Mục lục
Sủng Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có Dị hệ Hồn sủng mới có năng lực đi lại trong không gian. Trong lòng Bạch Ngữ thật sự ngạc nhiên, chẳng lẽ là một đầu Dị hệ Hồn sủng ở không gian độc lập dự định dùng lực đột phá không gian ngăn cách đi tới thế giới này?

"Ô ô ô!"

Lẳng lặng chờ đợi trong chốc lát, Bạch Ngữ bỗng nhiên cảm giác từ trong không gian phát ra thanh âm cầu cứu, có lẽ sinh vật kia không có cách nào đột phá một tầng không gian cuối cùng.

Bạch Ngữ do dự một hồi, sau đó vẫn quyết định niệm chú ngữ thi triển kỹ năng phá vỡ không gian.

Vết nứt càng lúc càng sâu, cuối cùng xuất hiện một lỗ thủng thật to phía dưới chân Bạch Ngữ.

"Vụt!"

Một thân ảnh thoắt cái phóng ra từ bên trong lỗ thủng, xuất hiện ở trước mặt Bạch Ngữ.

"Dị Tông Yêu?"

Bạch Ngữ ngẩn người kinh ngạc, không nghĩ tới dĩ nhiên là một đầu Dị hệ Hồn sủng vô cùng hiếm thấy.

Bạch Ngữ có thể cảm giác được thực lực Dị Tông Yêu cực mạnh. Nhưng hình như nó bị không gian phong bạo tàn phá quá lâu, khí tức hiện tại rất là suy yếu, toàn thân chi chít vết thương.

Sự tình làm cho Bạch Ngữ kinh ngạc nhất là trên lưng Dị Tông Yêu còn có một gã nam tử. Gã nam tử cũng bị thương nghiêm trọng, lúc này đã lâm vào hôn mê.

Bạch Ngữ biết rõ không gian phong bạo đáng sợ cỡ nào, Dị Tông Yêu tùy tiện di chuyển trong đó là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Rõ ràng là gã nam tử này và Dị Tông Yêu đã bị giam hãm trong đó rất lâu, nếu trì hoãn thêm ít lâu có lẽ cả hai đã không có cơ hội trở lại thế giới bình thường.

Bạch Ngữ đứng yên tại chỗ, bắt đầu đánh giá Dị Tông Yêu thật cẩn thận.

Dị Tông Yêu cũng đang nhìn hắn, mặc dù không có phát ra âm thanh, nhưng ánh mắt nó biểu lộ hi vọng cầu xin Bạch Ngữ trợ giúp.

Bạch Ngữ lấy ra một ít thức ăn và dược tề chữa thương từ trong không gian giới chỉ ném cho nó.

Không biết nó di chuyển trong không gian hỗn độn bao lâu rồi, thể lực và tinh lực đã suy yếu tới cực điểm. Nếu không cứu trị kịp thời khẳng định sống không nổi mấy ngày.

Bạch Ngữ đỡ lấy gã nam tử bị thương, dẫn Dị Tông Yêu bay về phía Tân Nguyệt cung điện ở Tranh Minh chủ thành.

Bạch Ngữ không am hiểu trị liệu, chuyện này phải nhờ đám Hồn sủng sư phụ trợ và dược sư của Tân Nguyệt cung điện chữa trị. Chẳng qua là không biết gã nam tử này là ai, trên thế giới này vốn không có nhiều cường giả có thể tùy tiện di chuyển trong không gian hỗn độn.

Sau khi đi đến Tân Nguyệt cung điện, Thẩm Mặc nhìn thấy Bạch Ngữ khiêng một người hôn mê trở lại liền hỏi:

"Bạch Ngữ đại thúc, người này là?"

"Trên đường vô tình thấy hắn gặp nạn trong không gian hỗn độn, ngươi tìm mấy gã Hồn sủng sư phụ trợ lợi hại trị liệu giúp hắn. Thương thế trên người hắn vô cùng nghiêm trọng."

Bạch Ngữ đưa gã nam tử tới điện trị liệu, chuyện còn lại cứ giao cho Thẩm Mặc xử lý.

Thẩm Mặc không hiểu lắm thế nào là gặp nạn trong không gian hỗn độn, nhưng đây là người Bạch Ngữ cứu về, hắn hiển nhiên là chiếu cố thỏa đáng.

"Nữ Tôn cũng ở trong điện, cần ta thông báo một tiếng không?"

Thẩm Mặc hỏi.

"Ta tự đi!"

Bạch Ngữ đã lâu không gặp Liễu Băng Lam rồi, đúng lúc hắn cũng có một số việc cần hỏi nàng.

Đến bên trong phòng khách, Băng Lam đang nói chuyện với một vị trưởng lão. Vị trưởng lão này vốn tưởng rằng một gã thanh niên không hiểu lễ số quấy rầy mình thương nghị với Nữ Tôn, đang định lên tiếng quở trách chợt phát hiện người này là Bạch Ngữ. Hắn mới thay đổi thái độ, trên mặt nở nụ cười chào đón.

Từ xưa đến nay, Bạch Ngữ chính là đệ nhị cường giả của Tân Nguyệt Địa, chỉ dưới mỗi Sở Mộ. Mặc dù hắn bây giờ rất ít khi quản chuyện trong lãnh thổ, nhưng địa vị của hắn không hề thay đổi. Chỉ có điều hắn hành động còn phóng đãng hơn cả Sở Mộ, chỉ tập trung điều tra phương pháp hồi sinh nữ nhi mà thôi.

"Ta mới nhận được một phong thư mời, hai gã thanh niên trẻ tuổi của Ẩn Đồng hoàng tộc tự mình tìm tới chuyển giao. Các ngươi biết chuyện này là sao không?"

Bạch Ngữ trực tiếp nói thẳng vào chính đề.

Băng Lam cũng không thích hàn huyên dài dòng, nhận lấy thư mời trên tay Bạch Ngữ rồi quan sát cẩn thận. Hồi sau, nàng nhận thấy bức thư này chỉ khác một chút so với thư mời của nàng.

"Đây là một thành viên cao tầng Ẩn Đồng hoàng tộc lấy danh nghĩa cá nhân mời ngươi, tại sao bọn họ chú ý tới ngươi?"

Băng Lam nghi ngờ hỏi.

"Có lẽ do ta thường xuyên sử dụng năng lực ma hóa, ngươi cũng tham gia hội nghị, đến khi đó kêu ta một tiếng."

Bạch Ngữ nói.

"Được!"

Băng Lam gật đầu đồng ý.

Bạch Ngữ cùng đi hiển nhiên là chuyện tốt, Băng Lam cũng giảm bớt chút ít lo lắng.

"Ta mới cứu một người ở trên đường, thực lực rất mạnh. Ngươi đi qua xem hắn thế nào, nếu như chiêu dụ vào Tân Nguyệt cung điện là một chuyện rất tốt."

Bạch Ngữ nói.

"Được, lát nữa ta sẽ qua nhìn hắn!"

Không gian hỗn độn vô cùng quen thuộc với Sở Thiên Mang, nhờ có Dị Tông Yêu, hắn thường xuyên qua lại giữa các không gian độc lập. Quá trình di chuyển rất là đơn giản, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Nhưng mà lần này bản thân hắn đã bị thương, hồn lực cạn kiệt. Sau đó còn bị người ta ép tiến vào không gian hỗn độn, di chuyển rất lâu vẫn không thể tìm ra thông đạo.

Nơi đó không có dưỡng khí, không có thức ăn, không có nước uống, tùy thời đều khắc đều phải tập trung tinh thần tránh né không gian phong bạo tàn phá. Hắn có thể sống sót rời khỏi đúng là quá mức may mắn.

Chỉ tiếc là Sở Thiên Mang không thể kiên trì thêm nữa, trước khi trở về thế giới bình thường đã hôn mê bất tỉnh. Chính hắn cũng không nhớ rõ sự tình diễn ra sau đó, chỉ mơ hồ cảm thấy có một người đưa mình đến một địa phương xa lạ.

Sau đó là cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, hắn mơ mơ màng màng mở mắt mới phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng sạch sẽ. Trên trần nhà là đồ án Tân Nguyệt cung điện, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên trên bàn đá hiện màu vàng cam, có lẽ hiện tại đã qua giờ ngọ. Trên bàn đá chất đầy dược tề và thảo dược chữa thương.

Ánh mắt hắn chuyển động một vòng lập tức nhìn thấy một thiếu nữ gương mặt đỏ bừng đứng ở bên cạnh mình, nàng đang tập trung xử lý vết thương trên người hắn.

Hình như nàng quá chuyên chú vào công việc của mình, cho nên không có nhận thấy hắn đã tỉnh lại.

"Khụ khụ!"

Sở Thiên Mang ho khan một tiếng.

"Ngươi tỉnh rồi hả?"

Thiếu nữ mỉm cười vui vẻ.

Sở Thiên Mang không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn vào thiếu nữ giúp mình chữa thương.

"Nơi này là Tân Nguyệt cung điện, Bạch Ngữ đại thúc cứu ngươi về, bảo ta giúp ngươi chữa thương."

Thiếu nữ có vẻ hoạt bát, chủ động giải thích tình huống cho Sở Thiên Mang biết.

"Tân Nguyệt cung điện?"

Sở Thiên Mang hỏi lại.

"Đúng vậy, ngươi nhất định đã nghe qua đúng không?"

Thiếu nữ cười nói.

"Ừ!"

Sở Thiên Mang không ngờ mình lại được thành viên Tân Nguyệt cung điện cứu giúp, hơn nữa còn là Bán Ma Bạch Ngữ tiếng tăm lừng lẫy.

Lúc ấy hắn bị vây khốn trong không gian hỗn độn, chỉ cảm thấy có một người nắm giữ năng lực Dị hệ ở phụ cận. Vì thế hắn mới ra lệnh cho Dị Tông Yêu dốc toàn lực công kích không gian khiến cho đối phương chú ý. Bây giờ hắn đang nằm ở đây đã chứng minh quyết định kia vô cùng sáng suốt.

Sở Thiên Mang không có bao nhiêu giao tình với Bạch Ngữ, hai người chỉ gặp mặt vài lần trước khi Bạch Ngữ hóa thân thành ma. Thời gian đã qua nhiều năm rồi, Bạch Ngữ cũng không nhận ra hắn.

Dù sao chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, bởi vì trên người hắn toàn là vết thương, máu tươi khô đen bám đầy người. Bạch Ngữ làm sao nhận ra được hắn?

Đừng nói là Bạch Ngữ, đoán chừng Liễu Băng Lam có tới cũng không nhận ra Sở Thiên Mang hắn.

"Nữ Tôn điện hạ, ngài đã tới!"

Bỗng nhiên từ bên ngoài truyền tới thanh âm một thị nữ.

Sở Thiên Mang lập tức nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, điều này khiến cho trái tim hắn ngừng đập một nhịp. Đúng là nghĩ cái gì là cái đó xuất hiện ngày, chẳng lẽ nàng biết hắn đang nằm ở đây?

Chương 1484: Phu thê gặp lại – Hai người xa lạ. (Hạ)

"Ngươi không nên cử động, trên người còn rất nhiều vết thương chưa xử lý, cứ nằm yên là được rồi. Nữ Tôn điện hạ nhìn như lạnh lùng, nhưng thật ra nàng là người tốt."

Thiếu nữ thấy hắn lộ vẻ kỳ quái mới nhỏ giọng khuyên nhủ.

Sở Thiên Mang cười khổ, nữ nhân kia là người thế nào chẳng lẽ hắn không biết sao?

Không bao lâu sau, một nữ tử chậm rãi bước qua tấm bình phong ngăn cách. Nàng khoác một cái áo choàng rộng rãi, khí chất tao nhã, dáng đi uyển chuyển như chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Nàng rất đẹp, chỉ có khuôn mặt sương lạnh làm cho người ta cảm giác rất khó tiếp cận.

Sở Thiên Mang đã rất lâu không gặp nàng rồi, hắn bắt buộc phải thừa nhận một điều. Cho dù đã qua nhiều năm, nhưng sắc đẹp của nàng không hề giảm sút, ít nhất hắn vẫn phải động tâm khi nhìn thấy nàng.

Những người trẻ tuổi thấy được Băng Lam sẽ phải thất hồn lạc phách, thậm chí ngôn ngữ thất thố, thái độ khẩn trương. Sở Thiên Mang là người dạn dày kinh nghiệm, đã trải qua vô số chuyện đời tang thương, cho nên hắn phục hồi tinh thần rất nhanh. Hắn chỉ im lặng quan sát vẻ mặt Băng Lam, muốn nhìn xem nàng có nhận ra mình không.

Rất đáng tiếc, ánh mắt Liễu Băng Lam từ đầu đến cuối không hề dao động, hẳn là không biết hắn là ai. Cũng may hắn cũng không nói chuyện, âm thầm cầu nguyện vết thương lâu lành một chút mới tốt. Bởi vì hiện tại hắn không muốn tiếp xúc với nàng.

"Thương thế hắn thế nào rồi?"

Băng Lam nhìn thoáng qua thiếu nữ ở bên cạnh, mở miệng hỏi.

"Căn bản không có gì đáng ngại, chỉ có điều vết thương trên người hơi nhiều, xử lý tương đối vất vả."

