“Ta sẽ không thích nữ nhân.” Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, nói.
“Vậy thì tốt.” Đáy mắt Địch Thản Tư thoáng qua tia hài lòng không dễ nhận ra.
Thích Ngạo Sương nhìn trời. Đương nhiên là mình không thích nữ nhân rồi. Khuynh hướng giới tính của mình rất bình thường.
“Oa, Địch Thản Tư, cái tên này, huynh thật xấu. Mình không thích nữ nhân, còn không cho Thích Ngạo Sương tìm nữ nhân.” Kiều Nạp Sâm nghe hai người nói thì liền kêu lên oa oa.
Địch Thản Tư không thèm nhìn Kiều Nạp Sâm đang lải nhải, mà nói với Thích Ngạo Sương: “Đi thôi, viện trưởng tìm chúng ta.”
“Này, Thích Ngạo Sương, ta đã nói huynh đừng nghe lời Địch Thản Tư rồi mà. Người này không có hứng thú với nữ nhân, huynh cũng ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng mình. Mạt Lý Na đó không tệ, dù gì người ta cũng là hoa khôi của học viện.” Kiều Nạp Sâm lảm nhảm phía sau, “Có điều hình như Mạt Lý Na rất biết dùng thủ đoạn. Không cần nàng ta thì còn có thể suy nghĩ tới hai mỹ nữ khác. Một người tên là Bối Sắt Phân Ni, một người là Y Bối Nhĩ. Coi như hai người này đều không hợp khẩu vị của huynh thì trong học viện còn có rất nhiều mỹ nữ.”
“Huynh thật ầm ĩ.” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày.
“Ừ.” Mặt Địch Thản Tư không có biểu hiện gì, nói. Đáy mắt hiện lên nụ cười hiểu ý.
“Các huynh! Hai tên gia hỏa khó coi này!” Kiều Nạp Sâm thấy hai người cực kỳ nhất trí với nhau, tức đến nỗi thở phì phì. Đương nhiên hắn không ngờ rằng ý Thích Ngạo Sương nói không thích nữ nhân hoàn toàn khác với ý bọn họ hiểu.
Ba người đi tới phòng làm việc của viện trưởng. Đây là lần đầu tiên Thích Ngạo Sương gặp viện trưởng học viện Tinh Thần. Viện trưởng không già yếu như nàng tưởng tượng, cũng không phải cao nhân râu tóc bạc phơ mà là một nam nhân còn trẻ, anh tuấn, khí độ bất phàm. Mới đầu Thích Ngạo Sương rất kinh ngạc, sau lại hiểu ra. Thế giới này vốn là như vậy, rất nhiều người không thể đoán tuổi qua bề ngoài được. Viện trưởng còn trẻ này sợ rằng tuổi cũng không còn nhỏ nữa.
“Các con tới rồi.” Nam tử trẻ tuổi mỉm cười, nhìn ba người, đứng lên.
“Hiệu trưởng.” Ba người hành lễ.
“Đừng gò bó thế. Lần này các con có thành tích không tệ. Đặc biệt là con, Thích Ngạo Sương. Con là người thứ hai lần đầu tiên tham gia tu luyện mà có thành tích tốt như thế. Con và Địch Thản Tư đều là người cuối cùng có thể vượt qua tu luyện bậc cuối. Mong các con đừng làm ta thất vọng.” Viện trưởng nhìn Thích Ngạo Sương, mỉm cười, nói. Trong mắt ông lóe lên tia tán thưởng.
Khi viện trưởng nói Thích Ngạo Sương là người thứ hai trong lần tu luyện đầu tiên đạt được thành tích tốt như thế thì đáy mắt Địch Thản Tư thoáng qua tia thâm trầm, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
“Con sẽ cố hết sức.” Thích Ngạo Sương trả lời không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
“Ha ha, người trẻ tuổi biết khiêm tốn là chuyện tốt. Bây giờ nói chuyện chính. Ta gọi các con tới là có nhiệm vụ muốn giao cho các con và phần thưởng của các con. Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm biết phần thưởng rồi, nhưng Thích Ngạo Sương là lần đầu tiên.” Viện trưởng mỉm cười, nhìn Thích Ngạo Sương, nói ra mục đích gọi bọn họ tới. “Nhiệm vụ của các con là tới đại hội bốn thành. Ba người các con chịu trách nhiệm tiếp đón và điều tiết. Trọng tài sẽ là các vị trưởng lão và những người có uy tín cao ở các thành. Phần thưởng sẽ cho các con. Thích Ngạo Sương không hiểu thì có thể hỏi Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm.”
Viện trưởng nhắc tới rất nhiều món ăn, rồi dừng lại, cầm ba cái thẻ trên bàn đưa cho ba người, cuối cùng dặn: “Được rồi, các con đi đi. Chuẩn bị xong thì xuất phát luôn. Đại hội lần này do học viện ở trấn Bạch Vân làm chủ. Đi đường cẩn thận. Tin rằng các con sẽ xử lý tốt.” Viện trưởng cười híp mắt, gật đầu.
“Vâng.” Ba người nhận thẻ, trả lời.
“Đi đi.” Viện trưởng phất tay, ý bảo bọn họ có thể rời đi.
Ra khỏi phòng làm việc, Thích Ngạo Sương nhìn tấm thẻ trong tay. Nó có màu lam nhạt, tản ra hơi thở lành lạnh, không biết là làm từ chất liệu gì.
“Đây là thẻ thông hành. Phần thưởng cho ba người đứng đầu chính là có thể ra vào tháp Tinh Thần Thiên để tu luyện bất cứ lúc nào, có thể vào tầng cao nhất của thư viện. Còn có thể đi tìm tất cả các trưởng lão học hỏi, thậm chí có thể xin chỉ giáo. Các trưởng lão sẽ không từ chối. Mà chúng ta có thể tùy tiện sử dụng nguyên liệu trong bảo khố, không hạn chế.” Địch Thản Tư trầm giọng giải thích cho Thích Ngạo Sương. Thật hiếm khi Địch Thản Tư vốn ít nói lại nói nhiều như thế.
Thứ tốt! Thích Ngạo Sương nghe xong lời Địch Thản Tư thì trong lòng lập tức nghĩ tới điều này. Không ngờ phần thưởng dành cho ba người đứng đầu lại lớn như thế. Học viện lại có thể hào phóng như vậy! Có điều, Lan Ni đã dùng cách gì để các đệ tử khác từ bỏ tỷ thí với nàng ta để có phần thưởng lớn như thế? Không có lý nào tất cả mọi người không động tâm với phần thưởng thế này.
“Phần thưởng này chỉ có ba người đứng đầu biết, những người khác không thể biết được. Nó được coi là bí mật. Nói cách khác, chỉ có đạt tới ba vị trí đầu thì mới có thể có những phần thưởng này.” Lời tiếp theo của Kiều Nạp Sâm đã xua tan đi những nghi ngờ trong lòng Thích Ngạo Sương. Thì ra là như thế. Những phần thưởng này là bí mật. Phần thưởng lớn như thế, Lan Ni chịu nói cho những người khác biết mới là lạ. Đừng nói Lan Ni, sợ rằng cho dù là ai cũng sẽ không nói cho những người khác.
“Chuẩn bị một chút rồi tới trấn Bạch Vân thôi.” Địch Thản Tư khẽ cau mày, hiển nhiên không dễ chịu lắm với việc này.
“Học viện còn có trấn phụ thuộc à?” Thích Ngạo Sương liền hỏi.
“Nói là trấn nhưng không thua kém bất cứ một thành nào. Là độc lập, không thuộc về thành nào cả. Nhưng thật ra đây là nơi duy trì thế cân bằng của bốn thành, cũng kìm hãm bốn thành. Nhưng trên danh nghĩa thì không ngang hàng với bốn thành nên chỉ là trấn thôi.” Kiều Nạp Sâm giải thích, “Đi, trấn Bạch Vân có rất nhiều đồ ăn ngon và mỹ nữ.”
“Ngoài nghĩ tới hai thứ này thì huynh còn nghĩ được gì nữa không?” Địch Thản Tư dè bỉu.
“Thôi đi. Huynh nghĩ ai cũng là cọc gỗ như hai người các huynh, không có chút thú vị nào à? Sống là nên hưởng thụ, sống là phải phóng túng, đây mới là cuộc sống đích thực.” Kiều Nạp Sâm híp mắt, gật gù, đắc chí nói.
“Với tính cách này của huynh thì không thể bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không được.” Địch Thản Tư lạnh lùng nói.
“Ta vốn không muốn bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không gì đó. Lần trước tới tầng thứ chín suýt nữa thì mất mạng. Cuộc sống vẫn còn rất tốt đẹp, ta không muốn cứ như thế mà bị cắt.” Kiều Nạp Sâm giựt giựt khóe miệng, nói thầm.
“Ếch ngồi đáy giếng.” Địch Thản Tư hừ lạnh, nói.
Thích Ngạo Sương vẫn im lặng. Không cần nói cũng biết Địch Thản Tư theo đuổi sức mạnh.
“Đại hội bốn thành sẽ mở rộng cửa, tất cả học viên có thể trở về với thế lực của mình. Không ít học viên còn có thể tham gia đại hội lần này. Đi chuẩn bị một chút đi, hai ngày sau chúng ta sẽ đi trấn Bạch Vân.” Địch Thản Tư trầm giọng nói.
“Phải rồi, Thích Ngạo Sương, còn huynh thì sao? Thế lực phía sau huynh là sao?” Kiều Nạp Sâm tò mò hỏi.
“Thành chủ thành Thiên Bảo là bằng hữu của ta.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt trả lời.
“Bằng hữu?” Kiều Nạp Sâm hơi kinh ngạc, “Cái đồ cọc gỗ như huynh mà cũng có bằng hữu à?”
Địch Thản Tư cúi đầu, đáy mắt thoáng qua tia âm trầm, không nói gì.
“Huynh nói thế là sao? Ta cũng là người, sao không thể có bằng hữu? Chẳng lẽ các huynh không tính là bằng hữu của ta à?” Thích Ngạo Sương không vui mà nói, “Thành chủ thành Thiên Bảo giúp ta rất nhiều. Lần này ta cũng muốn xem xem ta có thể giúp gì được hắn.”
“Ặc, chuyện này, ha ha, là ta nói bậy. Không sai, chúng ta là bằng hữu, là bằng hữu.” Kiều Nạp Sâm cười ha ha.
“Hai ngày sau lên đường.” Lúc này, Địch Thản Tư lạnh lùng chen vào một câu, sau đó rời đi trước một mình.
“Chậc, Địch Thản Tư là vậy đấy, thật sự rất khó coi. Khuôn mặt đó lâu rồi không có biểu tình gì.” Kiều Nạp Sâm nhún vai, nói đầy bất đắc dĩ.
“Được rồi, trở về chuẩn bị thôi.” Thích Ngạo Sương không nói thêm gì, xoay người rời đi.
“Thật là không còn gì để nói! Sao hai người này giống nhau thế nhỉ?” Kiều Nạp Sâm bĩu môi, nhìn hai bóng lưng một trước một sau đã đi xa, oán trách. Hai người kia tính tình thật giống nhau. Nhưng dường như lại có điểm không giống. Rốt cuộc là không giống ở đâu thì không nói ra được. Kiều Nạp Sâm cau mày, khổ sở suy nghĩ nhưng không thể nghĩ được gì.
Thôi, không nghĩ nữa. Vẫn nên tranh thủ thời gian trở về chuẩn bị, nhân tiện hỏi xem thành Cụ Phong có cần mình giúp một tay không. Chuyện nhỏ thì còn có thể, chuyện lớn thì không cần bàn. Kiều Nạp Sâm nghĩ tới đây, liền vừa hát vừa rời đi.
Trở lại ký túc xá, Thích Ngạo Sương thấy Vi Ân Tư đang cau mày khổ sở.
“Vi Ân Tư, huynh đang nghĩ gì vậy?” Thích Ngạo Sương đẩy cửa ra, lên tiếng hỏi.
“Hả? Cái gì? Thích Ngạo Sương, huynh vào lúc nào vậy?” Vi Ân Tư kinh hãi, thiếu chút nữa thì nhảy lên, quay sang nhìn Thích Ngạo Sương.
“Đang nhớ Bối Sắt Phân Ni à?” Thích Ngạo Sương cười, trêu ghẹo.
“Không có, không có….” Mặt Vi Ân Tư đỏ bừng, ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời.
“Vi Ân Tư, thân phận thật sự của huynh là gì?” Thích Ngạo Sương chợt nghiêm mặt hỏi, “Bối Sắt Phân Ni là nữ nhi của thành chủ thành Bích Ngọc. Chuyện giữa các huynh là từ nhỏ. Thân phận thật sự của huynh là gì?” Thích Ngạo Sương suy đoán. Tuy Vi Ân Tư là con riêng nhưng lại có thể tiếp xúc gần gũi với Bối Sắt Phân Ni có thân phận như vậy, phụ thân của Vi Ân Tư hẳn là nhân vật không đơn giản.
Vi Ân Tư im lặng hồi lâu, sắc mặt trở nên phức tạp. Hắn cúi đầu, lâu sau không nói gì. Một lúc lâu sau hắn mới từ từ ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Thích Ngạo Sương, ta coi huynh là bằng hữu tri kỷ của ta, vậy nên ta sẽ nói cho huynh biết. Cha ta là thành chủ trước của thành Cửu Thiên.”
“Cái gì?” Thích Ngạo Sương cả kinh, nhớ lại trước đây không lâu đi tới nơi đó cùng Địch Thản Tư. “Nói vậy là thành chủ bây giờ của thành Cửu Thiên là huynh đệ cùng cha khác mẹ với huynh?”
“Hừ! Huynh đệ?!” trên mặt Vi Ân Tư là nụ cười mỉa mai lạnh lẽo, “Ta không có huynh đệ như thế.”
Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt Vi Ân Tư, biết trong đó có ẩn tình.
“Mẫu thân ta bị hắn bức tử. Nếu không phải là tâm phúc của phụ thân ta liều chết, mạo hiểm dẫn ta ra ngoài, đưa đến môn phái bây giờ thì ta đã sớm hài cốt không còn. Vị trí thành chủ, ta không lạ gì. Thế nhưng hắn lại không muốn bỏ qua cho mẹ con chúng ta.” Sắc mặt Vi Ân Tư thay đổi, cực kỳ khó coi, giọng điệu cũng đầy oán hận.
“Huynh quen Bối Sắt Phân Ni từ khi còn nhỏ? Vậy thì Bối Sắt Phân Ni có biết chuyện của huynh không? Thành chủ bây giờ của thành Cửu Thiên có biết chuyện của huynh không?” Thích Ngạo Sương hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
“Ừ. Khi còn nhỏ, nàng tới thành Cửu Thiên nên chúng ta quen nhau. Bối Sắt Phân Ni chỉ biết ta không chết nhưng không biết tung tích của ta, hơn nữa cũng không nhận ra ta. Về phần thành chủ thành Cửu Thiên, hắn đương nhiên biết ta không chết, nhưng sức ta quá yếu, trong mắt hắn không có uy hiếp gì. Ban đầu còn cho người theo dõi ta nhưng sau cảm thấy ta là phế vật, lại thu hết tâm phúc của phụ thân ta, cho nên sau này cũng không gây khó dễ cho ta.” Vi Ân Tư cắn răng nghiến lợi nói.
“Huynh có tính toán gì không?” Thích Ngạo Sương hỏi.
