Mục lục
Sủng Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thất Tội Hồ Quang Vương nằm yên tại chỗ không nhúc nhích, từ đó có thể thấy được nó rất mệt mỏi sau khi chiến đấu với Quang Hoàng. Về phần đám tiểu Yêu Hồ ở bên cạnh híp mắt ngủ rất ngon.

Lâm Mộng Linh không rõ, huyết thống cao như thế kiêu ngạo Thất Tội Hồ Quang Vương tại sao có thể dễ dàng tha thứ lúc này không biết ngày bãi đất dày tiểu Yêu Hồ nhóm tại bên cạnh mình ồn ào.

"Ô ô ô!”

Hồi lâu sau, hình như tiểu Tinh Thần Hồ phát hiện trên người Quang Vương có cái gì đó không đúng, dùng móng vuốt vạch túm lông trên người Quang Vương ra hai bên. Đập vào mắt nó là làn da thương tổn nặng nề vẫn còn rướm máu, hiển nhiên là dấu vết chiến đấu lúc trước lưu lại.

Thất Tội Hồ Quang Vương làm như không có cảm giác đau đớn, để mặc cho đám tiểu Yêu Hồ quậy phá chạm vào vết thương trên người mình. Nó vẫn duy trì tư thế nghỉ ngơi, hơi thở vẫn bình ổn như thường.

Tiểu Tinh Thần Hồ lè lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm láp vết thương trên người Thất Tội Hồ Quang Vương.

Chính nó mỗi lần bị thương chỉ cần dùng đầu lưỡi liếm láp vết thương sẽ khôi phục rất nhanh. Cho nên tiểu Tinh Thần Hồ cảm thấy làm như vậy sẽ giúp cho Quang Vương mau chóng hồi phục.

Chẳng qua là phương thức này không có bất kỳ tác dụng gì đối với Quang Vương.

Ngay cả Hồn sủng cấp chúa tể thi triển kỹ năng trị liệu cũng chưa chắc chữa trị được vết thương trên người Quang Vương, không cần phải nói đến tiểu Tinh Thần Hồ dùng phương pháp chữa thương nguyên thủy nhất. Có lẽ hành động của nó chỉ giúp cho Quang Vương cảm thấy ấm áp hơn một chút mà thôi.

"Ô ô ô!”

Mạc Tà từ trên vai Sở Mộ nhảy xuống, chạy đến chỗ đám tiểu Yêu Hồ tham gia náo nhiệt.

Thân thể Mạc Tà là màu bạc thuần túy, chín cái đuôi luôn luôn bốc cháy hỏa diễm màu tím, bốn chân lập lòe Đề hỏa, bề ngoài rõ ràng là vượt xa những tiểu Yêu Hồ đẳng cấp chủng tộc thấp.

Mạc Tà đi về phía hang động, những tiểu Yêu Hồ tò mò quan sát Mạc Tà. Thật ra chúng nó cũng không biết Mạc Tà là chủng tộc Yêu Hồ nào.

Quang Vương chậm rãi mở mắt nhìn Mạc Tà, ánh mắt hờ hững khẽ đảo quanh một vòng.

Nhưng một lát sau, nó lại nhắm mắt không có để ý Mạc Tà nữa.

“Ô ô ô!”

Mạc Tà dùng ngôn ngữ Yêu Hồ trò chuyện với đám tiểu hồ ly kia. Cả đám tiểu Yêu Hồ ‘ô ô a a’ một hồi, không ngừng kêu réo khiến cho Mạc Tà đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời không kịp ứng phó đám tiểu hồ dư thừa sinh lực này.

Qua hồi lâu, Mạc Tà mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của đám tiểu Yêu Hồ, quay trở lại vai Sở Mộ rồi tường thuật kết quả thăm dò.

"Chúng nó nói gì?"

Lâm Mộng Linh cực kỳ tò mò, vội vàng đi lại gần hỏi Sở Mộ.

Sở Mộ nhắc lại câu chuyện của đám tiểu Yêu Hồ một lần nữa.

"Những tiểu Yêu Hồ nói chúng nó đều là cô nhi, không biết mẫu thân và phụ thân đi đâu rồi. Từ nhỏ đến giờ là do Quang Vương chiếu cố chúng nó."

Sở Mộ chậm rãi nói.

"Tại sao Quang Vương phải chiếu cố chúng nó, hai bên đâu có liên hệ máu mủ?"

Lâm Mộng Linh tiếp tục hỏi.

"À, chuyện này sao? Ta cũng không biết, những tiểu Yêu Hồ cho rằng Quang Vương là trưởng bối. Địa phương chúng nó sinh hoạt chỉ quanh quẩn ngọn núi này, Quang Vương không cho phép chúng nó rời khỏi."

Sở Mộ nói.

"Ô ô ô!"

Mạc Tà kêu lên một tiếng, nói rằng đã có một số Yêu Hồ trưởng thành rời khỏi nơi này. Nhưng mà cuối cùng không có con nào trở về, không thể trở về cũng có nghĩa là tử vong, tuy rằng đám Yêu Hồ huyết thống quân chủ trở xuống trưởng thành ở trong Ấn cốc, nhưng mà thực lực quá mức nhỏ yếu, căn bản không có năng lực tự vệ.

"Ta từ văn hiến lịch sử Thần Tông ghi lại cũng biết một ít chuyện này, thời điểm xa xưa Ấn cốc vốn là lãnh thổ của Thất Tội Hồ Quang Vương. Ngay cả huyết thống chủng tộc cực cao như Vũ Vân Long, Quang Hoàng, Tiên Tước cũng chỉ sống nhờ mà thôi."

Lâm Mộng Linh đột nhiên nói chen vào.

"Vậy sao? Hẳn là văn hiến ghi lại thời điểm vạn năm trước, hiện tại chủng tộc Yêu Hồ đã xuống dốc trầm trọng."

Hạ Âm nói.

Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua tòa Quang trận khổng lồ, trong lòng trầm tư suy nghĩ rất nhiều điều.

"Thiếu chủ, nếu như chủng tộc Quang Vương đã từng sinh tồn lâu năm ở chỗ này, hơn nữa còn sáng tạo ra một thời kỳ huy hoàng. Như vậy ở thời đại đó, bên trong Ấn cốc nhất định có đông đảo Yêu Hồ á tộc sinh sống."

"Thất Tội Hồ bị phong ấn gông xiềng vận mệnh, nhất định sẽ xuống dốc theo thời gian. Sau khi Thất Tội Hồ xuống dốc sẽ có những chủng tộc khác quật khởi, Yêu Hồ nhất tộc không còn là chủ nhân của nơi này."

"Bất kỳ chủng tộc cường đại nào quật khởi cũng kèm theo một trận tàn sát tanh máu, Yêu Hồ nhất tộc sẽ bị thế lực quật khởi giết chết không chút thương tiếc. Nói thí dụ như Trớ Ấn Yêu Hồ, Cửu Vĩ Viêm Hồ, Viêm Quân, Nham Hồ Đế, Thủy Hồ Đế … những chủng tộc Yêu Hồ đẳng cấp quân chủ, đế hoàng, chúa tể sẽ mất đi lực lượng cường đại bảo vệ. Thế nhưng, chúng nó bắt buộc phải đối mặt với địch nhân cấp Bất Hủ, vận mệnh bị diệt tuyệt ở trong khối lãnh thổ này chỉ là vấn đề thời gian."

"Một khi những Yêu Hồ huyết thống quân chủ, đế hoàng, chúa tể bị tiêu diệt, còn dư lại cấp thống lĩnh, chiến tướng, nô bộc như Tinh Thần Hồ, Tam Vĩ Hồ, Vân Hồ, Cửu Vĩ Hồ trên căn bản tự động rơi vào trạng thái cửu tử nhất sinh. Bởi vì chúng nó cấp bậc quá thấp, không có tư cách sinh tồn ở nơi này."

"Trải qua vạn năm thiên địa chuyển dời, cũng chỉ còn lại chút ít Yêu Hồ đẳng cấp thấp này. Có lẽ một màn thiếu chủ đang nhìn thấy chính là dòng dõi Yêu Hồ duy nhất còn sót lại, vì thế mới phát sinh tình huống một đám Yêu Hồ đẳng cấp thấp sinh hoạt chung một chỗ với một đầu Hồ Vương thực lực tối cường."

"Trên thực tế, chúng nó bắt buộc phải sinh hoạt ở chung một chỗ. Sợ rằng toàn bộ Ấn cốc không còn bất kỳ con Yêu Hồ nào khác tồn tại."

Ly lão nhi thở dài buồn bã.

Chủng tộc tuyệt tích.

Đó là thiên mệnh sao?

Từ trước tới nay Ly lão nhi thường xuyên truyền vào đủ loại lý niệm sinh tồn vào đầu Sở Mộ.

Thời gian trước đây không lâu, Sở Mộ vẫn cho rằng khái niệm chủng tộc sinh tồn cách mình rất xa xôi, lấy thực lực bản thân hắn còn chưa đủ để chạm vào cảnh giới này. Bây giờ tự nhiên trước mặt hắn hiện ra một chủng tộc gần như diệt tuyệt, trải qua ngàn năm, vạn năm bị vận mệnh gông xiềng, Yêu Hồ nhất tộc đã rơi xuống tận đáy cốc.

“Quá bi thảm rồi!”

Sở Mộ thở dài cảm thán.

Khi Sở Mộ thấy một đầu Hồ Vương cô độc sống chung với đám tiểu Yêu Hồ cô nhi ở trong sơn cốc, trong lòng hắn chợt nổi lên một trận chua xót khôn cùng.

Hình ảnh trước mắt rất ấm áp, bởi vì đây là một vị mẫu thân tràn đầy tình cảm che chở đám con thơ dại.

Nhưng mà hình ảnh này cũng đại biểu cho thời kỳ Yêu Hồ nhất tộc đã đi tới điểm cuối.

Một chủng tộc nếu muốn sinh tồn ở trong lãnh địa nhất định phải có hai điểm mấu chốt. Một là có đầy đủ thực lực bảo vệ lãnh thổ, hai là năng lực sinh tồn mạnh mẽ vượt qua số lượng đồng bạn tử vong trong các loại tình huống."

Thực lực cường đại khiến cho địch nhân sợ hãi, bảo đảm khối lãnh thổ được an toàn. Cả chủng tộc sẽ có đất sinh sống, có nguồn tài nguyên ổn định duy trì nòi giống.

Mà năng lực sinh tồn chính là khả năng sinh sản, cảm giác khi nguy hiểm đến gần và tránh né thiên địch. Một chủng tộc có thể nhỏ yếu, nhưng năng lực đầy đàn nhất định mạnh mẽ, đồng thời thích ứng với các loại hoàn cảnh khác nhau.

Đây là kết quả của thời kỳ chủng tộc Thất Tội Hồ Quang Vương bị gông xiềng tội nghiệt hạn chế, thực lực dần dần suy yếu không đủ năng lực bảo vệ lãnh thổ. Vì thế Yêu Hồ nhất tộc cũng mất đi tư cách chủ nhân Ấn cốc.

Quan trọng nhất là bên cạnh Quang Vương không có thủ hạ, không có đồng bạn duy trì nòi giống. Nếu như nó có vô số Quang Tước thủ hộ chung quanh sào huyệt giống như Quang Hoàng thì tốt rồi. Chỉ có điều một màn ở trước mắt cho thấy Quang Vương hoàn toàn cô độc, lấy sức một mình nó không có cách nào chống đỡ nổi một chủng tộc sinh tồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK