"Trong yến tiệc, ngươi bị quá nhiều nữ tử vây quanh, cho nên ta không có thời gian nói nhiều mấy câu. Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta có nguyên một buổi tối từ từ hàn huyên."
Nữ tử đi tới gần Sở Mộ, thời điểm nói tới "từ từ hàn huyên" thì thanh âm nàng biến đổi kỳ dị, trong đó ẩn chứa mị lực cường đại làm cho trái tim Sở Mộ đập rộn cả lên.
Mùi thơm nữ tử xông vào mũi, chui vào trong phổi, Sở Mộ nhất thời cảm giác cả ngươi như nóng lên, tinh thần sảng khoái vô cùng.
Hắn biết cảm giác này có ý vị như thế nào, đó là khi choàng tay qua ôm Diệp Khuynh Tư, cảm thụ làn da trơn mịn của nàng. Hắn tuyệt đối không thể quên cảm giác tuyệt vời khi đó.
"Ừ. yên tâm, nơi này không có ai!"
Giọng nói nữ tử kia thổi vào trong tay làm cho con người hắn nóng rực lên.
Ánh mắt Sở Mộ dần dần mê mang, nữ tử này nhân cơ hội áp thân thể mình vào ngực hắn, nhẹ nhàng cọ xát, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy hắn, tiếng cười ngân vang như chuông bạc nhất thời quanh quẩn giữa không gian.
Sở Mộ không phải là không có hứng thú đối với nữ tử hấp dẫn này, mà hắn còn đang đấu tranh giữa tình cảm và lý trí có nên tiếp tục quan hệ với nàng hay không. Hiển nhiên là bản năng của hắn nhắc nhở mau chóng khắc chế chính mình.
Đây không phải là lần đầu tiên Sở Mộ tiếp xúc với nữ nhân, nhưng mà chẳng biết tại sao lần này có cảm giác mãnh liệt gấp mấy lần so với dĩ vãng. Thậm chí Sở Mộ có cảm giác vô cùng mỹ diệu, đầu óc bắt đầu mông lung có xu hướng xuôi theo dòng nước.
"Chuyện gì xảy ra, ta đây là thế nào?"
Trong lúc thân thể hắn nóng dần lên, đồng thời cũng không ngừng tự hỏi lương tâm.
"Nam nhân mà, cần gì phải câu thúc, đây chỉ là một loại nhu cầu, đồng thời cũng là quãng đường bất kỳ người trẻ tuổi nào cũng đi qua."
Chẳng biết tại sao thanh âm bại hoại của Sở Thiên Nhân cứ văng vẳng trong đầu Sở Mộ, giống như là giựt giây cho hắn đi làm chuyện xấu.
Sở Mộ cảm giác thân thể mình đã bắt đầu khó chịu.
Bây giờ hắn chợt có ý nghĩ mau chóng xé nát y phục của nữ tử ở trước mặt, sau đó tận tình hưởng thụ đôi nhũ phong mềm mại đầy đặn kia để giảm bớt lửa tình bức bối trong lòng.
"Không đúng… có cái gì đó không đúng..."
"Ta tại sao lại đi tới đây, thật sự là trùng hợp hay sao?"
"Mùi thơm... chẳng lẽ là hương phấn kích tình?"
Thanh âm lý trí cố gắng kích thích đầu óc Sở Mộ lấy lại thanh tỉnh.
Nữ tử ở trước mặt đúng là tươi đẹp câu hồn nhiếp phách, mặc dù còn chưa thể so với Cẩn Nhu công chúa, nhưng đã có thể nói là cực phẩm rồi.
Nhưng mà Sở Mộ không phải thanh niên mới ra đời chưa từng thấy mỹ nữ, đối phương chỉ trêu chọc mấy câu đã mất đi năng lực khống chế bản thân.
Cách giải thích duy nhất chính là mùi hương tràn ngập trong không khí có hiệu quả đặc thù, không phải là mùi nước hoa và hương thơm cơ thể phụ nữ như hắn nghĩ.
Hoa hệ, Thảo hệ Hồn sủng cũng có không ít kỹ năng tung ra phấn hoa thôi miên hoặc là kịch độc. Một khi không cẩn thận, hít vào trong cơ thể sẽ sinh ra đủ loại phản ứng có hại.
Lúc này Sở Mộ đã nhận thấy sự khác thường ẩn trong không khí, mùi hương thoang thoảng kia hẳn là có tác dụng kích thích tinh thần con người.
Sở Mộ vội vàng dùng hồn niệm bảo vệ tâm hồn của mình, sau đó buông thả lực lượng tại thành màn chắn không cho mùi hương kỳ dị kia tiếp tục chui vào tron cơ thể.
Ngay lúc này, nữ tử gợi cảm kia đã chủ động kiễng chân lên đưa đầu lưỡi ướt át tới gần khóe miệng Sở Mộ.
Thân thể mềm mại của nàng dán chặt vào người Sở Mộ thân, tuy cách một lớp y phục mỏng manh nhưng hắn vẫn có thể cảm giác đầy đủ sự đàn hồi của cặp nhũ phong trắng muốt.
"Có thể nói cho ta biết là ai phái ngươi tới không?"
Tinh thần Sở Mộ dần dần khôi phục tĩnh táo, nhàn nhạt hỏi.
"Làm gì có ai chứ? Chẳng lẽ không phải là bản năng trong nội dẫn ngươi tới chỗ ta hay sao?"
Nữ tử kia cũng không hoảng loạn, vừa cười nói vừa tiếp tục "công việc" của mình.
Sở Mộ dùng tay đẩy nàng ra ngoài.
Nếu Sở Mộ không kịp thời phát giác sự tình dị thường, hơn nữa còn nhận ra nàng không có ý đồ công kích. Vì thế hắn mới đối xử khách khí như vậy, nếu không phải thế, hắn đã sớm nắm cổ nàng giơ lên rồi dùng ma diễm tra khảo nàng rồi.
Nữ tử kia bị đẩy ra liền ngẩn người ngạc nhiên, không nghĩ tới mình lại bị một thanh niên khí huyết phương cương cự tuyệt, đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp phải chuyện này.
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn hại ngươi?"
"Ha ha ha!"
Nữ tử điều chỉnh trạng thái rất nhanh, sau đó bỗng nhiên cất tiếng cười như chuông bạc. Nàng bị cự tuyệt nhưng vẫn thong dong ứng xử lại càng tăng thêm vài phần quyến rũ và khí chất đặc thù.
"Dưới tình huống bình thường, ta sẽ không xuất hiện ở nơi này, là Phương Lệ phái ngươi tới?"
Sở Mộ lãnh đạm hỏi.
"Phương Lệ? Cái tên Hồn Hoàng xấu xí bất trị kia?"
Nữ tử mỉm cười khinh miệt, rồi lại cố ý bước lại gần Sở Mộ.
Lúc này trong lòng nữ tử vô cùng tò mò, đồng thời vẫn duy trì tư thế quyến rũ của mình, thử dùng ánh mắt mê người dò xét Sở Mộ một lần nữa.
"Ta nghĩ rằng chúng nên làm quen lại lần nữa, tiểu nữ tử tên là Hương Vân Vận."
Trong lúc nói chuyện, nữ tử hạ thấp người hành lễ, nhân tiện bày ra bộ ngực đẫy đà của mình trước mặt Sở Mộ. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào hắn, hi vọng có thể nhận ra thái độ khác thường nào đó.
Thấy Hương Vân Vận bỗng nhiên thay đổi thái độ, Sở Mộ vẫn đứng yên ở nơi đó, nhưng ánh mắt bắt đầu lộ ra địch ý.
"Tốt tốt, ta thừa nhận, ta có sử dụng chút ít thủ đoạn."
Hương Vân Vận thấy ánh mắt Sở Mộ lạnh lẽo chí cực cũng biết kế hoạch dụ dỗ lần này nhất định là thất bại rồi, nàng lập tức thu hồi tư thế không còn cười đùa như trước.
"Ta tới đây là vì ngươi sử dụng thủ đoạn?"
Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Ừ, lúc nói nhỏ bên tai ngươi có thổi vào một ít phấn hoa, công dụng của phấn hoa có mang theo tinh thần ám hiệu, những người tâm trí ương ngạnh sẽ không có cảm giác với nó. Nhưng với người không đủ kiên định sẽ bị gieo xuống ám hiệu mơ hồ trong tiềm thức, nếu như đang tập trung làm chuyện gì đó sẽ không bị hấp dẫn, nhưng một khi rảnh rỗi sẽ bị ám hiệu trong tiềm thức dẫn dắt. Về phần tinh thần yếu hơn nữa khẳng định là hưng phấn, kích động trực tiếp làm theo chỉ thị."
Khí chất Hương Vân Vận từ từ biến hóa, giọng nói cũng bình thường trở lại.
Nghe thấy Hương Vân Vận giải thích một phen, Sở Mộ cũng âm thầm kinh ngạc, đúng là thế giới rộng lớn thứ gì cũng có.
Sở Mộ lần đầu tiên nghe thấy loại tâm lý ám thị kiểu này, chỉ sợ đây là năng lực đặc thù của Hoa hệ Hồn sủng.
"Ngươi bồi dưỡng Hoa hệ Hồn sủng?"
Sở Mộ tiếp tục hỏi.
"Lục Dục Sắc Vi."
Hương Vân Vận hồi đáp, sau đó lại nở nụ cười phong tình tự giễu:
"Hình như ngươi có hứng thú đối với Hồn sủng còn hơn cả ta, tỷ tỷ đúng là thất bại quá rồi."
"Tại sao lại thi triển với ta?"
Sở Mộ cảm giác chung quanh không có mai phục, đồng thời Hương Vân Vận chỉ muốn câu dẫn hắn chứ không có ý đồ gì khác.
Hương Vân Vận nghe Sở Mộ hỏi một câu đơn thuần như vậy liền cười lên "khanh khách", chậm rãi tiến tơis gần phả ra hơi thở như lan:
"Đương nhiên là thích ngươi aa…aa! Thanh niên tối cường trẻ tuổi nhất Thiên Hạ Quyết, tương lai sẽ đạt tới độ cao nào đây? Hẳn là không có người nào dự đoán nổi. À nha, nhìn lại ngươi xem, anh tuấn tiêu sái, lại có vài phần lãnh khốc vô tình, khí chất thần bí đúng là hình tượng ta thích nhất. Huống chi ngươi còn biết giữ mình trong sạch, nam nhân như ngươi thật sự không nhiều đâu!"
"Thực lực của ngươi cũng không yếu, không cần thiết bố trí thủ đoạn trên người ta."
Sở Mộ nhàn nhạt nói.
Cô nàng Hương Vân Vận này khẳng định không phải là nữ tử bình thường, chỉ riêng việc thành công câu dẫn hắn tới đây đã chứng minh năng lực của nàng rất cao rồi.
"Không yếu? Rất ít người đánh giá ta như vậy. Ta không giống với đám Hồn sủng sư cả ngày chém chém giết giết, chẳng qua là ưa thích đào tạo Hoa hệ Hồn sủng, thỉnh thoảng đi làm ít chuyện thú vị, tỷ như tối nay..."
Ánh mắt Hương Vân Vận tràn đầy nhu tình, che miệng cười nói:
"Không cần dùng phấn hoa cũng có rất nhiều Hồn Hoàng tình nguyện quỳ dưới váy ta xin một chút ân huệ, không nghĩ rằng lần này muốn lén ăn trái cấm lại không thành công. Ai da, thất bại, đúng là quá thất bại rồi!"
"Ngươi là cao thủ Hoa hệ Hồn sủng?"
Sở Mộ nhìn thấy nàng quả thật không có ác ý, lập tức hỏi tới.
"Dĩ nhiên, nói không hề khuyếch đại nha, tỷ tỷ chính là Hồn sủng sư Hoa hệ tối cường trong Thiên Hạ Cảnh."
Hương Vân Vận ưỡng ngực tới trước, khẽ lắc lư cho cặp ngọc phong bềnh bồng cố ý trêu chọc Sở Mộ.
"Ta có vài vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi."
Sở Mộ giả đò như không thấy, mở miệng nói.
"Ngươi nói lạc đề a…aa! Mà thôi, nếu như không có kinh nghiệm, tỷ tỷ sẽ từ từ hướng dẫn ngươi, đừng sợ!" Hương Vân Vận cười khúc khích, một thân yêu khí tà mị hoàn toàn phóng thích.
Sở Mộ vẫn bình tĩnh như thường, nói tiếp:
"Có biết một loại Hoa hệ Hồn sủng có năng lực hóa thân thành nữ tử tiến hành dụ hoặc không?"
Hương Vân Vận cố ý đặt ngón trỏ lên mép liếm liếm mấy lượt, làm bộ như đang suy tư, hồi lâu sau mới nói:
"Hẳn là có, rất khó nói, Hoa hệ Hồn sủng vốn không có kỹ năng huyễn hóa, trừ phi là sử dụng phấn hoa ảo giác."
"Vậy có loại Hoa hệ Hồn sủng nào nắm giữ năng lực mê hoặc tâm trí cực kỳ cường đại, thậm chí có thể hóa giải thâm thù đại hận, ngược lại cảm thấy bản thân nó là tính mạng thánh khiết nhất thế gian."
Sở Mộ hỏi.
"Chuyện này..."
