Hàn lão nhân phản ứng rất mau, trong nội tâm cũng thầm mắt trong lòng tại sao thằng này biết trong ngục lâm có một gốc hồn nhị bảy trăm năm.
Sau khi đạt tới Hồn Hoàng cao cấp thì chỉ có hồn nhị năm trăm năm trở lên mới có thể trị linh hồn phạm vi nhất định, mà trong lĩnh vực nhân loại đúng là không có hồn nhị năm trăm năm, cho dù có cũng không lộ ra ngoài.
- Ngươi dẫn đường.
Ngữ khí của minh chủ hoàn toàn là ra lệnh.
Nhưng mà cho dù biết rõ là mệnh lệnh, Hàn lão nhân cũng không thể không nghe the, Thiên Hạ Cảnh cùng Vạn Tượng Cảnh không có người nào dám trái ý của hắn.
Hàn lão nhân gật đầu nói:
- Minh chủ đi tới trước cánh rừng chờ một chút, ta chuẩn bị một ít công cụ sẽ tới.
Minh chủ không có nhiều lời, trực tiếp quay người đi ra cánh rừng.
Hàn lão nhân thấy minh chủ rời khỏi nhà gỗ, đưa mắt nhìn dưới hầm, lại liếc mắt nhìn qua Ôn lão phụ vẻ mặt lo lắng, mở miệng nói:
- Ta đi một chút sẽ trở lại, hắn lấy được hồn nhị sẽ rời đi, bảo bọn nhỏ không được chạy lung tung, dừng lại ở trong nhà gỗ, chắc có lẽ hắn không tới đây nữa đâu.
Ôn lão phụ đã sớm hận người nọ thấu xương, nhưng nàng vừa rồi không có nói nửa câu.
- Ngươi cẩn thận một chút. Sự kiện kia ngươi đã đắc tội hắn sâu lắm.
Ôn lão phụ thấp giọng nói ra.
- Yên tâm. Có lẽ Lăng Xiển chỉ vì khôi phục linh hồn lực mà thôi, xem ra lúc này Hồn Minh cùng Tam đại cung điện chiến tranh hắn cũng sẽ tham gia. Sau đó không lâu Vạn Tượng Cảnh sẽ có gió tanh mưa máu.
Hàn lão người thở dài, lắc đầu đi ra nhà gỗ.
Ôn lão phụ nhìn qua Hàn lão nhân rời đi. Nhưng trong lòng luôn luôn có một ít bất an.
Qua hồi lâu Ôn lão phụ xác nhận Hàn lão nhân và minh chủ Lăng Xiển đã rời đi, lúc này mới mở hầm cho bọn họ đi ra.
Trong năm người thì Diệp Hoàn Sinh cùng Trầm Nguyệt đã sớm dọa đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ không nghĩ tới minh chủ Hồn Minh lại xuất hiện ở chỗ này, trọng yếu nhất là giết chết một hồn sủng cua minh chủ chính là Sở Mộ cũng ở nơi đây, nếu như vừa rồi khôn ẩn nấp...
- Người nọ chính là minh chủ Lăng Xiển?
Ánh mắt Sở Mộ trở nên lạnh vài phần.
- Ân, có người giết hồn sủng của hắn, hắn hiện tại hẳn đang trong giai đoạn tức giận, tốt nhất nên né tránh là tốt.
Ôn lão phụ nói ra.
- Ách... Chuyện này chính là Sở Mộ làm.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Ôn lão phụ sững sờ, ánh mắt nhìn chăm chú lên Sở Mộ, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nói ra:
- Ngươi giết hồn sủng của minh chủ?
Sở Mộ gật gật đầu. Đem tình huống đại khái quyết đấu với thiên Ngô Quảng nói cho Ôn lão phụ nghe một lần.
Ôn lão phụ càng nghe càng kinh, nàng không nghĩ tới thanh niên trước mặt của mình chính là người giết hồn sủng của minh chủ, chuyện này nếu Hàn lão nhân nghe được, đoán chừng cái cằm cũng rớt xuống đất.
- Lại nói nếu để cho minh chủ lấy được hồn nhị bảy trăm năm, linh hồn hắn không phải cũng khôi phục nhanh sao?
Trầm Nguyệt nói ra.
Ôn lão phụ lắc đầu:
- Có lẽ không có nhanh như vậy, có lẽ hồn nhị bảy trăm năm nhiều nhất làm linh hồn của hắn khép lại. Muốn muốn năm khống cần thêm ít thời gian, nhưng mà có hồn nhị bảy trăm năm gia tốc thì khôi phục nhanh chóng là đúng rồi.
Một khi linh hồn bị thương rất khó khép lại, cấp bậc càng cao tốc độ khép lại càng chậm...
- Chuyện này có thể có chút phiền phức, hiện tại Vong Mộng của Sở Mộ chưa đạt tới sáu đoạn, nếu như linh hồn của hắn khép lại, khi đó phát động công kích vào Tam đại cung điện thì chúng ta phải phân người ra đối phó một hồn sủng của hắn.
Diệp Khuynh Tư nói ra.
- Ta sẽ bảo lão đầu tử đứng bên các ngươi. Có hắn thì ít nhất có thể giúp đỡ các ngươi vãng hồi chút thế cục.
Ôn lão phụ nói ra.
- Chuyện này không gì tốt hơn rồi.
...
Đến đêm khuya, mọi người đã thiếp đi trong nhà gỗ, chỉ có Ôn lão phụ còn canh ngoài phòng.
Sở Mộ cũng không ngủ, nghĩ tới vừa rồi đại địch cách hắn chỉ có mười mét, hắn khó mà chuyên tâm đi ngủ được.
Hắn lặng lẽ gối lên đầu Diệp Khuynh Tư đang gác lên tay của hắn qua một bên, chậm rãi đứng lên đi đến bên ngoài nhà gỗ.
- Sở Mộ?
Ôn lão phụ rất nhanh phát giác được Sở Mộ, thấp giọng hỏi một câu.
- Ân, ngài còn đang lo lắng cho Hàn lão?
Sở Mộ đi đến bên cạnh Ôn lão phụ.
Ôn lão phụ gật gật đầu, trong mắt lo nghĩ nói ra:
- Ngục lâm cách nơi này rất ngắn, đi lấy hồn nhị thì không cần thời gian dài như vậy, hắn đến bây giờ vẫn chưa về.
Hai người người bình thường luôn cãi nhau, thậm chí cãi lộn tới mức cả đời không qua lại, nhưng trên tình cảm thì thâm hậu ai cũng nhìn ra được, lúc này trong mắt Ôn lão phụ toát ra lo lắng và bất an đã tỏ thái độ chính thức với Hàn lão nhân.
Sở Mộ cũng có chút lo lắng, từ lời của hai vị lão nhân thì hắn biết được, Hàn lão nhân có thể ảnh hưởng đôi chút tới minh chủ, đổi lại bình thường thì minh chủ không quan tới, bởi vì sẽ mang lại không ít phiền toái cho mình, nhưng loại thế cục này Hàn lão người có thể trở thành tồn tại uy hiếp minh chủ.
- Ta đi xem đã.
Sở Mộ nói ra.
- Đừng, quá nguy hiểm.
Đương nhiên Ôn lão phụ không thể cho Sở Mộ đi ra ngoài.
- Yên tâm, hắn chưa từng gặp qua ta, cho dù đụng phải bọn họ, Hàn lão nhân có lẽ cũng giúp ta giấu mà thôi.
Sở Mộ ôn hòa nói ra.
- Nhưng nếu người nọ bất lợi chi Hàn lão nhân, ngươi đi chẳng phải là...
Ôn lão phụ cũng đoán được là như vậy, dù sao Hàn lão nhân đối với minh chủ đúng là uy hiếp không nhỏ!
- Ta đây càng nên đi.
Sở Mộ rất chân thành nói ra. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Ôn lão phụ sững sờ, chần chờ hồi lâu cũng gật đầu, nói:
- Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, dùng bổn sự của ngươi muốn chạy trốn chắc không sao.
Sở Mộ đang chuẩn bị rời đi, hồn niệm cao nhất là Mục Thanh Y cũng phát giác được, nàng chậm rãi mở to mắt.
Trên thực tế vừa rồi tĩnh tu thì Mục Thanh Y cũng mông lung nghe được Sở Mộ cùng Ôn lão nói chuyện.
- Ta cùng đi với ngươi a, như vậy có bảo đảm.
Mục Thanh Y đi tới, nhìn Sở Mộ nói ra.
Sở Mộ không muôn cho Mục Thanh Y đi mạo hiểm với mình, dù sao đối mặt địch nhân là minh chủ, hiện tại hai người bọn họ hợp lực cũng không phải là đối thủ.
Nhưng cẩn thận tưởng tượng thì có Mục Thanh Y đi cùng thì nếu Hàn lão nhân gặp chuyện không may, bọn họ miễn cưỡng có khả năng ra tay cứu viện, nếu không Sở Mộ đi một mình chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi.
- Ân, ngươi đi lên.
Sở Mộ niệm chú ngữ, triệu hồi Chiến Dã.
Chiến Dã có được hắc ám thuộc tính, trong đêm tối năng lực che dấu tương đối mạnh, Mục Thanh Y cho dù triệu hoan Bạch Hổ hay là Quan Hoàng Vương cũng không thích hợp tiềm hành trong bóng tối, về phần yêu linh của nàng thì cấp bậc quá thấp, rất dễ dàng bị sinh vật cấp chúa tể phát giác được.
Sở Mộ vịn Mục Thanh Y lên lưng của Chiến Dã, mình cũng nhảy tới, chạy vào ngục lâm theo hướng Ôn lão phụ chỉ mà đi.