- Bên trong có một lông vũ hoàng tộc, ngươi không phải có được một con hoàng tộc ám thuộc tính sao, lông vũ hoàng tộc này có tác dụng với ngươi đấy.
Tang Anh nói ra.
Sở Mộ tìm kiếm trong không gian giới chỉ thì nhìn thấy một lông vũ, đây là lông vũ của hoàng tộc ám thuộc tính.
Mới đầu Sở Mộ rất không hiểu một lông vũ hoàng tộc có thể dùng làm cái gì, nhưng thời điểm cầm lông vũ hoàng tộc này vào trong tay thì lập tức cảm giác được một cổ lực lượng cường đại!
- Trân quý nhất của hoàng tộc chính là lông vũ bản tâm, sau khi tât cả hoàng tộc tử vong thì chúng đều hóa thành một lông vũ bản tâm, có thể truyền thừa cho đồng tộc của mình. Đám hải tặc này thật sự không biết nhìn hàng, đem lông vũ hoàng tộc ngàn vàng khó mua này ném loạn.
Ly lão nhân từ trong không gian giới chỉ của Sở Mộ nhảy ra ngoài, hắn giải thích tác dụng.
- Kỳ quái, phía trên hình như còn lưu lại một ít tinh thần lực.
Sở Mộ nhìn một chút thì nhìn thấy đặc thù của lông vũ này.
- Rất bình thường, hoàng tộc thật ra vô cùng coi trọng tử vong đấy, hoàng tộc nếu tử vong không phải nằm trong chỗ tử vong của hoàng tộc cũng có thể biên thành lông vũ bản tâm, sau đó đem tàn niệm khát vọng trở về nơi thánh địa của mình cho người thừa kế. Người đạt được lông vũ của nó thì phải đưa lông vũ trở về thánh địa của hoàng tộc, nói không chừng sẽ được hậu nhân hoàng tộc tôn kính.
Ly lão nhân nói ra.
- Bộ dáng lông vũ hoàng tộc này không được cao lắm, dùng để cho Vong Mộng cường hóa là không thể nào.
Sở Mộ nói ra.
- Thiếu chủ nên giữ lại lông vũ bản tâm này đi, thông qua lông vũ này có khả năng tìm được thánh địa của hoàng tộc. Trong thánh địa hoàng tộc có khả năng tìm được đồ tăng thực lực của Vong Mộng lên.
Ly lão nhân nói ra.
Sở Mộ tìm kiếm trong không gian giới chỉ một phen, cố ý chọn lựa huyền vật cần thiết choDiệp Hoàn Sinh, Triêu Lãnh Xuyên cùng Bàng Duyệt.
- Còn lại, giao cho ngươi cả, dùng làm kinh phí kiến thiết hải quân đi. Sau đó đi lãnh thưởng của hải quân, giao cho Bàng nguyên lão, xem bọn họ xử lý thế nào.
Sở Mộ đem khong gian giới chỉ đưa trả cho Tang Anh.
Tang Anh sững sờ, Sở Mộ vừa rồi lấy cũng chỉ chừng một vạn huyền vật. Hơn nữa huyền vật treo thưởng thì đưa cho Bàng nguyên lão, chẳng lẽ mười vạn huyền còn lại giao cho hải quân cả sao?
Mười vạn huyền, đây cơ hồ là chế tạo ra hai chúa tể đỉnh phong đấy. Tang Anh vốn tưởng rằng Sở Mộ lưu cho bọn họ một phần ba là không tồi rồi, thật không ngờ hắn nguyện ý giao toàn bộ cho hải quân sao?
- Sở Mộ, ngươi đây là... Ngươi đều giao cho chúng ta, tăng thực lực của ngươi phải làm sao?
Tang Anh nói ra.
Tài nguyên của hải tặc đều là huyền vật lộn xộn, Sở Mộ mà lấy đi giao dịch huyền vật cần thiết phải đợi đãi thời gian rất lâu mới có thể dùng giá hợp lý bán đi.
Nếu đưa cho hắn thì không bằng làm tài nguyên cho Tân Nguyệt Chi Địa, người của Tân Nguyệt Chi Địa rất nhiều, những tài nguyên này chắc hẳn cần cho nhiều người.
- Hồn sủng của ta thiếu rèn luyện mà thôi, vấn đề huyền vật không phải đại sự gì cả, cho dù ta cần thì ta cũng tự mình đạt được.
Sở Mộ nói ra.
Ly lão nhân theo bên người. Sở Mộ muốn vơ vét huyền vật cao cấp kỳ thật cũng không phải khó khăn như vậy, nếu như trong đám tài nguyên này có huyền vật thất cấp thì Sở Mộ quyết đoán lấy đi, nhưng mà trong này lại không có, tốn thời gian đi xử lý đám huyền vật tàn toái này. Sở Mộ còn không bằng tự mình mang theo Ly lão nhân đi thu thập, đồng thời còn có thể giúp hồn sủng lịch lãm rèn luyện.
Hơn nữa Sở Mộ lần này phải đi Ô Bàn đại địa không biết bao lâu, về sau tự nhiên không có cơ hội mang tài nguyên trở về Tân Nguyệt Chi Địa, đầu nhập mười vạn huyền cho hải quân, hẳn là rất đtu cho Tân Nguyệt Chi Địa phát triển thời gian gần đây. Nói không chừng sau khi mình trở về Tân Nguyệt Chi Địa đã trở thành lực lượng vô cùng cường đại, tạo ra hồn sủng tuyệt đối không kém hai chúa tể đỉnh phong đâu.
...
Sau khi ngây ngốc trên đảo ít lâu, đại thủ lĩnh Từ Khuông của hải quân cũng mang quân tới tiếp ứng.
Lần này hải quân tới nhặt xác đám hải tặc, cho nên mặc kệ có bao nhiêu nội ứng cũng không sao cả.
Ô Bàn hải quân ngay sau đó tiến hành thanh lý cả vùng biển Ám hải, lại bắt được chừng bốn năm ngàn tên hải tặc đang ẩn nấp.
- Bọn chó chết này cuối cùng cũng thanh lý toàn bộ, Sở huynh đệ, lần này thật sự phải cảm ơn ngươi và đội ngũ của ngươi rồi.
Từ Khuông nhìn qua đám hải tặc bị trói gô lại, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Có thể quét sạch hải tặc Ám hải, công lao này đương nhiên sẽ ghi nhớ trên người Từ Khuông, chắc hẳn từ nay về sau danh vọng của đại thủ lĩnh Từ Khuông sẽ tăng lên rất nhiều, đương nhiên Tân Nguyệt Chi Địa trải qua lần tiêu diệt hải tặc Ám hải này, thành Quan Hải sẽ biết Tân Nguyệt hải quân tồn tại, Từ Khuông cũng vỗ ngực cam đoan, đội thuyền của Tân Nguyệt hải quân có thể ra vào vùng biển này thoải mái, hơn nữa còn được Ô Bàn hải quân dùng phương thức hữu hảo nhất đối đãi.
Từ Khuông lại cho quân sư kiểm kê đám hải tặc chết và bị bắt, cũng đem số kim ngạch thưởng đưa cho Sở Mộ.
Ám biển cách Tân Nguyệt Chi Địa tương đối gần, Tân Nguyệt hải quân sau đó cũng trở về thành Phong Vũ một chuyến. Trải qua đại chiến này thì thủy thủ cũng mệt mỏi, cần điều chỉnh trạng thái.
Thời điểm ra biển thì Tân Nguyệt hải quân có ba mươi chiến thuyền, thời điểm trở về thì Tân Nguyệt hải quân lại nhiều ra mười lăm chiếc thuyền chúa tể, những chiến thuyền này có được từ đám hải tặc.
Sau khi đại hoạch toàn thắng thì đám thủy thủ trên đường về vô cùng hưng phấn, đem tin tức này truyền ra khắp Tân Nguyệt Chi Địa, đây chính là vinh quang mà đám thủy thủ bọn họ đạt được, loại chuyện vinh quang này người bình thường không có được, cho nên cho dù Tân Nguyệt hải quân vừa thành lập không lâu, thời điểm trở về nhà của mình thì thân phận địa vị đã hoàn toàn khác trước, bọn đương nhiên tự hào vì mình là hải quân rồi.
...
...
Trở lại thành Phong Vũ thì Sở Mộ cảm thấy Tân Nguyệt hải quân có Tang Anh cùng Viên Tuế hai người là đủ phát triển tốt rồi, sau khi giao toàn bộ tài chính cho Bàng nguyên lão, Sở Mộ có ý định đi sâu vào Ô Bàn đại địa.
Thời điểm định rời đi thì Bàng nguyên lão lại mang cho Sở Mộ một tin tức kỳ quái, nói bảo Sở Mộ quay trở lại thành Vạn Tượng một chuyến.
Sở Mộ cảm thấy không hiểu, nhưng Bàng nguyên lão nói chuyện này rất nghiêm trọng, đành phải khởi hành đi thành Vạn Tượng.
Sở Mộ lại cho Bàng Duyệt, Diệp Hoàn Sinh, Triêu thái tử đi đầu, bản thân mình quay về thành Vạn Tượng một chuyến, dù sao dùng tốc độ của bọn họ cũng nhanh trở về thôi.
Thời gian không tới nửa ngày thì Sở Mộ trở về đến thành Vạn Tượng.
Trở lại thành Vạn Tượng, Sở Mộ lập tức cảm giác được có chút không đúng.
Trung tâm thành có rất nhiều cung điện tọa lạc, vàng son lộng lẫy, khí thế bàng bạc.
Nhưng mà hôm nay chẳng biết tại sao tất cả cung điện bao phủ âm khí kỳ quái, càng làm cho Sở Mộ kinh ngạc là, vị trí trung ương có rất nhiều cung điện bị san bằng thành bình địa.
Đô thành Vạn Tượng của Tân Nguyệt Chi Địa không ngờ bị tập kích.
Nội tâm của Sở Mộ trầm xuống, vội vàng bay đến vị trí Hồn Điện.
Cung điện Hồn Điện không có bị tổn thất gì, tổn thất chủ yếu lại chính là Yểm Ma Cung, hao tốn nhiều tiền tài xây dựng Yểm Ma Cung nhưng hiện giờ biến thành phế tích, từ dấu vết hủy diệt chỉ có một kỹ năng mà thôi.
Có thể một kỹ năng đánh Yểm Ma Cung sụp đổ hoàn toàn, loại lực lượng này phi thường khủng bố!
Sở Mộ bay đến đại điện Hồn Điện thì vừa vặn tất cả cao tầng của Tân Nguyệt Chi Địa đều ở trong đại điện, Sở Mộ tiến vào đại điện thì nhìn thấy mọi người bình an vô sự, trong nội tâm cũng an tâm một ít.
- Sở Mộ, ngươi trở về thật đúng lúc!
Bạch Ngữ vừa nhìn thấy Sở Mộ thì lập tức từ vị trí của mình đứng lên.
Những người khác nhìn thấy Sở Mộ cũng như nhìn thấy cứu tinh, đều thở ra một hơi.
- Chuyện gì xảy ra, tại sao chật vật như vậy.
Sở Mộ hỏi.
- Trước đừng nói những chuyện này, ngươi nên đi theo ta, cũng chỉ có ngươi mới ngăn cản được nó mà thôi.
Bạch Ngữ trực tiếp mang theo Sở Mộ bay tới Yểm Ma Thánh Vực.
Những người khác đi theo thì Sở Mộ rất kỳ quái vì cái gì mọi người lại có bộ dáng chỉ có mình mới giải quyết được vấn đề.
Trong nội tâm nghi hoặc thì trong lòng Sở Mộ cũng xuất hiện gợn sóng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngay cả Vân Môn lão nhân cũng ra tay.
Đi theo mọi người đi vào Yểm Ma Cung, Sở Mộ phát hiện thánh địa được bảo tồn hoàn hảo.
Tiến vào trong Yểm Ma Thánh Địa, Sở Mộ lập tức nhìn thấy một màn kinh người.
Ma diễm màu đen!!
Cả Yểm Ma Thánh Vực đều là ma diễm màu đen, loại tà ý này còn mạnh hơn ma diễm màu bạc không biết bao nhiêu lần, Sở Mộ chính là một ma nhân, nhưng khi nhìn thấy Hắc Sắc Ma Diễm này toàn thân sững sờ.
- Cái này... Đây là cái gì!
Sở Mộ có chút kinh ngạc nói ra.
Sở Mộ nhìn thấy ma diễm màu xanh, ma diễm màu xanh da trời, ma diễm màu trắng, ma diễm màu bạc, nhưng mà hắn chưa từng nhìn thấy ma diễm màu đen, có thể cảm giác được ma diễm màu đen còn bá đạo hơn ma diễm màu bạc nhiều lắm.
- Chính ngươi xem đi.
Bạch Ngữ đứng bên ngoài ma diễm, chỉ vào thân ảnh đứng ở cánh cửa thánh vực.
Cánh cửa thánh vực mở rộng, lúc này đã bị ma diễm màu đen tràn ngập.
Trong cánh cửa có ma diễm màu đen thiêu đốt, một ma ảnh toàn thân có ma diễm màu đen đang đứng trong đó, đôi mắt của nó tức giận nhìn chằm chằm vào Vân Môn lão nhân.
Vân Môn lão nhân đứng trong thánh điện, bằng hệ hồn sủng không biết thi triển kỹ năng gì hình thành hai đạo tường băng trong suốt, đem ma ảnh kia ngăn cản trong thánh vực, nó tức giận không có cách nào khác đành phải lui vào thánh vực, làm cho nó không cách nào ra khỏi thánh vực.
Hắc Yểm Ma!
Sở Mộ thật không ngờ trên đời còn có Hắc Yểm Ma tồn tại!!
Nhất là làm cho Sở Mộ cảm thấy khiếp sợ là, Hắc Yểm Ma này lại mô phỏng theo hình thái của mình.
- Sở tiểu tử, ngươi nhìn tới khi nào, mau gọi nó dừng tay.
Vân Môn lão nhân hô to một câu!
Sở Mộ có chút thất thần, thẳng tới khi Vân Môn lão nhân hô một câu thì Sở Mộ trong giây lát phát hiện Hắc Yểm Ma này cho hắn cảm giác quen thuộc.
- Sở Mộ, Hắc Yểm Ma này lúc trước là thủ hạ Bạch Yểm Ma của ngươi biến thành, nó hiện tại không có ý thức, nhưng hình như rất kính sợ ngươi, hủy diệt Yểm Ma Cung thì nó nhìn thấy pho tượng của ngươi thì không hủy diệt nữa.
Liễu Băng Lam nhìn Sở Mộ nói ra.
Sở Mộ cảm thấy có chút khó tin nổi, bởi vì hắn đã nhận ra Hắc Yểm Ma này chính là Bạch Yểm Hoàng Bạch Tam mà Trữ Mạn Nhi nhặt về lúc trước!