Lần này Hương Vân Vận bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, chốc lát sau nàng mới mở miệng nói:
"Hẳn là không có! Hoa hệ Hồn sủng đúng là có kỹ năng mê hoặc tâm trí, nhưng mà phần lớn chỉ là đánh vào tiềm thức lớn, sau đó tiến hành thay đổi tâm tình và suy nghĩ của ngươi, từ từ tạo ra hiệu quả mê hoặc. Chỉ có điều, nếu như tinh thần đối phương quá mức ương ngạnh, kiên định như đá, cho dù chênh lệch thực lực lớn cỡ nào cũng không thể thay đổi được. Trừ phi là hoàn toàn khống chế tâm linh, đến lúc đó chẳng khác gì con rối mất đi suy nghĩ của chính mình."
Sở Mộ tập trung lắng nghe Hương Vân Vận giải thích, nhưng hắn không thể hiểu hoàn toàn.
Hương Vân Vận quan sát thần sắc thấy Sở Mộ lộ vẻ nghi hoặc, tiếp tục nói:
"Lấy một thí dụ, lúc nãy ta thi triển ám hiệu với ngươi trong buổi dạ tiệc. Tiềm thức của ngươi sẽ tồn tại ý nghĩ của ta, cũng có thể nói là muốn tìm nữ nhân vui chơi. Ha hả, thật ra đây là bình thường, bất kỳ nam nhân nào cũng có ý nghĩ này trong tiềm thức. Chuyện ta có thể làm chính là khuếch đại ý nghĩ đó, khiến cho nam nhân các ngươi khẩn cấp hơn."
"Nếu ngươi có thù oán đối với ta, như vậy ta tiến hành mê hoặc sẽ khuếch đại hận thù lớn hơn, rất có thể ngươi sẽ giết ta ngay tại chỗ. Tất cả kỹ năng có liên quan đến tinh thần đều phải thành lập trong tiềm thức, trừ phi là trực tiếp khống chế. Không thể nào có kỹ năng đạt tới trình độ như ngươi nói, vốn là oán hận nghiến răng nghiến lợi lại bị mê hoặc trực tiếp quên rớt."
Nghe thấy Hương Vân Vận nói lời này, tâm tình Sở Mộ lập tức nặng nề thêm vài phần.
Sở Mộ muốn nô dịch thiếu nữ phản bội đầu tiên phải hiểu được Hoa hệ Hồn sủng có năng lực đặc thù nào. Giống như ban đầu bị nàng chiếm đoạt tâm trí, còn nghĩ rằng nàng là tiên nữ thánh khiết không nhiễm bụi trần, như vậy hắn làm sao xuất thủ với nàng đây?
"Xem ra ngươi gặp phải một con Hoa Yêu rất khó đối phó?"
Trên mặt Hương Vân Vận hiện lên nụ cười quỷ mị.
"Ừ, ta thậm chí còn không biết đó là loại Hồn sủng gì!"
Sở Mộ thở dài một hơi.
"Tất cả năng lực của Hoa hệ Hồn sủng đều có phạm vi hiệu quả nhất định, chỉ cần ngươi tìm được phương pháp và quy luật."
Hương Vân Vận cười cười nói:
"Nếu cần tỷ tỷ hỗ trợ, tỷ tỷ có thể chỉ điểm ngươi một con đường sáng. Trong lĩnh vực Hồn sủng sư rất khó tìm thấy người nào khống chế Hoa hệ xuất sắc như tỷ tỷ."
"Ừ, vậy thì cám ơn trước, hiện tại ta cần phải trở về." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sở Mộ nói.
"À?"
Hương Vân Vận khẽ nhíu mày, lên tiếng trêu chọc: "Ngươi xác định không theo tỷ tỷ? Đêm còn dài mà, tỷ tỷ lại không có chỗ để đi. Không bằng ta tới phòng ngươi, chúng ta lại từ từ nói chuyện Hoa hệ Hồn sủng?"
"Thôi, không cần đâu, ta có việc riêng rồi."
Sở Mộ lắc đầu cười khổ.
"Ai da, nam nhân vững trãi như ngươi đúng là hiếm thấy. Ngươi còn trẻ đã ưu tú như vậy, sau này tiếp xúc thế giới rộng lớn hơn khẳng định có vô số nữ tử xinh đẹp tình nguyện vùi đầu vào ngực. Thậm chí còn có cô nương si tình thề thốt không lấy chồng chờ ngươi trở lại. Đến lúc đó ngươi làm sao đây?"
Hương Vân Vận cười hỏi.
Sở Mộ dừng bước, quay đầu lại nhìn Hương Vân Vận đã biến hóa khí chất triệt để.
Sở Mộ có cảm giác nữ tử này thâm sâu khó dò, tính cách thay đổi thất thường, đồng thời cũng có một chút thần bí. Nhưng lúc bình thường lại thích che giấu bằng vẻ ngoài quyến rũ và nụ cười mê hồn.
"Thế nào? Hồi tâm chuyển ý rồi?"
Hương Vân Vận làm như kinh ngạc, vừa cười thật tươi vừa tiến lên một bước.
Sở Mộ định mở miệng nói chuyện, chợt thấy sau lưng Hương Vân Vận xuất hiện một bóng đen đang bay tới với tốc độ cực nhanh.
Sinh vật này phi hành nhanh đến mức khó thể tưởng tượng, giống như là tia sáng xuyên phá bầu trời đêm, thoáng cái đã tới rất gần nơi này.
"Kia là thứ gì?"
Sở Mộ thất kinh hồn ví, dựa vào cảm giác Hồn Hoàng có thể nhận ra sinh vật kia cực kỳ cường hãn.
Sở Mộ nhìn thấy ánh mắt sinh vật kia theo dõi, trong người bỗng nhiên sinh ra cảm giác không hề thoải mái.
Rõ ràng là cách xa nhau như vậy, ít nhất hai, ba mươi dặm, nhưng mà cảm giác bất an mãnh liệt vô cùng, mãnh liệt đến mức khiến cho Sở Mộ muốn lập tức quay đầu chạy trốn.
Hương Vân Vận mới đầu còn không có để ý, nàng từ từ xoay người lại thi triển hồn niệm mới phát hiện ra sinh vật cường đại kia, ánh mắt nó đỏ rực ma quái trong màn đêm u ám.
"Thật là đáng sợ, ít nhất cũng phải đạt tới cao đẳng đế hoàng."
Hương Vân Vận kinh ngạc nói.
Hồn niệm của nàng còn cao hơn Sở Mộ, thậm chí có thể cảm giác được áp lực cường đại từ phương xa truyền đến.
"Ngươi có thể nhìn ra cấp bậc của nó?"
Trong lòng Sở Mộ gợn sóng dâng trào, một phương diện cảm thấy kinh hãi đối với sinh vật không biết tên, một phương diện khác là vì kinh ngạc Hương Vân Vận phán đoán chuẩn xác như thế.
Cao đẳng đế hoàng.
Đây vốn là bá chủ của khối lãnh địa cấp sáu trở lên sâu trong Cấm Vực, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở thé giới nhân loại? Hơn nữa, hình như nó còn mang địch ý sâu đậm khóa định Sở Mộ và Hương Vân Vận.
"Đúng thế! Ttuyệt đối không sai, nó đang nhìn tới chỗ này, không biết là ngó chừng ngươi hay là ta nữa. Tóm lại chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi."
Sắc mặt Hương Vân Vận cực kỳ trầm trọng.
Sở Mộ cũng có cảm giác như thế, hắn nhìn thoáng qua Đại Sở thế gia ở cách đó ba dặm rồi nói với Hương Vân Vận:
"Trong Đại Sở thế gia có rất nhiều cao thủ Hồn Hoàng, chúng ta đến đó lánh nạn. Ốc Cổ thành sợ rằng không có người nào đủ sức ngăn cản Hồn sủng cao đẳng đế hoàng tập kích."
"Tốc độ của nó rất nhanh, trước khi chúng ta đến Đại Sở thế gia chỉ sợ đã bị nó tiếp cận rồi. Nếu như nó công kích, chúng ta toi chắc!"
Hương Vân Vận nói xong liền niệm chú ngữ triệu hồi.
Một luồng hương thơm tràn ngập không khí, chung quanh Hương Vân Vận xuất hiện vô số cánh hoa dần dần tập trung lại biến thành đồ án triệu hoán.
Chính giữa đồ án có một nhụy hoa chậm rãi trồi lên, thoáng chốc đã nở rộ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, từ đóa hoa nhẹ nhàng đong đưa trong gió. Cuối cùng tại vị trí giữa nhụy hoa xuất hiện một tinh linh nhỏ bé, thân thể nó trong suốt, ẩn hiện màu hồng giống như màu phấn hoa bên ngoài.
Mùi thơm phát ra từ đóa hoa khiến cho tâm thần người ta sảng khoái, khác hẳn với loại phấn hoa kích tình lúc trước. Cảm xúc bất an trong lòng Sở Mộ cũng được tiêu trừ, dần dần trở nên tĩnh táo hơn.
"Đây là..."
Sở Mộ nhìn xuống tinh linh nhỏ như ve sầu, âm thầm kinh ngạc vì đẳng cấp của con Hoa hệ Hồn sủng này rất cao, ngay cả hắn cũng không thể nào nhìn thấu.