữ nhân nóng nảy trước mắt này.


“Có thể suy nghĩ giao ra quyền đại lý phân phối. Nhưng ta phải gặp nữ nhân này. Nàng không đơn giản.” Nữ tử nheo mắt nhìn mỹ nhân tuyệt đại trong quả cầu thủy tinh, hừ lạnh một tiếng. Lần này Lý gia đã xuống dốc tìm được cây đại thụ để dựa vào rồi? Mình muốn xem một chút.


“Ngươi thấy sao?” Hoàng đế rất muốn nghe ý kiến của nữ tử trước mắt.


“Không đơn giản.” Nữ tử chỉ ném lại một câu nói.


“Ừ, ta cũng nhìn không thấu. Ta đã cho Ngải Bi đi điều tra rồi.” Hoàng đế nói.


“Ta biết. Vừa nãy đã nghe thấy hết. Còn phải chúc mừng bệ hạ, rốt cuộc Hoàng Thái tử điện hạ đã coi trọng một người.” Nữ tử nhướng đôi lông mày xinh đẹp, hài hước nói, “Ban đầu, ta còn hoài nghi con của ngươi có vấn đề.”


“Được rồi, không phải ngươi cũng hoài nghi con trai mình có vấn đề, còn tìm người kiểm nghiệm đó sao. Đúng rồi, Phong Dật Hiên sao rồi?” Lúc này Hoàng đế không còn giữ vẻ uy nghiêm mà nói đùa với nữ tử trước mắt. Cũng chỉ với người trước mặt này Hoàng đế mới có thể thả lỏng tâm tình.


“Tiểu tử chết tiệt đó điên cuồng muốn cởi bỏ phong ấn, thiếu chút nữa thì chết rồi. Bất tỉnh ba ngày ba đêm, ta cho là sẽ chết, cũng chuẩn bị tang lễ rồi, nó lại tỉnh.” Nữ tử nóng nảy trợn trắng mắt, nhún vai, bất đắc dĩ nói.


“Đây là giọng điệu của người làm mẹ sao?” Hoàng đế hết ý kiến, giọng điệu này như thể tiếc rằng nhi tử không chết đi vậy.


“Tiểu tử kia chết cũng đáng đời. Không thấy nó kiên quyết trở nên mạnh mẽ để bảo vệ mẹ già của mình, vậy mà vì nữ nhân ta chưa bao giờ gặp lại mạo hiểm tính mạng trở nên mạnh mẽ, nói cái gì rắm chó là phải bảo vệ nữ nhân kia.” Mỹ nhân nóng nảy cắn răng nghiến lợi buông lời thô tục trước mặt Hoàng đế.


Ngươi còn cần bảo vệ? Ngươi là biểu tượng của Bạo Long, người gặp người chạy, thú thấy thú chết, hoa thấy hoa không dám nở! Cần người bảo vệ? Ngươi không giết người đã không tồi rồi! ( há há há:v) Hoàng đế trợn tròn mắt. Dĩ nhiên những lời này chỉ dám nói thầm trong lòng chứ tuyệt không dám nói ra. Lại càng không dám nói người này đang ghen với nàng dâu tương lai.


“Được rồi, ta về đây. Có tin gì thì báo cho ta.” Hình mẫu của Bạo Long ngáp một cái, chuẩn bị rời đi.


“Ừ, nói với Phong thiếu xế chiều ngày mai đến uống trà, đánh ba ván. Nói nó bớt chút thời gian, tiền kiếm nhiều tiêu cũng không hết!” Ý của Hoàng đế là chỉ cha của Phong Dật Hiên.


“Được.” Hình mẫu của Bạo Long phất tay, đồng ý rồi rời đi.


Cửa thư phòng đóng lại lần nữa. Hoàng đế dựa vào ghế, ánh mắt rơi lên khung ảnh nhỏ trên thư án. Trong bức họa là hai thiếu niên mỉm cười, ở giữa là một thiếu nữ há miệng cười lớn. Hai thiếu niên kia một là hắn, một là phụ thân của Phong Dật Hiên. Hoàng đế nhớ lại tình cảnh nhiều năm trước khi hai hảo bằng hữu cứu hắn. Rồi nhớ tới hình mẫu Bạo Long thận trọng từng chút một và Phong thiếu toàn lực tương trợ hắn đoạt vị. Đã hơn mười năm rồi sao? Thời gian trôi thật nhanh. Khóe miệng Hoàng đế hiện lên nụ cười thản nhiên.


“Hắt xì” Khắc Lôi Nhã hắt hơi một cái thật to, sau đó xoa lỗ mũi, cau mày nhìn trăng tròn trên trời đêm: “Chẳng lẽ có người nói xấu mình?”


“Người nói xấu thì không có, chỉ có hoa tươi và quà tặng nhiều không đếm xuể!” Lý Nguyệt Văn như quỷ mị xuất hiện sau lưng Khắc Lôi Nhã.


“Biểu tỷ, tỷ là quỷ à? Vào phòng cũng không gõ cửa.” Khắc Lôi Nhã khó chịu nói.


“Cửa không đóng, tỷ gõ làm gì?” Lý Nguyệt Văn hùng hồn nói, “Từ xế chiều đến tối nay, có hoa tươi và quà tặng và rất nhiều thiệp bái phỏng. Thật nhiều ong bướm!” Lý Nguyệt Văn khinh thường, tức giận mắng.


“Đừng nóng. Chúng ta đang chờ người kia. Nhất định sẽ tới.” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã nâng lên một đường cong, nhìn lên vầng trăng sáng trên trời, cười yếu ớt xinh đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK