Đám Hồn Hoàng chung quanh vừa ảo não vừa tức giận vô cùng, nhưng bọn họ cũng không biết làm gì cho tốt.
Thực lực Dương Kỳ miễn cưỡng nằm trong hàng ngũ chuẩn đế hoàng, trong số Hồn Hoàng có mặt tại nơi này, ít nhất cũng hơn phân nửa người có khả năng thoải mái tàn bạo Dương Kỳ.
Nhưng mà bây giờ sự tình thay đổi quá nhanh, bất kể mọi người tức giận hay oán trách như thế nào cũng không thể chạm tới Dương Kỳ.
Chỉ vì lúc trước bọn họ không đặt cái tên súc vật kia vào trong mắt, cho nên bây giờ mới xuất hiện cớ sự thế này. Một mình Hàn Kim Lăng rất khó địch nổi hai người Hắc Đình và Dương Kỳ liên thủ.
Công dã tràng.
Lần này đúng là công dã tràng rồi.
Hàn Kim Lăng là kỳ tài có một không hai, thực lực cường đại không thể nghi ngờ. Nhưng hắn khẳng định không phải đối thủ của hai người này.
Các vị Hồn Hoàng dâng trào cảm xúc, mới vừa mừng rỡ như điên lập tức rơi xuống đáy cốc trong nháy mắt, cái loại cảm giác chênh lệch như lòng sông so với biển rộng này khiến cho bọn họ khó thể tiếp nhận. Hi vọng sinh tồn biến thành bọt nước, bất kể là ai cũng sẽ khó chịu tột đỉnh.
"Cho dù sẽ chết, lão Lý ta biến thành ma cũng không tha cho hai tên Dương Kỳ và Hắc Đình đáng hận này."
Một gã Hồn Hoàng bốc cháy lửa giận, mở miệng mắng to.
"Đúng, cho dù không có cách nào vãn hồi chuyện này, ta cũng muốn giết hai tên đáng giận kia, đúng là bại hoại không xứng làm người mà."
Đám Hồn Hoàng lập tức nhao nhao lên, đua nhau dùng đủ ngôn ngữ tàn ác nhất mắng chửi Hắc Đinh và Dương Kỳ.
Băng Lam yên lặng đứng bên hồ nước, nàng không quan tâm mấy chuyện kiểu này. Thật ra trong nội tâm nàng vô cùng tức giận và bi thống, trong số tất cả mọi người có mặt tại nơi này, không có ai quan tâm Thiên Hạ thành tồn vong bằng Liễu Băng Lam.
Nàng gánh vác trọng trách bảo vệ Hồn Điện, cũng là người có quyền lực cao nhất tại Thiên Hạ thành. Thế mà đại sự tồn vong lại nằm trong tay hai tên phản đồ kia. Còn nàng chỉ có thể dùng ánh mắt vô lực quan sát diễn biến trong Bất Hủ thành.
Bất Hủ thành, Trấn Yêu Bi.
Trên bờ hồ gần Trấn Yêu Bi, Hắc Đình và Dương Kỳ vẫn còn hồn nhiên không biết hành tung của hai người bọn họ đã lọt vào trong mắt đám cường giả Hồn Hoàng.
Hai người này nhất cử nhất động, cho dù là một lần hô hấp cũng bị đám cường giả Hồn Hoàng căm hận tới cực điểm. Hết lần này tới lần khác hai người bọn họ đang ôm tâm tư chơi mèo vờn chuột, trên mặt xuất hiện nụ cười tà ác ngó chừng Hàn Kim Lăng.
Trận doanh Hồn Hoàng vốn không nhiều lắm, những người tuổi trẻ nổi bật lại càng chói sáng. Cho nên Hắc Đình và Dương Kỳ cũng nhận ra Hàn Kim Lăng.
Hắc Đình nhìn về phía Hàn Kim Lăng, mở miệng nói:
"Xem ra nhóm cao tầng Thiên Hạ thành cũng không dại dột bất trị lắm. Không ngờ lại kịp thời phái ra mấy tên phế vật lẻn vào nơi này."
"Vốn là chúng ta ở chỗ này canh chừng con mồi, kết quả lại nhìn thấy tên kia. Chuyện tình càng lúc càng thú vị rồi."
Dương Kỳ nở nụ cười vui vẻ, ít nhất Hàn Kim Lăng có mặt cũng giúp cho hai người bọn hắn đỡ nhàm chán hơn.
Hàn Kim Lăng cũng không ngốc, Hắc Đình và Dương Kỳ căn bản không phải điều tra viên đột nhiên xuất hiện ở chỗ này hẳn là thuộc về đội ngũ thi hành âm mưu phá hủy Bất Hủ thành.
Hàn Kim Lăng cũng rất tức giận, chỉ thiếu chút nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, thế mà vào lúc này lại gặp phải hai tên đáng ghét kia.
Song phương bắt đầu rơi vào tình trạng giằng co, thanh âm triệu hoán Hồn sủng từ từ vang lên.
Hàn Kim Lăng bắt buộc phải dóc toàn lực ứng phó, hắn niệm chú ngữ một hơi gọi ra 2 đầu sơ đẳng đế hoàng và 3 đầu chuẩn đế hoàng. Năm đầu chủ sủng của hắn nhanh chóng hiện ra, bảo vệ trước mặt hắn.
Mặc dù Hàn Kim Lăng rõ ràng mình chưa chắc là đối thủ của hai người kia, nhưng hắn vẫn muốn liều mạng một phen. Có lẽ hắn vẫn có thể tìm được cơ hội thức tỉnh Thánh sủng cổ xưa.
"Hai tên bại hoại, hôm nay Hàn đại gia sẽ tự tay mổ ruột các ngươi."
Hàn Kim Lăng giận dữ hét lớn một tiếng, phát ra mệnh lệnh cho 2 đầu sơ đẳng đế hoàng giết tới Hắc Đình.
Hắc Đình không hề hoảng hốt, hắn triệu hồi ra 2 đầu sơ đẳng đế hoàng là một con Yêu Linh và một con Thú hệ. Hai con Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng này lập tức buông thả khí tức lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Bốn đầu sơ đẳng đế hoàng buông thả lực lượng va chạm kịch liệt, lực phá hoại cũng đủ để hủy diệt một tòa tòa thành dưới cấp mười. Trong lúc nhất thời làn sóng xung kích lan tràn ra xa, cuốn lên một trận khói bụi đục ngầu.
"Vù vù vù!"
Cổ năng lượng này lan tới vị trí hồ nước liền xuất hiện sự tình quỷ dị, hồ nước cạn nhách như thế bị luồng năng lượng khổng lồ xung kích không có vẻ gì gọi là ảnh hưởng. Trên mặt hồ chỉ nổi lên một chút rung động, tựa như là một trận gió mát thổi qua rồi thôi, một lát sau đã trở về trạng thái yên tĩnh như trước.
Hàn Kim Lăng thấy hồ nước không bị bất kỳ ảnh hưởng nào liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dồn lực chú ý ứng phó 5 đầu Hồn sủng đế hoàng của Hắc Đình.
Thế nhưng, Hàn Kim Lăng không có chú ý tới, thời điểm kỹ năng dao động quét qua, một bóng dáng cách đó không xa đột nhiên biến mất rồi quỷ chìm xuống dưới đáy hồ nước.
U Linh hệ Hồn sủng có năng lực xuyên qua hư không, Sở Mộ phát hiện hồ nước không bị kỹ năng ảnh hưởng lập tức ra lệnh cho tiểu Chập Long ẩn thân phía dưới hồ nước, tiếp tục yên lặng theo dõi kỳ biến.
Thực lực Hàn Kim Lăng quả thật không thua kém Hắc Đình quá nhiều, năng lực khống chế Hồn sủng sàn sàn như nhau. Hai người chiến đấu gây ra động tĩnh rất lớn, nhưng trong đoạn thời gian ngắn rất khó phân ra thắng bại.
"Hay là để ta tới?"
Dương Kỳ nở nụ cười tà, trực tiếp niệm chú ngữ tiến hành song triệu hoán.
Hai con Báo Hoàng chia ra nắm giữ Lôi thuộc tính và Nham thuộc tính đồng thời xuất hiện, hai con Báo Hoàng này đứng ở hai phía trái phải Dương Kỳ. Sau khi ngưng tụ lực lượng một lát, lập tức đánh về phía 3 đầu Hồn sủng chuẩn đế hoàng của Hàn Kim Lăng, trận chiến cân bằng phát sinh biến hóa trong nháy mắt.