Thiếu nữ nhanh chóng hồi đáp.

"Dùng dược tề này!"

Băng Lam mở không gian giới chỉ, đưa cho thiếu nữ một bình dược tề do Diệp Khuynh Tư luyện chế.

"Vâng, lúc nãy ta đã bôi thuốc cho hắn rồi, đợi lần sau ta sẽ sử dụng dược tề này."

Thiếu nữ nói xong liền mang bình dược tề đặt lên kệ tủ.

Băng Lam đi tới trước giường, bắt đầu quan sát gã nam tử xa lạ kia. Trầm mặc thật lâu, Băng Lam đột nhiên mở miệng hỏi:

"Chúng ta đã từng gặp nhau?"

Trái tim Sở Thiên Mang đập loạn một trận, nghĩ thầm trong lòng:

"Không có lý do gì nha! Mình đã băng bó thành như vậy rồi, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra?"

Sở Thiên Mang và Băng Lam không có cử hành hôn lễ, hai người ở với nhau cũng không lâu. Nếu không phải Sở Mộ ra đời ngoài ý muốn, có lẽ hai người bọn họ đã quên nhau từ lâu rồi.

Sở Thiên Mang cảm thấy nghi ngờ, thời gian hai người cách biệt quá lâu, bản thân hắn biến hóa rất lớn. Cho dù là vóc người, khuôn mặt, ánh mắt hay là khí chất cũng khác hẳn trước kia. Hơn nữa, hắn bây giờ cả người quấn đầy băng trắng, nàng làm sao nhận ra hắn?

"Lần trước ta bị tập kích ở Tranh Minh thành, là ngươi giúp ta? Ta nhớ rõ ánh mắt của ngươi."

Băng Lam tiếp tục nói.

"..."

Sở Thiên Mang há miệng đang định thừa nhận, nhưng nghe thấy Liễu Băng Lam nói câu này lập tức nuốt ngược vào trong.

"Thì ra là chuyện này, xem ra nàng không có nhận ra mình."

Sở Thiên Mang thở phào nhẹ nhõm.

"Ừ, là ta!"

Sở Thiên Mang gật đầu xác nhận.

"Tại sao lại giúp ta?"

Băng Lam nhàn nhạt hỏi.

"Vô tình đi ngang qua..."

Sở Thiên Mang trả lời ngắn gọn.

"À!"

Băng Lam không có hỏi nhiều, mở miệng nói:

"Chú ý dưỡng thương, không cần lo lắng chuyện khác."

Nói xong câu đó, Băng Lam lập tức xoay người rời khỏi.

"Đi ngang qua?"

Băng Lam dĩ nhiên là không tin người này chỉ đơn thuần đi ngang qua thấy chuyện bất bình mới xuất thủ cứu mình. Nhưng hắn không muốn nói, nàng cũng không muốn ép buộc làm gì.

Sở Thiên Mang dưỡng thương tại Tân Nguyệt cung điện chừng nửa tháng, trong lúc đó Bạch Ngữ có tới một lần, hai người nói chuyện không nhiều, phần lớn chỉ là thăm hỏi xã giao. Liễu Băng Lam tới hai lần, Sở Thiên Mang có chút băn khoăn, may mà lúc trước không có để lộ thân phận. Sau nửa tháng, Sở Thiên Mang để nguyên bộ dạng băng bó trắng toát lên tiếng cáo từ, Liễu Băng Lam cũng không để ý, chấp nhận để hắn rời khỏi. Dù sao người này đã cứu nàng một lần, nàng giúp hắn chữa thương coi như là huề nhau. Hắn muốn đi thì đi, nàng không có lý do gì ngăn trở, chẳng qua là nàng hơi hối tiếc vì không thể chiêu mộ hắn gia nhập Tân Nguyệt cung điện.

Sau khi rời khỏi Tân Nguyệt cung điện, Sở Thiên Mang trực tiếp đi tới Mục thành, thương thế của hắn chưa có khôi phục, mà lúc này chỉ mới tạm thời hoạt động mà thôi. Ở trong Mục thành, hắn tiến vào một tòa lầu các sang trọng, bên ngoài có hai gã nam tử canh gác. Khi bọn họ nhìn thấy Sở Thiên Mang xuất hiện lập tức khom người hành lễ.

Sở Thiên Mang đi lên tầng cao nhất, tiến vào một hành lang liền thấy được một nữ nhân đang dựa vào lan can ngắm hoa. Bóng lưng nữ nhân này lộ vẻ cô độc, ưu tư. Hẳn là trong lòng đang có chuyện gì phiền muộn.

Bên cạnh nàng còn có một người nam tử, tuổi khoảng trung niên, làn da ngăm đen, ngoại hình không có gì đặc biệt.

Nhưng Sở Thiên Mang thấy hắn lại cực kỳ kinh ngạc, bởi vì người này là cường giả tiếng tăm lừng lẫy của Ám Tông, thực lực đã tiếp cận cấp bậc lãnh tụ.

Người này chưa bao giờ để ý sự tình của Ám Tông, hành tung thần bí không ai biết được. Lần này hắn xuất hiện ở Mục thành là có chuyện gì? Chẳng lẽ là lão đại Ám Tông chuẩn bị triển khai kế hoạch rồi?

"Ngươi chưa chết?"

Gã nam tử trung niên liếc cái đã nhận ra Thiên Lục theo tin đồn đã là người chết, trên mặt hắn lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

"Mạng hơi cứng một chút!"

Sở Thiên Mang nhàn nhạt hồi đáp.

Nữ tử kia nghe thấy thanh âm Sở Thiên Mang vội vàng xoay người lại, nét phiền muộn trên mặt nhanh chóng biến sạch, thay vào đó là biểu hiện vui mừng và kích động.

Nữ tử thật lâu nói không ra lời, bước nhanh đến trước mặt Sở Thiên Mang rồi ôm chầm lấy hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn lệ rơi như mưa.

"Tiểu thư!"

Người kia không nghĩ tới nàng lại hành động như thế, trong lúc nhất thời không biết có nên ngăn cản hay không.

Sở Thiên Mang cũng ngây ngẩn cả người, quả thật không ngờ Ty tiểu thư gan lớn như vậy, lại dám ôm mình trước mặt người khác?

Mùi thơm thiếu nữ tràn vào mũi, thân hình mềm mại ở trong ngực hắn. Sở Thiên Mang biết Ty tiểu thư đang kích động mới làm chuyện quá phận, nhưng hắn cũng không thể đẩy nàng ra.

"Ta… ta đang nghĩ biện pháp báo thù cho ngươi. Không ngờ... không ngờ … ngươi còn sống."

Ty tiểu thư nhỏ giọng nói.

"Nguyên thủ cũng trốn ra ngoài rồi?"

Sở Thiên Mang hỏi.

"Ừ, thương thế của hắn tương đối nặng."

Ty tiểu thư nói.

Sở Thiên Mang chậm rãi lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Ty tiểu thư, mở miệng nói:

"Chuyện này để ta xử lý!"

Nguyên thủ đã nhiều lần muốn lấy tính mạng của hắn, trong lòng Sở Thiên Mang đã tức giận lắm rồi. Hắn đang đợi thu về giọt bia khóc thứ bảy tăng cường thực lực, sau đó nhất định sẽ bắt cái tên kia nợ máu trả máu.

"Thiên Lục, tại sao ngươi muốn cứu người kia, ngươi không cứu hắn sẽ không gặp nguy hiểm như thế."

Ty tiểu thư hỏi.

Sở Thiên Mang nhìn thoáng qua gã nam tử trung niên, bởi vì có một số chuyện không nên tiết lộ ra ngoài.

Ty tiểu thư hiểu ý Sở Thiên Mang, kéo tay hắn đi vào trong phòng.

"Ty tiểu thư, thời điểm ta gia nhập Ám Tông đã nói với ngươi, ta có một nhi tử."

Sở Thiên Mang nói.

"Là hắn?"

Ty tiểu thư trợn mắt ngạc nhiên.

Sở Thiên Mang gật đầu xác nhận.

"Lần này là thành viên Tân Nguyệt cung điện cứu ta. Sau đó ta dưỡng thương tại Tân Nguyệt cung điện nửa tháng."

Sở Thiên Mang nói tiếp.

"Ngươi có gặp mặt nữ nhân kia? Ta biết nàng bây giờ đang ở Tranh Minh chủ thành."

Ty tiểu thư nhỏ giọng hỏi, bộ dạng có vẻ lúng túng.

"Gặp rồi!"

"Như vậy sao? Tình cũ cháy chưa?"

Ty tiểu thư lại hỏi.

Sở Thiên Mang nhìn thoáng qua nữ tử trước mặt mình, tại sao hắn cảm thấy ngày hôm nay nàng có vẻ là lạ?

Hắn và Băng Lam vốn là phu thê. Mặc dù chỉ trên danh nghĩa nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn không thay đổi. Tại sao nàng lại hỏi sự tình tế nhị như thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK