Nói vậy là Thích Ngạo Sương thật sự là nữ tử?
Mặt Địch Thản Tư không biểu tình, lướt qua người Kiều Nạp Sâm, nhìn hắn đang ngẩn người một cách nghi ngờ. Nét mặt Kiều Nạp Sâm rất kỳ lạ.
Kiều Nạp Sâm nhận ra Địch Thản Tư đang nhìn mình thì cất gương đi rồi vội vàng đuổi theo. Nơi sâu trong đáy mắt có một chút cảm xúc khó hiểu nhưng lập tức giấu đi. Kiều Nạp Sâm vội vàng đuổi theo sau Địch Thản Tư. Khi bọn hắn chạy tới cửa vào tháp Tinh Thần Thiên thì Thích Ngạo Sương đã vào. Hai người không nói hai lời mà vào theo.
Lúc này Thích Ngạo Sương đang vội vàng chạy vào trong. Nàng vô cùng quen thuộc địa hình nhưng không có nghĩa ca ca Bố Lý Nhĩ của Mạt Lý Na biết nên Thích Ngạo Sương đuổi theo rất nhanh. Có một bóng lưng lạnh nhạt đứng phía xa, tóc màu nâu, bóng lưng cao lớn, y phục đen tuyền.
“Bối Lý Nhĩ!” Thích Ngạo Sương từ xa lên tiếng gọi người đang đi phía trước.
Bối Lý Nhĩ quay lại, khẽ hí mắt nhìn người đang chạy nhanh tới, không chút nghĩ ngợi mà hô lên tên của nàng: “Thích Ngạo Sương!” Không phải giọng điệu nghi vấn mà là khẳng định. Thiếu niên bất phàm theo lời muội muội Mạt Lý Na chắc chắn là đệ ấy. Tóc màu đỏ như lửa, ánh mắt lạnh lùng kiên nghị.
“Vâng.” Thích Ngạo Sương chạy tới trước mặt Bối Lý Nghĩ, gật đầu, nhìn hắn từ trên xuống dưới, xác nhận nam tử trước mặt không bị bất cứ thương tổn gì thì mới yên lòng.
“Cám ơn.” Bối Lý Nhĩ nhìn vào mắt Thích Ngạo Sương, trầm giọng nói. Hắn biết thiếu niên tóc đỏ trước mặt đang lo lắng cho mình. Ánh mắt của muội muội quả nhiên không sai. Cỗ hơi thở lộ ra trên trán thiếu niên này rất khác với người thường. Thiếu niên này bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Ánh mắt Bối Lý Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương cũng hòa nhã đi rất nhiều. Một là bởi Thích Ngạo Sương lo lắng cho mình, hai là bởi vì quan hệ của hắn với muội muội mình. Ánh mắt nhìn Thích Ngạo Sương sáng rực khiến nàng nổi cả da gà. Nhưng sao Thích Ngạo Sương biết được hắn đã coi nàng như muội phu rồi.
“Mạt Lý Na rất lo lắng cho huynh đấy.” Thích Ngạo Sương dừng lại, nhìn người trước mặt, từ từ mà nói, “Tòa tháp Tinh Thần Thiên này, khó khăn của tám tầng đầu với huynh không quan trọng. Quan trọng là tầng thứ chín.”
“Đúng vậy. Viện trưởng muốn ta tới tầng thứ chín.” Bối Lý Nhĩ gật đầu, trả lời.
“Tầng đó…rất nguy hiểm. Đệ chưa đi tới.” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, trong đầu tự nhiên nhớ tới nam tử áo trắng thần bí đó.
“Là không muốn hay không thể?” quả nhiên Bối Lý Nhĩ không phải người thường, lập tức hỏi điều quan trọng.
“Không thể. Có người ngăn cản đệ.” Thích Ngạo Sương chậm rãi rủ thấp lông mi, nhẹ nhàng nói.
“Có phải là một nam tử áo trắng không?” Bối Lý Nhĩ hỏi một câu khiến Thích Ngạo Sương sửng sốt.
“Huynh biết hắn à?” bỗng Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, hỏi đầy ngạc nhiên.
“Không! Ta từng gặp hắn. Lúc ta vừa vào tháp Tinh Thần Thiên là gặp hắn. Hắn dặn ta rằng dù có thể lên được tầng thứ chín cũng không được lên.” Bối Lý Nhĩ hơi suy nghĩ rồi nói tiếp, “Hình như hắn biết chút nội tình mà chúng ta không biết.”
“Đệ cũng cho là như thế. Nhưng hắn không nói gì, chỉ muốn chúng ta tiếp tục chờ đợi.” Thích Ngạo Sương cắn nhẹ môi, nhớ lại nam tử thần bí đó.
