Thực lực như vậy đủ đểđối mặt với 100 đầu Thạch Điêu thủ vệ, nếu liều mạng bộc phát vẫn có hi vọng đột phá vòng vây. Nhưng trên quảng trường có gần ngàn đầu Thạch Điêu thủ vệ, coi như là Hồn sủng chuẩn đế hoàng cũng không thể thoát khỏi vận mệnh tử vong.
Sở Mộ tử vong sẽ dẫn tới hồn ước đứt gãy, Mạc Tà vẫn có thể tiếp tục sống sót, có thể tiếp tục dị biến bước lên đỉnh núi cao nhất trong lĩnh vực Hồn sủng. Nó không cần phải chết chung với hắn ở chỗ này.
"Ngao ô ô ô!"
Mạc Tà bỗng nhiên mở miệng gào thét một tràng, trong thanh âm chứa đựng đủ loại tâm tình của nó lúc này, vừa có tức giận vừa có bi thương, cấp bách...và hiển nhiên là nó quyết định không nghe lời Sở Mộ.
Ánh mắt Mạc Tà vô cùng kiên định, trên người tỏa ra ánh sáng nhu hòa ngưng tụ lực lượng Bài Trừ Phong Ấn của chủng tộc Ngân Nguyệt Hồ, sau đó đưa vào trong trảo nhận của mình.
“Bài Trừ Phong Ấn.”
Rốt cuộc Mạc Tà cũng phát động công kích, trảo nhận biến thành tia sáng sắc bén phá tan bức tường phong ấn màu đỏ, đục thủng không gian đặc thù kia dễ dàng như xé rách tờ giấy.
"Ngao ô ô ô!"
Bộ lông màu trắng bạc tung bay phất phới, thân ảnh Mạc Tà biến thành một luồng sáng hoa mỹ phóng xuyên qua khe hở kia.
Trong nháy mắt này, phong ấn cũng đúng lúc hoàn thành.
Ba người Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh, Cẩn Nhu công chúa cùng với tất cả Hồn sủng lập tức biến mất bên trong đồ án phong ấn, trên quảng trường lúc này chỉ còn lại Sở Mộ và Mạc Tà.
Hình ảnh cuối cùng ba người nhìn thấy chính là thân ảnh Mạc Tà đang phóng tới chiến trường nhanh như giớ, sau đó biến mất vào trong quân đoàn Thạch Điêu thủ vệ mịt mờ.
Từ bóng lưng Mạc Tà lưu lại, bọn họ nhìn thấy sự kiên định không gì sánh nổi.
Trong không gian phong ấn không có ánh sáng mặt trời, tựa như một hang động dưới đất âm u tối tăm. Chỉ là vùng đất hỗn độn lạnh như băng, khu vực có thể hoạt động không lớn lắm.
Trên người Bạch Ma Quỷ bốc cháy linh hồn ma diễm chiếu rọi trong phạm vi chục thước, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn thấy một phần đường viền quỷ dị của không gian phong ấn.
Không gian nơi này là thế giới có hình dạng một nửa đường tròn, ánh sáng ma diễm lập lòe lúc sáng lúc tắt tựa như bị thứ gì đó áp chế.
Đám người Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh, Cẩn Nhu công chúa và Hồn sủng trong lúc nhất thời không kịp thích ứng, từđầu đến cuối vẫn luôn đắm chìm trong cảm giác mơ mơ hồ hồ, không gian nơi này thật sự không thích hợp với con người sinh sống.
Lúc này bọn họ đã biết Sở Mộ và Mạc Tà không thể nào sống sót, bọn họ không chỉ buồn bã vì Sở Mộ hãm sâu vào trong vũng bùn tử vong, mà còn vì hành động cuối cùng của Mạc Tà. Độc thân phá vỡ kết giới xông vào giữa ngàn quân không phải ai cũng có thể làm được, điều này cần phải có sự can đảm và tình cảm thâm hậu tới mức nào đây?
Chín đoạn trung giai Mạc Tà cho dù có hiệu quả Yêu Nguyệt Lâm cũng chỉ sánh ngang với một đầu Thạch Điêu thủ vệ sơ đẳng cấp quân chủ. Vậy mà nó xông thẳng vào đội hình 1000 con Hồn sủng thực lực tương đương mình không chút do dự.
Đó là lực lượng không thể nào chống lại, lấy trí tuệ Mạc Tà hiển nhiên là biết rõ kết quảđang chờ ở trước mắt. Thậm chí nó rất khó chạy tới bên cạnh Sở Mộ.
Chẳng qua là nó vẫn dứt khoát xông ra, không có một chút ngại ngần hay do dự.
Cẩn Nhu công chúa đã sắp cắn nát đôi môi rồi, nàng là người duy nhất ở nơi này biết Mạc Tà có huyết thống liên tục dị biến.
Trên thực tế, sinh vật có năng lực liên tục dị biến giống như Mạc Tà cực kỳ hiếm thấy, có thể nói là có một không hai, cấp bậc chủng tộc đã vượt qua nhân loại. Mặc dù hiện tại nó là Hồn sủng của Sở Mộ, nhưng nhìn từ góc độ kim tự tháp tiến hóa thì chênh lệch giữa nó và Sở Mộ cách nhau rất xa, một bên là ở trên đỉnh, một bên là ở dưới đáy hệ thống sinh mạng. Quan hệ song phương hiện giờ chỉ là hình thức ban đầu, trăm năm sau khi Sở Mộ là một vị Hồn sủng sư già đi rồi tử vong, bản thân nó chắc chắn còn sống, thậm chí bắt đầu bước lên lữ trình huyền bí mà nhân loại không thể nắm bắt.
Cho nên Cẩn Nhu công chúa hiểu rõ nếu suy nghĩ từ góc độ tính mạng thì hiện thực và tương lai hoàn toàn khác nhau. Có lẽ nhân loại là chủ nhân của Hồn sủng vài chục năm, một trăm năm nhưng đó không phải là vĩnh viễn. Đối với rất nhiều chủng tộc cao cấp chân chính, nhân loại chỉ là ván cầu giúp cho chúng nó nhanh chóng trưởng thành. Hồn sủng cấp đế hoàng sống ngàn năm là chuyện bình thường, cho tới tồn tại vượt xa đế hoàng lại càng không cần phải nói. Chúng nó lựa chọn trở thành Hồn sủng của nhân loại chỉ là muốn rút ngắn thời gian phát triển ban đầu mà thôi.
Trên thực tế, quan hệ giữa nhân loại và Hồn sủng không phải là nô bộc và chủ nhân, mà đó chỉ là một loại hợp đồng lệ thuộc được hai bên tình nguyện ký kết. Cẩn Nhu công chúa hiểu rất rõ đạo lý này.
Nếu không có Sở Mộ trên đời này, Mạc Tà vẫn có thể tiếp tục trưởng thành, dần dần trở thành sinh mệnh đẳng cấp cao nhất. Bản thân nó có huyết thống liên tục dị biến, cho nên cấp đế hoàng, vượt qua đế hoàng, thậm chí dị biến cấp bậc chúa tể sinh mạng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hiện cấp Mạc Tà đã là Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ hiển nhiên là tâm trí thành thục, hẳn là nó đã biết mình nên lựa chọn như thế nào để có lợi cho mình.
Nhưng mà Mạc Tà lại cho ra quyết định nằm ngoài khả năng dự liệu của mọi người, ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy trong lòng chua chát, tinh thần bàng hoàng hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Sau khi hồn ước đứt gãy thì tình cảm cũng từ từ phai nhạt, cho dù và quan hệ hai bên mật thiết tới mức nào cũng sẽ có lúc quên đi, vì ký ức trong đầu nó đã biến thành quá khứ. Mạc Tà hành động như vậy đã nói cho mọi người biết quyết định cuối cùng của nó, nếu như Hồn sủng sư tử vong thì chính nó cũng chấm dứt tính mạng cao quý, tình nguyện chết chung với chủ nhân của mình.
"Nơi này hẳn là phong ấn Huyết Thú đại biểu cho vinh quang cuối cùng, tại sao không thấy gì hết?"
Rốt cuộc Diệp Hoàn Sinh là người đầu tiên phá vỡ yên tĩnh.
Diệp Hoàn Sinh biết lần này Sở Mộ chết chắc rồi, không có lấy một tia cơ hội sống sót nhỏ nhoi.
Diệp Hoàn Sinh là một người lý trí, bây giờ bi thương vì Sở Mộ và Mạc Tà cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Ngược lại bọn họ nên suy nghĩđến Sở Mộ đã tranh thủ cơ hội sinh tồn cho mình, vì thế phải cẩn thận nắm chắc giây phút quý giá này.
Diệp Hoàn Sinh đã thử dò xét một vòng, nhưng hắn không có nhìn thấy Huyết Thú bị phong ấn, trong chuyện này có vẻ kỳ quái vô cùng khó hiểu.
Diệp Khuynh Tư dùng tay khuôn mặt mình bắt đầu khóc nức nở, nàng bây giờ làm gì còn có tâm tư quản chuyện trong phong ấn rốt cuộc có Huyết Thú hay không, mà đầu óc nàng người chìm đắm bi thương và tuyệt vọng, một cảm giác đau xót tự nhiên dâng trào trong lòng làm cho nàng nấc lên từng tiếng. Từ vẻ mặt cũng có thể nhìn thấy nàng đang cố gắng khắc chế mình, chỉ có điều nàng càng khắc chế thì đau thương trong lòng lại càng lớn hơn.
"Rất đơn giản, nó bị chúng ta giết."
Bỗng nhiên bên trong không gian phong ấn vang lên một thanh âm lạnh lẽo.
Thanh âm này truyền tới cực kỳ đột ngột, trong nháy mắt làm thức tỉnh ba người. Bọn họ nhất thời sửng sốt, sau đó mới dùng ánh mắt kinh hãi nhìn vào một góc tối trong không gian phong ấn.
Lúc này ở trong một góc phong ấn xuất hiện hai thân ảnh, một người bề ngoài cao gầy, ma diễm chiếu rọi lên làn da tái nhợt giống như một cỗ thi thể bịđóng băng.
Một người khác ánh mắt trống rỗng vô thần, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững nhưng cả người tỏa ra sát khí dày đặc làm cho người ta có cảm giác nguy hiểm.
"Tư Thiên, cái tên ngu xuẩn đó dám đánh thức toàn bộ Thạch Điêu thủ vệ, quả thực là tự tìm đường chết, cũng may là các ngươi không ngốc, còn biết trốn vào trong không gian phong ấn tìm đường sống."
Gã nam tử gầy gò nói.