"Ừ, sau khi chúng ta thanh tĩnh lại, cũng cảm thấy chuyện này rất hoang đường" Liễu Băng Lam khổ sở cười.
"Sau đó, các ngươi không phải ở cùng một chỗ sao?" Sở Mộ tiếp tục hỏi.
"Không phải vừa rồi mới nói sao, thế giới của ta thật ra rất rất nhỏ, rất khó dung nạp được người phóng đãng không kềm chế, mà hắn cũng không thích cuộc sống trong thế giới của ta. Không nói lời nào, lãnh đạm, cao ngạo..." Liễu Băng Lam nói.
Vậy, hắn không có đi sâu tìm hiểu ngươi sao" Sở Mộ nói.
Thời điểm ban đầu Sở Mộ cũng cảm thấy Liễu Băng Lam giống như một khối băng đem mình phòng ngự thật nghiêm nghiêm, vô cùng khó khăn đi vào thế giới của nàng. Nhưng ở với nhau thật lâu, rất nhiều người cũng dần dần phát hiện, nàng không có lạnh như băng như vẻ bên ngoài, nàng chẳng qua có phương thức sống của mình, không muốn cùng chung đụng người.
"Không sao, không biết thì không biết, ta không phải là không đi tìm hiểu rõ sâu về hắn" Liễu Băng Lam nói.
"Hắn không có chết" Sở Mộ nói.
Liễu Băng Lam nhìn Sở Mộ, có chút mê hoặc nói: "Ngươi không phải đã nói hắn đã cùng Ấn cốc mai táng cùng nhau sao?"
"Ừ, ta tận mắt nhìn thấy. Nhưng ta lại có cảm giác hắn vẫn còn sống" Sở Mộ rất bình tĩnh nói.
"Ta cũng có cảm giác như vậy. Nhưng mà, hắn nếu như còn sống, tại sao không xuất hiện, hắn rốt cuộc có cái băn khoăn gì?" Liễu Băng Lam nói.
Sở Mộ lắc đầu.
Nếu như Sở Thiên Mang còn sống, hắn rốt cuộc có điều băn khoăn gì. Lấy thực lực của mình bây giờ, toàn bộ phạm vi nhân loại cũng không có mấy người như mình, tại sao hắn còn không muốn xuất hiện.
"Ngươi sẽ tha thứ cho hắn sao? Nếu hắn còn sống, hơn nữa nguyện ý đi tìm hiểu ngươi một lần nữa, các ngươi sẽ tiếp nhận hắn không?" Sở Mộ nói.
Liễu Băng Lam có chút u mê, không rõ hôm nay vì sao Sở Mộ lại hỏi nhiều về vấn đề này như vậy.
"Ta không biết. Ta và hắn tồn tại quả thật không giống như ngươi và Diệp Khuynh Tư như tình cảm vợ chồng, nhưng ta nghĩ ngươi nên biết trên cái thế giới này trừ ngươi và hắn ra, ai cũng không có chân chính đi vào trong lòng của ta, ta nghĩ ta sẽ không cho phép bất cứ một người xa lạ nào bước vào..." Liễu Băng Lam hồi đáp.
Nghe được Liễu Băng Lam trả lời, Sở Mộ trong lòng có chút vui mừng.
Xem ra bọn họ cũng không phải không thể hòa giải với nhau, chỉ cần phụ thân mình nguyện ý tiếp cận nàng hơn.
"Tại sao, có một chút mâu thuẫn nho nhỏ với Diệp Khuynh Tư vậy?" Liễu Băng Lam hỏi.
Sở Mộ lắc đầu.
Sau khi dừng tu luyện, Sở Mộ mới biết được thì ra không chỉ có Tân Nguyệt chi địa tuyết rơi bao phủ với thời gian rất dài, mà tại phía Đông Tân Nguyệt chi địa cũng có mấy địa phương bị tuyết rơi đóng băng thật dày.
Trong một năm này cơ hồ cứ cách một đoạn thời gian lại có tuyết rơi, mỗi một kỳ tiếp theo tuyết sẽ cuồn cuộn nổi lên một đợt rét lạnh, bỗng nhiên, một vài Hồn sủng nhỏ yếu thường xuyên xuất hiện đã không thấy đâu nữa.
Tân Nguyệt chi địa sau hơn một năm trải qua tu dưỡng đã dần dần hồi phục lại nguyên khí, với lại đã bắt đầu mở ra đối ngoại một lần nữa.
Trận thắng lợi chiến tranh kia khiến cho Tân Nguyệt chi địa trở thành thanh kiếm lãnh huyết, rất nhiều người tại khối lãnh địa nho nhỏ này đều kính sợ, căn bản không dám có bất kỳ tạo phản nào.
Thậm chí, khi đi lại ở Ô Bàn đại địa và Tranh Minh đại địa, chỉ cần nói đến từ Tân Nguyệt chi địa, là có thể kinh động đến chung quanh một trận kinh ngạc, sau đó hỏi: "Đúng là Tân Nguyệt chi địa đánh bại liên minh phe phái tám đại thế lực sao?"
Khoảnh khắc kia, tất cả mọi người đã tham gia cuộc chiến tranh ấy điều lấy đó làm tự hào...
"Sở Mộ, qua một hồi nữa sẽ có một số đại biểu các thế lực lớn đến Tân Nguyệt chi địa chúng ta, bọn họ hình như đã nhận ra cái gì đó" Liễu Băng Lam nhìn Sở Mộ nói.
"Đó là những người nào?" Sở Mộ hỏi.
"Gồm bốn vị lãnh tụ và mười vị chưởng môn. Theo thứ tự mà đến là Thần Tông, Yêu Thú Cung, Nguyên Tố Tông và Mục Thị thế triều" Liễu Băng Lam nói.
Mấy phe phái đi vào Tân Nguyệt chi địa mặc dù là đến từ các thế lực lớn hiện nay, nhưng mà trong những thế lực lớn này rất nhiều phe phái bản thân nó đều ở trạng thái đối địch, Tân Nguyệt chi địa cũng không cần thiết bởi vì trận chiến tranh kia mà đem toàn bộ tám đại thế trở thành địch nhân của mình.
Hơn nữa, hiện tại Tân Nguyệt chi địa đã có rất nhiều đồng minh, trong đó không thiếu thế lực cường giả cấp lãnh tụ.
Tham gia lần này vốn có chút ít đại nhân vật cao không thể chạm vào đều nguyện ý tự mình đến Tân Nguyệt chi địa để thương lượng, mà không phải mời Sở Mộ đến địa bàn của bọn họ, cũng đủ để nói rõ bọn họ đối với Tân Nguyệt chi địa có tôn trọng đặc thù.
"Ừm, ta sẽ đi gặp bọn họ" Sở Mộ gật đầu.
Trận đại tuyết vẫn còn rơi, liên miên vô tận, nhìn qua thì an bình, nhưng mà trong đó rốt cuộc ẩn giấu cái dự báo cái gì, điều này rất khó biết được.
Sở Mộ nằm trên nóc nhà phủ đầy tuyết trắng, nhìn lên những bông tuyết không ngừng rơi xuống, trong lòng có ít nhiều lo lắng
Tuyết này, không quá tầm thường rồi, tại sao lâu như vậy mà cũng không có ngừng lại.
"Ô ô ô......" Mạc Tà không thích tuyết, cho nên nó luôn chui vào trong lòng Sở Mộ, như vậy mới có thể ấm áp lên một chút.
Sở Mộ nhìn bầu trời bao la trắng xóa, lẩm bẩm tự nói: "Là Nhật thực đã tới rồi sao?"
Sở Mộ nhớ rõ Ly lão nhi từng nói qua, vạn năm chính là một vòng quay.
Mà hiện tại chính là mấy năm cuối cùng thời gian vạn năm kia, cái vòng quay này kết thúc rồi tiến vào quá trình vòng quay mới sẽ phát sinh ra cái gì?
Chỉ là Giao Nhân cổ lão thức tỉnh, chỉ là vị cường giả Thời Đại thứ mười được đản sanh, hay chỉ là cái dấu hiệu sinh mệnh thế giới này lại bước vào kỷ nguyên vạn năm.
Thiên Cung treo trên cao kia đến tột cùng là điều khiển cái gì. Bọn họ tại sao có thể như chúa tể vạn vật, hay nói bọn họ chẳng qua là một chủng tộc cường đại bị phong bế?
Bạch Hải Thần vì sao muốn quyển khởi thao thiên để lật đổ Thiên Cung, Thiên Cung tựa hồ cũng không có tạo thành ảnh hưởng gì đến đối với toàn bộ sinh linh giới này.
Thất Tội Hồ vì sao lại bị phong ấn, bọn họ đã phạm phải tội gì?
Sở Mộ nằm ở nơi đây, tùy ý để bông tuyết rơi xuống trên người mình, lẳng lặng tự hỏi.
"Sở Mộ, ngươi làm gì ở trên đó vậy?" Một thanh âm ôn nhu truyền đến.
Diệp Khuynh Tư một thân sườn xám bó sát đang chậm rãi đi tới, đai lưng căng cứng mềm mại buộc chặt eo thon khiến thân thể nàng càng ngày càng thêm đẫy đà.
Gương mặt đỏ bừng, tròng mắt sáng ngời, một ít sợi tóc phiêu động theo gió. Lúc giơ tay lộ ra một cổ khí vận nữ nhân....
Sở Mộ nhớ rõ lúc trước khi nhìn thấy Diệp Khuynh Tư ở Hàn Đàm thành, khi đó nàng còn có một chút ngây ngô.
Chỉ một cái chớp mắt, nàng đã thành thục, hào phóng, mê người, hương vận trên người để cho Sở Mộ vô cùng quen thuộc.
"Chỉ là đang nghĩ ngợi, khi mà Nhật thực đến rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì" Sở Mộ giang cánh tay của mình ra, để cho Diệp Khuynh Tư nằm xuống bên cạnh mình.
"Ngươi có phải đã đoán được cái gì đó phải không?" Diệp Khuynh Tư cảm giác Sở Mộ bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong nội tâm mang theo vài phần lo âu. Có lẽ Giao Nhân cổ lão sắp thức tỉnh đối với hắn quả thực áp lực cực lớn.
Giao Nhân cổ lão là sinh vật cấp Bất Tử, mà trên cái thế giới này lại có bao nhiêu lãnh tụ khát vọng bước vào cấp Bất Tử nhưng cũng không có thành công, Sở Mộ phải làm như thế nào mới có thể bước vào cấp Bất Tử, đạt đủ thực lực để chống lại Giao Nhân cổ lão.
"Có chút loạn" Sở Mộ hơi ôm sát Diệp Khuynh Tư.
"Ô ô ô......." Mạc Tà núp ở trong lòng Sở Mộ bị dồn ép, liền phát ra một tiếng kêu u oán.
Diệp Khuynh Tư phát hiện Mạc Tà khả ái, thuận tay đem nó ôm vào lồng ngực.
Tiểu Mạc Tà thân thể lông mềm như nhung, ấm áp dễ chịu, Diệp Khuynh Tư cũng rất thích ôm nó.
Mạc Tà vặn vẹo uốn éo cái đuôi, cố tìm một cái tư thế thoải mái, lại tiếp tục ngủ say.
"Đừng suy nghĩ nhiều, không được, rời khỏi nơi này thôi" Diệp Khuynh Tư nói.
"Ừ, nhưng còn có một việc, khiến cho lòng ta càng ngày càng bất an, luôn có cảm giác mình đã bắt được cái gì đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nó liền chạy trốn" Sở Mộ nói.
"Là cái gì?" Diệp Khuynh Tư hỏi.
"Bi Khấp Giả, ta cũng không biết thân phận nó rốt cuộc có ý vị như thế nào, sau khi đi một chuyến đến Thiên Cung, ta thấy được một vài thứ mà ngươi thích, tựa như nhìn thấy mọi cái điều giống nhau, nhưng hết lần này tới lần khác cái đồ vật kia đều bị một tầng sương mù che khuất, che chắn tầm mắt của ta" Sở Mộ nói.
"Vậy thì cũng đừng nghĩ tới nữa, chúng ta đi đi thôi?" Diệp Khuynh Tư kéo kéo Sở Mộ, nhìn hắn nói.
"Ừ, được rồi" Sở Mộ đứng lên, phụng bồi Diệp Khuynh Tư đi ra khỏi Tân Nguyệt cung điện.
Trên đường phố vẫn như cũ làm một mảnh tuyết trắng, rất nhiều đứa trẻ không sợ lạnh đang chơi đùa, kế đó là thanh âm của mấy tên bợm rượu chém gió.
Một số thiếu niên hơi lớn tuổi một chút, đang ở trên một quảng trường rộng rãi, bọn họ đang triệu hoán Hồn sủng của mình đánh đến đối thủ, nhìn bộ dáng khẩn trương cùng kích động của bọn họ. Sở Mộ cũng hiện lên nụ cười.
Nhớ ngày đó, mình cũng như thế, Hồn sủng cũng như thế, thật sự rất đáng được hoài niệm a.
Có thể tìm người tỷ thí, có thể tham gia cuộc thi đấu sủng, có thể đến bên trong Mê giới khiêu chiến lịch lãm.
Mà hiện tại, Sở Mộ tất cả Hồn sủng cấp bậc đều rất cao, không dễ dàng tìm được đối thủ, không có chỗ khiếu chiến và lịch lãm đáng giá...