“Ta cũng nghĩ vậy…” Bối Lý Nhĩ đang định nói thì tiếng Kiều Nạp Sâm truyền tới từ xa.
“Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương, chờ chúng ta một chút!” tiếng hắn càng lúc càng gần. Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư cùng đuổi theo.
“Sao các huynh cũng tới đây?” Thích Ngạo Sương xoay người nhìn hai người càng ngày càng gần, hỏi đầy nghi ngờ.
“Đệ không sao chứ?” Kiều Nạp Sâm mở to mắt nhìn Thích Ngạo Sương, hỏi.
“Không sao. Vừa vào tới thì có chuyện gì được?” Thích Ngạo Sương hơi nghi ngờ mà nhìn Kiều Nạp Sâm. Sao lại cảm thấy giọng điệu của người này có cái gì đó không bình thường nhỉ.
“À, không sao thì tốt rồi.” Kiều Nạp Sâm cũng cảm thấy mình có phần không bình thường, ngại ngùng nhỏ giọng trả lời.
Địch Thản Tư thì im lặng nhìn Bối Lý Nhĩ, đáy mắt thoáng qua ánh sáng lạnh.
“Địch Thản Tư, sao huynh cũng tới?” Thích Ngạo Sương nghi ngờ mà nhìn Địch Thản Tư.
“Không có gì. Tới xem chút thôi.” Địch Thản Tư lạnh lùng nói, rồi không nói thêm gì nữa.
Nhất thời không khí hơi cứng nhắc. Kiều Nạp Sâm cúi đầu nhưng vẫn dùng dư quang khóe mắt nhìn Thích Ngạo Sương. Ánh mắt hơi mơ hồ bất định, dường như muốn nói gì đó lại thôi.
“Vậy tiếp theo huynh định làm gì? Lên nhìn một chút à?” Thích Ngạo Sương quay sang nhìn Bối Lý Nhĩ, hỏi.
“Không.” Bối Lý Nhĩ từ từ lắc đầu, “Ta cũng cảm thấy có vấn đề. Ta có dự cả một khi ta bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không thì điều chào đón ta không phải một thế giới khác mà là cái chết.” Lúc nói những lời này giọng điệu Bối Lý Nhĩ rất bình thản, vẻ mặt rất tự nhiên.
Bối Lý Nhĩ dứt lời thì sắc mặt của mọi người khác nhau. Sắc mặt Thích Ngạo Sương hơi trầm xuống. Nàng mơ hồ cảm thấy những lời của Bối Lý Nhĩ là sự thật. Đây cũng là lý do mà nam tử thần bí đó ngăn cản bọn họ bước vào tầng thứ chín. Nhưng rốt cuộc học viện Tinh Thần muốn làm gì?
“Ta cũng vẫn luôn nghi ngờ chuyện này. Nhưng lại không thể tra được. Gia tộc chúng ta cũng không tra được chút đầu mối nào.” lúc này, giọng Kiều Nạp Sâm hơi khàn khàn, nói.
Thích Ngạo Sương sửng sốt. Nàng không ngờ rằng không chỉ có một hai người nghi ngờ chuyện này.
“Vậy thì sao? Dù có như thế thì ta vẫn muốn đột phá thăng cấp.” Địch Thản Tư vẫn nói với giọng điệu lạnh lẽo như cũ, sóng nước chẳng xao. Chuyện mọi người vừa nói không ảnh hưởng chút nào tới tâm trạng của hắn.
“Địch Thản Tư, huynh….” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, “Có phải huynh đã sớm nhận ra cái gì hay không?”
“Hừ!” Địch Thản Tư nhàn nhạt nhẹ nhàng cười lạnh, trầm giọng nói từ từ, “Người lần đầu tiên tham gia tu luyện đã tới tầng thứ tám, các huynh cho rằng thật chỉ đạt tới tầng thứ tám thôi hay sao?”
“Ý là sao?” Kiều Nạp Sâm cau mày, hơi cảnh giác mà hỏi.
Mặt Bối Lý Nhĩ cũng kinh ngạc.
“Người kia đã đạt tới tầng thứ chín! Hơn nữa đột phá cảnh giới Phá Toái Hư Không thành công, sau đó phát hiện ra bí mật gì đó mà không muốn ai biết nên mới cắt đứt với học viện Tinh Thần, muốn hủy diệt tháp Tinh Thần Thiên này!” Ánh mắt Địch Thản Tư chợt lạnh, gằn từng tiếng mà nói ra suy đoán của mình nhưng cũng là chân tướng!
Sắc mặt mọi người đại biến, mà Thích Ngạo Sương thì càng thêm kinh hãi. Nói vậy là nam tử áo trắng thần bí đó chính là người cố gắng hủy diệt tháp Tinh Thần Thiên! Chính là người lần đầu tham gia tu luyện đã qua được tầng thứ chín. Đúng rồi, nhất định là như vậy. Đủ loại đầu mối liên hệ lại với nhau, càng ngày càng rõ ràng.
Nhưng nếu hắn đột phá cảnh giới Phá Toái Hư Không, sao có thể dừng lại ở vị trí này, hơn nữa lại còn đối đầu với học viện Tinh Thần?
“Nhưng có điều ta không hiểu. Hắn đã đột phá đến cảnh giới Phá Toái Hư Không nhưng vẫn có thể tự do đi lại thường xuyên ở thế giới này.” Địch Thản Tư khẽ cau mày, nói thật nhỏ ra nghi ngờ giống Thích Ngạo Sương.
“Điều này thật không thể biết được. Nhưng có thể khẳng định một điều đó là sau lưng học viện Tinh Thần có một tấm lưới mà chúng ta không biết.” nét mặt Thích Ngạo Sương nặng nề. Không đợi mọi người lên tiếng, Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, ánh mắt dứt khoát, “Nhưng dù có như thế thì đệ cũng sẽ bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không, tuyệt đối phải vào.”
“Ngạo Sương! Đệ, đệ biết rõ là sẽ gặp nguy hiểm mà còn muốn đi?” lúc này Kiều Nạp Sâm không chú ý tới mình đã thay đổi cách xưng hô từ gọi thẳng Thích Ngạo Sương tới Ngạo Sương, mà giọng điệu cũng lo lắng khác thường.
“Đúng. Đệ muốn đi, nhất định phải đi.” Thích Ngạo Sương không do dự chút nào, gật đầu một cách nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.
Đáy mắt Địch Thản Tư thoáng qua nụ cười hài lòng, không nói gì.
“Đệ, đệ không được đi. Nguy hiểm lắm!” Kiều Nạp Sâm nóng nảy, lời nói không mạch lạc. Địch Thản Tư nhìn dáng vẻ này của Kiều Nạp Sâm thì đáy mắt thoáng qua tia nghi ngờ không dễ dàng nhận ra, nhưng chỉ chợt lóe mà thôi. Cách cư xử của Kiều Nạp Sâm quả thật hơi không bình thường. Kiều Nạp Sâm cũng hiểu tính cách của Địch Thản Tư là một khi quyết định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thay đổi nên hắn sẽ không lên tiếng khuyên can Địch Thản Tư. Nhưng thái độ với Thích Ngạo Sương dường như hơi không bình thường nhưng vẫn thấy hợp lý.
“Được rồi. Không nói chuyện này nữa. Bây giờ chúng ta làm gì?” Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhàn nhạt hỏi.
“Ta định trước lẫn vào tháp Tinh Thần Thiên, chờ nam tử áo trắng kia xuất hiện lần nữa. Ta sẽ không lên tầng thứ chín.” Bối Lý Nhĩ trầm giọng nói.
“Vâng, cũng được. Huynh tìm chỗ nào có môi trường tốt của tháp mà dừng chân.” Thích Ngạo Sương gật đầu đồng ý.
“Đi nào. Có điều chúng ta sẽ tới nơi này lần nữa rất nhanh thôi.” Địch Thản Tư xoay người, nhàn nhạt bỏ lại một câu.
Thích Ngạo Sương gật đầu với Bối Lý Nhĩ rồi xoay người đi theo. Kiều Nạp Sâm chưa phục hồi lại tinh thần, ánh mắt hơi mơ hồ, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bối Lý Nhĩ nhìn Kiều Nạp Sâm đầy nghi ngờ nhưng không lên tiếng gọi hắn, chỉ xoay người tiếp tục đi về phía trước. Bây giờ hắn phải tìm một chỗ ổn định đã.
Lâu sau Kiều Nạp Sâm mới phục hồi lại tinh thần. Nhìn bóng lưng dần biến mất nơi xa của Thích Ngạo Sương thì lòng đột nhiên chùng xuống. Sau đó hai mắt sáng lên tựa như đã quyết tâm làm gì đó, bước nhanh đuổi theo.
Ra khỏi tháp Tinh Thần Thiên, Địch Thản Tư rời đi, Thích Ngạo Sương đứng lại, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó. Kiều Nạp Sâm nhìn bóng lưng nàng, không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp vọt tới trước mặt nàng, giơ tay ngăn nàng lại.
“Kiều Nạp Sâm?” Thích Ngạo Sương nhìn Kiều Nạp Sâm với khuôn mặt nặng nề phía trước một cách đầy nghi ngờ, không hiểu mà hỏi.
“Ngạo Sương, đệ không thể tới tầng thứ chín! Ta không cho phép đệ đi!” Kiều Nạp Sâm nói một cách mạnh mẽ mà lại đầy dịu dàng.