"Xẹt! "
Một đạo kỹ năng sắc bén lướt qua hồ nước, lực lượng công phá cường đại lập tức đào ra một cái hố to ngay cạnh bờ hồ.
"Rầm rầm rầm!"
Lôi điện không ngừng oanh tạc chiếu sáng màn trời, mỗi một lần xung kích đều khiến cho hồ nước dao động lợi hại, bóng dáng ẩn dưới lòng hồ như ẩn như hiện.
"Vù vù vù vù!"
Gió lớn điên cuồng gào thét, mặt đất trong phương viên mười mấy dặm chung quanh hồ nước đã bị tổn hại nghiêm trọng. Điều đáng lo nhất chính là quân đoàn sinh vật thủ giới và sinh vật bị phong ấn đã chú ý động tĩnh nơi này, từng đoàn từng đoàn hung thú từ phương xa phóng tới như bay, khí thế cường đại như muốn dời non lấp bể.
Thế nhưng, cho dù bên ngoài hồ nước rung động như thế nào, mặc kệ Phong Bạo, Lôi Điện bộc phát ra sao. Cả hồ nước cũng chỉ rung động vài lượt rồi khôi phục yên tĩnh rất nhanh.
"Trước tiên không quản Hàn Kim Lăng là ai, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu."
Sở Mộ đưa tay vân vê cằm mình, trải qua suy nghĩ sự tình chu đáo, rốt cuộc hắn cũng muốn nhúng tay vào trận chiến.
Dương Kỳ tồn tại làm cho Hàn Kim Lăng rối loạn tay chân, hắn đã bị thương mấy lần liên tiếp, tuy rằng còn chưa đả thương gân cốt nhưng tiếp tục như thế khẳng định sẽ bại. Nếu để cho Hắc Đình giết Hàn Kim Lăng, Sở Mộ sẽ phải một mình đối mặt với hai thủ hạ của thiếu nữ phản bội.
"Tiểu Chập Long, chúng ta lên!"
Sở Mộ đã định xong chủ ý, lập tức khống chế tiểu Chập Long rời khỏi thế giới hư ảnh dưới mặt nước.
Mặt nước khẽ dao động, tiểu Chập Long vỗ cánh bay thẳng lên cao trăm thước, lực lượng hai cánh chấn động mạnh mẽ cũng không thể nhấc lên một chút gợn sóng.
"Là Sở Thần, hắn và cái con quỷ long đáng hận kia."
Sở Mộ vừa mới nổi lên mặt nước, Dương Kỳ đã lập tức phát hiện ra hắn.
Hắc Đình cảm thấy sự tình nằm ngoài dự liệu, Sở Mộ hẳn là ẩn trốn ở chỗ này một đoạn thời gian, thế mà hắn lại không có phát hiện.
"Đúng lúc, giải quyết cùng một lúc. Ta đối phó Hàn Kim Lăng, ngươi giết Hồn sủng của Sở Thần, đừng nói với ta ngươi đánh không lại một con chuẩn đế hoàng!"
Hắc Đình mỉm cười lạnh lùng.
"Dư dả, lần trước là do ta khinh thường."
Dương Kỳ rời khỏi chiến trường của Hàn Kim Lăng và Hắc Đình, sau đó khống chế hai con Báo Hoàng khóa định mục tiêu là Sở Mộ.
Ánh mắt Dương Kỳ ngó chừng Sở Mộ trôi nổi lơ lửng ở trên hồ nước, trong mắt bốc cháy lửa giận hừng hực, gằn giọng nói:
"Lần này ngươi trốn không thoát."
"Yên tâm, lần này ta không muốn trốn."
Sở Mộ đứng ở trên lưng tiểu Chập Long, thản nhiên nói.
Sau khi nói xong, hắn vỗ vỗ ra hiệu cho nó tiến vào trạng thái chiến đấu.
Nếu như biến thành hình thái U Linh, tiểu Chập Long công kích chỉ có giới hạn. Nó phải kết hợp lực lượng của Thiên Thương Thanh Chập Long và U Linh Long mới có thể phát huy ra chiến lực mạnh nhất.
Tiểu Chập Long phe phẩy hai cánh, thân thể từ từ chân thật biến thành một đầu U Linh Chập Long khoác lên người giáp vảy trong suốt mỹ lệ tựa như thạch anh.
Long uy hoàn toàn buông thả, kèm theo đó là mộ tiếng long ngâm chấn động vùng trời Bất Hủ thành.
"Hàn đại ca, ta là tiểu San."
San tiểu thư vội vàng chạy tới kêu gọi Hàn Kim Lăng.
Hàn Kim Lăng sợ bóng sợ gió một trận, còn tưởng rằng lại đụng phải một tên địch nhân. Thế nhưng, khi hắn nghe thấy thanh âm San tiểu thư liền lộ ra thần sắc mừng như điên.
"Hàn Kim Lăng, ngươi có thể ứng phó Hắc Đình không?"
Sở Mộ không hề nói nhảm, trực tiếp hỏi thăm vấn đề chính.
"Không thành vấn đề, Sở Thần, Dương Kỳ rất khó đối phó, ngươi phải cẩn thận ngàn vạn lần. Trận chiến này cực kỳ trọng yếu, cho dù đánh cược tính mạng cũng không thể thua."
Vào lúc này, Hàn Kim Lăng cũng đã nhận ra Hồn sủng sư khống chế Long tộc thần bí là Hồn Điện Sở Thần.
Sở Mộ gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó không có nói thêm gì nữa. Hắn chậm rãi quay đầu lại đối mặt với Dương Kỳ và 4 đầu Hồn sủng chuẩn đế hoàng.
U Linh vốn không có cái bóng, nhưng mà sau khi tiểu Chập Long tiến vào trạng thái dung hợp vẫn là thật thể, phía sau nó là bóng dáng mờ nhạt lâu lâu lại lóe lên tia sáng màu xám tro kỳ ảo.
Trong quá trình tiểu Chập Long chuyển từ U Linh sang trạng thái dung hợp, ngay cả Sở Mộ cũng không ý thức được cái bóng của hắn và tiểu Chập Long đã biến thành ảnh ngược phía trên hồ nước.
Điều này giải thích thân ảnh Sở Mộ và tiểu Chập Long bây giờ đã xuất hiện ở trong mắt tất cả Hồn Hoàng đang đứng ở đầu bên kia Đảo Ảnh Tuyền.
Hơn nữa, bởi vì hắn bay phía trên hồ nước, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng quá trình tiểu Chập Long giải trừ trạng thái U Linh.
Vốn là một đám người lộ vẻ tuyệt vọng, ai nấy rã rồi ngồi bệch dưới đất. Nhưng hiện tại cả đám Hồn Hoàng lập tức trợn to hai mắt ra nhìn, bộ dạng giống như là không muốn bỏ sát bất kỳ chi tiết nào.
Thậm chí có mấy lão Hồn Hoàng đưa tay dụi dụi mắt của mình, bởi vi bọn họ hoài nghi mình đã quá già nên nhìn hoa cả mắt.
"Đây... đây... đây là chuyện gì a...aa!"
Diệp Đào trưởng lão cũng bị trấn trụ, nói cà lăm một lúc lâu vẫn chưa tròn câu.
Tại sao lại có một con Long tộc quỷ dị xuất hiện ở trong hồ nước?
Hơn nữa, nếu nhìn từ góc độ này bọn họ có thể nhìn thấy thân ảnh gã nam tử khống chế đầu Long tộc thần bí kia.
"Là... hình như là … là Sở Thần?"
Rốt cuộc Đình trưởng lão lấy lại một chút bình tĩnh, vừa nói vừa run thả ra một câu.
"Sở Thần? Là cái tên thanh niên giành vị trí đệ nhất Thiên Hạ Quyết?"
"Tại sao hắn ở trong Bất Hủ thành?"
Một mảng lớn thanh âm chất vấn và kinh ngạc đồng loạt vang lên. Thậm chí còn có mấy gã Hồn Hoàng cố ý ngẩng đầu lên nhìn trời, bọn họ hoài nghi cái bóng này không phải đến từ Bất Hủ thành, mà là Hồn Điện Sở Thần đúng lúc bay qua đỉnh đầu bọn họ.
Thế nhưng, chỉ một lát sau tất cả mọi người lập tức phát hiện Dương Kỳ và Sở Mộ bắt đầu giằng co lẫn nhau, những gã Hồn Hoàng ôm thái độ không dám tin tưởng rốt cuộc cho ra kết luận - Sở Thần đúng là ở trong Bất Hủ thành, hơn nữa còn ở bên cạnh Trấn Yêu Bi.
"Ta nhớ ra rồi, Sở Thần và San nha ngày đó đảm nhiệm chức vụ tuần tra quan tiến vào Bất Hủ thành, thì ra bọn họ cũng bị vây ở trong Bất Hủ thành."
Bỗng nhiên lão Lý hô lên một tiếng, chính câu này giúp cho mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Lão Lý vốn nhận trách nhiệm phê duyệt các thành viên quản lý bên trong Bất Hủ thành, sau khi bạo loạn phát sinh, hắn bởi vì hoảng hốt đã quên mất chuyện này.
Băng Lam là người đầu tiên nhận ra Sở Mộ, nhưng chỉ chốc lát sau nàng rơi vào trạng thái ngây dại. Đây là phản ứng quá độ khi cảm xúc biến hóa quá nhanh.
Nàng không có giây phút nào quên được Sở Mộ, từng thời từng khắc đều lo lắng cho sự an nguy của hắn trong Bất Hủ thành. Chỉ oán hận mình bất lực, không có cách nào tiến vào trong đó cứu viện hắn.
Đã nhiều ngày trôi qua rồi, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, Băng Lam sẽ nghĩ tới đủ chuyện đáng sợ sắp sửa phát sinh trên người Sở Mộ.
Nhưng mà, nàng làm sao cũng không nghĩ tới nhi tử của mình vẫn còn sống sót cho tới hiện tại.
Hắn không chết hiển nhiên là nàng vui mừng, chỉ riêng sống sót mười bảy ngày bên trong Bất Hủ thành bạo loạn, không hề bị thương đã là kỳ tích rồi.
Thậm chí kinh người hơn nữa, chính là hắn lại xuất hiện ở địa phương cực kỳ hệ trọng, một tòa Trấn Yêu Bi phong ấn Mính Tiên Điểu.
"Đây không phải là ảo giác?"
Mười bảy ngày này, Liễu Băng Lam chưa từng nghỉ ngơi yên ổn được một lần. Nàng cảm thấy hình ảnh trước mắt rất có thể là ảo giác do tinh thần mệt nhọc.
Nhưng mà bản thân nàng xuất hiện ảo giác, những Hồn Hoàng ở chung quanh cũng bị ảo giác đánh lừa sao?
Tâm tình Băng Lam lúc này vô cùng hỗn loạn, không thể nào kiềm chế được cảm xúc dâng trào trong lòng mình.
"Tại sao Sở Thần có thể sống sót trong Bất Hủ thành? Phải biết rằng ngay cả chúng ta khống chế trung đẳng và cao đẳng đế hoàng cũng khó lòng sinh tồn lâu như vậy."
"Rất có thể là vì đầu Long tộc đặc thù kia, trước tiên đừng nói đến hắn sống thế nào. Ở đây có ai nói cho ta biết thực lực tiểu tử này như thế nào, rốt cuộc hắn có thể đối phó cái tên Dương Kỳ cặn bả kia không?"
Câu này vừa vang lên, các vị Hồn Hoàng bỗng nhiên im lặng tuyệt đối.
Ai cũng biết Sở Thần niên kỉ quá nhỏ. Mặc dù không có tin tức xác thực, ngay cả chiến công của hắn trong trận chiến với Thiên Ma Trùng cũng chưa được công bố. Vì thế rất nhiều người cho rằng Sở Thần đánh không lại sát thủ Dương Kỳ vốn nổi danh xảo trá kia. Hơn nữa, trong tay Dương Kỳ có tới năm đầu Hồn sủng chuẩn đế hoàng, cho dù Sở Thần yêu nghiệt cỡ nào cũng không đủ thực lực đối kháng
Hồ nước trong Mính Tiên Điện từ từ rung động, tình cảnh này làm cho ánh mắt mọi người bị nhiễu loạn, chỉ thấy được hư ảnh tan vỡ.
Lúc này cả trận doanh Hồn Hoàng, năm mươi mấy cường giả đỉnh phong của nhân loại đều nín thở ngưng thần, ánh mắt ngó chừng hồ nước không hề dịch chuyển dù chỉ một ly.
Trái tim của bọn họ đập kịch liệt, hô hấp lại nhẹ nhàng tới cực điểm.
Sở Thần xuất hiện giúp cho nội tâm đen tối của mọi người thấy được một tia hi vọng.
Nhưng mà bọn họ lại phải tiếp nhận một sự thật - Sở Thần còn quá trẻ, hắn không thể nào là đối thủ Dương Kỳ.
Hi vọng và sự thật chênh lệch quá nghiêm trọng, đây là đả kích đánh vào tâm tinh yếu ớt của tất cả mọi người. Trong lòng bọn họ thật sự đau khổ, thậm chí đã có người lặng lẽ thở dài.
"Sở Thần, hắn... nhìn kìa… hình như hắn chỉ có thể triệu hoán một con Hồn sủng."
Không biết là ai, bỗng nhiên một câu nói hốt hoảng tựa như sấm chớp nện thẳng vào tai mọi người.
Giờ phút này, cả đám Hồn Hoàng nhe răng trợn mắt nhìn sang cái tên Hồn Hoàng vừa mới mở miệng.
Ngươi không nói sẽ chết sao?
Bọn họ là ai chứ? Chẳng lẽ còn không nhìn ra Sở Mộ không dám triệu hoán những Hồn sủng khác?
Không khí đã khẩn trương tột độ, trong khu vực hồ nước chỉ còn lại một thanh âm duy nhất, đó là nhịp tim liên hoàn đại biểu cho sự lo lắng bất an. Thế mà cái tên này lại còn nói ra sự thật tàn khốc kia, một câu nói đơn giản đã hoàn toàn bóp tắt ngọn lửa hi vọng mà tất cả mọi người đang cố gắng duy trì.
Kế tiếp không còn ai dám nói một câu rồi, đám Hồn Hoàng thừa nhận áp lực cực lớn tập trung nhìn vào hồ nước.
Đám cường giả này chỉ biết yên lặng cầu nguyện, cảm xúc của bọn họ dính liền với từng cử động của người thanh niên khống chế đầu Long tộc thần bí kia.
Chưa từng có ai nghĩ qua, Dương Kỳ và Sở Thần trong trận doanh Hồn Hoàng vốn không có một điểm nổi bật. Nhưng mà trận chiến của bọn họ lại quan trọng gấp trăm lần chiến tranh với đế quốc Thiên Ma Trùng. Bởi vì trận chiến này liên quan đến toàn bộ Thiên Hạ Cảnh an nguy.
Trên bản đồ Bất Hủ thành, những khối thổ địa có phong ấn dấu hiệu đỏ sẫm vốn rất thưa thớt.
Bởi vì đó là dấu hiệu đại biểu cho siêu cấp phong ấn đánh số trước năm mươi, bên trong không gian phong ấn giam giữ những hung vật khiến cho tất cả cường giả Thiên Hạ thành nghe thấy cũng phải biến sắc.
Lúc này trong nội thành Bất Hủ thành, tại khu vực trung tâm một bãi phế tích liên miên bất tuyệt kéo dài hàng trăm dặm.
Một đầu Tri Chu khổng lồ, đen xì đang đứng yên lặng tại nơi đó.
Nếu như đám học giả quanh năm nghiên cứu Bất Hủ thành thấy được sinh vật này, bọn họ nhất định sẽ bị dọa cho sợ hãi đến tận linh hồn, trường hợp trực tiếp ngất xỉu khẳng định phải có.
Bởi vì con nhện quỷ quái này chính là sinh vật bị giam giữ bên trong khu vực Ma Đàn, hai trăm năm bị ném vào phong ấn đánh số ba mươi bảy. Danh hiệu của nó có thể hù chết cả đám cường giả, bởi vì nó siêu cấp yêu vật nổi danh một thời - Tai Chu Đế.