“Thích Ngạo Sương, ta thật sự vô cùng cám ơn huynh. Nếu không có huynh ta còn là phế vật. Nhưng bây giờ khác rồi. Ta sẽ cố gắng, dốc hết sức lực của ta để thực hiện giấc mơ của mình. Ta muốn trở nên mạnh mẽ, mạnh để có thể bảo vệ Bối Sắt Phân Ni, mạnh để có thể ngẩng cao đầu đứng trước mặt mọi người. Lúc đó, ta sẽ thổ lộ với Bối Sắt Phân Ni, ta sẽ không trốn tránh nữa.” Ánh mắt của Vi Ân Tư trở nên nóng rực, tỏa ra ánh sáng kiên định.
“Chỉ như vậy?” Thích Ngạo Sương cười nhạt, nhẹ nhàng nói một câu.
Vi Ân Tư sửng sốt, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thích Ngạo Sương, không hiểu nàng có ý gì. Vốn cho rằng mình nói ra những lời đầy quyết tâm như thế thì Thích Ngạo Sương sẽ tán thưởng mình, sẽ ủng hộ mình nhưng nàng lại nói ra những lời như thế. Đây là ý gì?
“Huynh không muốn lấy lại những thứ thuộc về mình à? Không muốn đòi lại những gì người kia nợ huynh à? Không có địa vị, không có thân phận, sợ là không thể đoạt được Bối Sắt Phân Ni đâu.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thích Ngạo Sương hiện lên nụ cười tà mị, nhìn Vi Ân Tư đang hoàn toàn sửng sốt.
Một đêm này, hai người nói chuyện gì trong ký túc xá không ai biết. Có điều những thay đổi lớn sau này khiến người ta thán phục không thôi, nhưng không biết toàn bộ đều là do một tay thiếu niên tóc đỏ thúc đẩy.
…………………………………………………………………….
Hai ngày sau, Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm, Thích Ngạo Sương mặc đồng phục trắng như tuyết, trên ngực là tám ngôi sao nhỏ màu vàng tượng trưng cho thực lực và thân phận, muôn vàn tao nhã xuất hiện tại cửa học viện.
Mặt ba người bình tĩnh đứng đó, liền thu hút vô số ánh mắt, còn có tiếng bàn tán ầm ĩ xung quanh. Mấy ngày nay rất nhiều đệ tử cũng tới trấn Bạch Vân, cho nên cửa học viện vẫn luôn náo nhiệt.
“Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương….” Một giọng nói ngọt ngào đang kêu lên gấp gáp truyền tới từ xa xa. Là giọng của Mạt Lý Na.
“Đi thôi.” Địch Thản Tư lạnh lùng nói.
“Ừ.” Thích Ngạo Sương gật đầu, chuẩn bị lên xe ngựa, không muốn để ý tới Mạt Lý Na không phải là do lời của Địch Thản Tư, mà là ý của nàng. Quá thân cận với nữ nhân không phải là chuyện tốt. Nếu khiến nữ nhân khác hiểu lầm thì thật tệ.
“Thích Ngạo Sương, cái tên kia, chờ ta một chút, chờ ta một chút!” Mạt Lý NA đuổi tới thì xe ngựa đã rời đi.
“Đáng ghét! Cái đồ đáng ghét!” Mạt Lý Na đứng ở đó, dậm mạnh chân, không cam lòng mà nhìn theo xe ngựa đã đi xa, lẩm bẩm, “Đáng giận! Chờ đấy cho ta. Không đi cùng ta thì tự ta tới trấn Bạch Vân là được chứ gì.”
Ở phía xa, Tháp Lệ Na nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt phức tạp. Vưu Ni Á ở bên cạnh cau mày, nói thầm gì đó với nàng.
Trong xe ngựa, Thích Ngạo Sương nhắm mắt dưỡng thần nhưng trong lòng thì nhớ tới Phá Thiên và A Bảo. Rất nhanh thôi là có thể gặp hai người họ. Lâu rồi không gặp, thật là hơi nhớ, cũng rất mong chờ.
Còn đại hội bốn thành lần này sẽ sôi nổi thế nào đây?