Nếu suy nghĩ cẩn thận một chút, lãnh thổ phương bắc vốn không thuộc về Tân Nguyệt Địa.
Hơn nữa, khoảng cách với Tân Nguyệt Địa quá mức xa xôi, quả thật không thích hợp cho việc quản lý.
Nếu bị người ta mộ binh thì cứ việc mộ binh, Liễu Băng Lam cũng không để ý nhiều lắm. Chỉ có điều nàng rất ghét mấy tên tiểu nhân đắc chí ưa thích ném đá xuống giếng.
Hội nghị kết thúc, tất cả mọi người tản đi.
Liễu Băng Lam mới vừa rời khỏi đại sảnh, Hỏa phu nhân đã nghênh ngang đi lên, trên mặt thể hiện rõ sự đắc ý.
"Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, chỉ tiếc là ngươi luôn tự cao, ngông cuồng ngạo mạn không đúng nơi đúng chỗ."
Hỏa phu nhân cười nói.
Liễu Băng Lam không muốn nhiều lời với nữ nhân này, chỉ im lặng đi về phía trước.
"Bản thân ta rất tò mò không biết ngươi và Tiêu phán quan có quan hệ như thế nào. Một người vốn không hiểu chuyện phong tình lại hai lần ra mặt giúp ngươi, chẳng lẽ ngươi biết rõ Tân Nguyệt Địa tứ cố vô thân đã dùng bản thân mình giao dịch với Tiêu phán quan?"
Hỏa phu nhân tiếp tục nói.
Nghe đến đây, ánh mắt Liễu Băng Lam lập tức lạnh lẽo.
Sau đó là một cỗ tinh thần kiếm khí bắn thẳng vào thế giới tinh thần của Hỏa phu nhân.
Sắc mặt Hỏa phu nhân khẽ biến, không ngờ rằng Liễu Băng Lam bỗng nhiên phát động công kích mình. Nàng hấp tấp thối lui, thân thể đụng thẳng vào cột đá phía sau lưng.
"Ngươi..."
Sắc mặt Hỏa phu nhân trở nên trắng bệch.
Rất nhiều người nghĩ rằng thực lực Liễu Băng Lam chỉ bình thường, không có chỗ nào đặc thù. Nhưng mà lúc nãy buông thả hồn niệm đã chứng minh nàng là một cường giả cấp bậc Hồn Hủ.
Thậm chí cường độ hồn niệm còn cao hơn Hỏa phu nhân mấy phần. Điều này làm cho Hỏa phu nhân kinh ngạc hồi lâu nói không ra lời.
Bên ngoài sơn trang đang có không ít đại biểu, mọi người nhanh chóng phát hiện Hỏa phu nhân và Liễu Băng Lam phát sinh xung đột lập tức chuyển lực chú ý sang nơi này.
Trong lòng Hỏa phu nhân càng thêm tức giận, đường đường là phái chủ Hỏa phái Nguyên Tố tông lại bị người ta áp chế dễ dàng như thế.
"Ngươi dám xuất thủ với ta?"
Hỏa phu nhân cả giận nói.
Vừa mới dứt lời, Hỏa phu nhân đã niệm chú ngữ.
Hỏa diễm nhanh chóng xuất hiện chung quanh Hỏa phu nhân, mái tóc nàng dâng lên ngọn lửa đỏ rực, khí thế bạo tăng.
Lực lượng hỏa diễm lượn lờ trên đỉnh đầu Hỏa phu nhân, sau đó hợp thành một đồ án triệu hoán.
Hồn niệm đã bị áp chế, vậy thì nàng sẽ dùng Hồn sủng nhất quyết phân cao thấp. Hỏa phu nhân tuyệt đối không bỏ qua nữ nhân vừa mới làm cho mình mất thể diện.
Liễu Băng Lam không có niệm chú ngữ, bởi vì thời điểm Hỏa phu nhân nói năng lỗ mãng đã có một thân ảnh bốc cháy ma diễm che chắn trước mặt nàng.
Ma ảnh đứng ở chính giữa Hỏa phu nhân và Liễu Băng Lam. Trong nháy mắt Bạch Ngữ hóa thân thành ma, một cỗ sát khí lạnh như băng lập tức khóa chặt thân thể Hỏa phu nhân.
"Vù vù vù vù!"
Ma diễm màu bạc cơ hồ chạm vào mặt Hỏa phu nhân, nàng niệm chú ngữ chỉ còn lại một âm cuối cùng. Nhưng mà Bạch Ngữ để lộ ra sát ý quá nồng, Hỏa phu nhân thật sự không có dũng khí hoàn thành triệu hoán.
Hỏa phu nhân không sợ hắn, nàng tin tưởng Bàng Ảnh viêm thú có thể đối phó được Bán Ma Bạch Ngữ.
Nhưng mà nàng biết rằng trước khi mình triệu hoán Bàng Ảnh viêm thú, bản thân nàng đã bị ma diễm đốt thành tro bụi.
Khi Bạch Ngữ biến thành Bán Ma, nhân tính giảm xuống đến mức thấp nhất, thậm chí đã không còn tuân thủ quy tắc luật lệ. Mặc dù Hỏa phu nhân rất là tức giận, nhưng nàng không dám dùng tính mạng của mình đánh cược.
Hỏa phu nhân phải dừng chú ngữ, hừ lạnh một tiếng xoay người đi về phía đám người Nguyên Tố tông, Bạch Ngữ thấy Hỏa phu nhân dừng triệu hoán, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười khinh miệt.
Ma diễm màu bạc từ từ rút lui, Bạch Ngữ đi tới bên cạnh Liễu Băng Lam, nhàn nhạt nói:
"Có một vài tiện nhân, không nên dùng lời lẽ khách khí. Cứ trực tiếp tát vào mặt là được rồi."
Hỏa phu nhân nghe thấy Bạch Ngữ nói câu này liền tức giận tím mặt. Chỉ có điều nơi này không thích hợp động thủ, nàng đành phải làm lơ bước nhanh ra ngoài.
Liễu Băng Lam khẽ gật đầu. Tân Nguyệt Địa quả thật không được chào đón ở nơi này, nàng không cần thiết nể mặt người khác. Đối với những kẻ thích nói năng lỗ mãng và ngôn ngữ vũ nhục, lại càng không thể chọn lựa thái độ mềm yếu.
"Hừ, sẽ có ngày các ngươi quỳ trước mặt ta cầu xin tha thứ."
Hỏa phu nhân lớn tiếng hăm dọa.
Trở lại sơn trang nghỉ ngơi một lát, Liễu Băng Lam bắt đầu kể lại tình huống hội nghị cho mọi người.
Thẩm Mặc tức giận run người, đứng bật dậy vỗ bàn mắng to:
"Khinh người quá đáng mà, bọn họ làm vậy có khác gì cường đạo?"
Thẩm Mặc vốn là người chịu trách nhiệm quản lý Tân Nguyệt phân điện tại Tranh Minh thành, đồng thời cũng xem xét công vụ tại lãnh thổ phương bắc. Hắn lao lực quản lý, an bài, hợp tác phát triển lãnh thổ phương bắc thật tốt, vốn đang chờ đợi đến ngày hái quả bỗng nhiên tất cả mọi thứ thuộc về người khác. Hắn làm sao chịu nổi đả kích này chứ?
"Tại sao bọn họ hèn hạ như vậy, có bản lãnh phái người tới cướp đoạt, chúng ta không ngại đánh một trận liều chết. Dùng thủ đoạn hèn hạ kiểu này đối phó chúng ta còn gọi là cường giả, là lãnh tụ sao? Lại còn đường hoàng nói là vì nhân loại an nguy, vô sỉ, quá mức vô sỉ rồi."
Bàng Duyệt cũng chịu không nổi, không ngừng to tiếng mắng chửi.
"Chỉ vì chúng ta quá ít minh hữu."
Liễu Băng Lam khe khẽ thở dài.
Lãnh thổ phương bắc xem như mất trắng rồi, Liễu Băng Lam tạm thời không lo lắng chuyện này. Mà nàng hiện đang suy nghĩ một vấn đề khác.
Tin tức không gian độc lập của Tân Nguyệt Địa đã truyền ra ngoài, các thế lực lớn đã phái người đi tới bàn về vấn đề giao dịch, tìm kiếm lợi ích. Liễu Băng Lam hiện đang lo lắng ngày mai bọn họ sẽ chuyển hướng tới không gian độc lập.
Đến khi bọn họ lấy cớ nào đó đoạt mất không gian độc lập, Liễu Băng Lam cảm thấy còn không phải là trọng điểm. Bởi vì bọn họ vốn có chủ đích nhằm vào Tân Nguyệt Địa, lấy cớ kiểu gì cũng được. Cuối cùng bọn họ sẽ dùng phương thức biểu quyết xem như xong chuyện.
Hội nghị ngày mai rất có thể sẽ xuất hiện tình huống đó, Liễu Băng Lam càng suy nghĩ càng cảm thấy bất an.
Vào giữa đêm, Liễu Băng Lam nằm trên giường lăn qua lộn lại, không có cách nào ngủ được.
Ngày mai chắc chắn mưa gió càng thêm mãnh liệt, chẳng lẽ nàng vẫn phải lựa chọn thỏa hiệp?
Liễu Băng Lam bắt đầu chán nản, đồng minh của Tân Nguyệt Địa thật sự quá ít. Trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Trước sau gì cũng ngủ không được, Liễu Băng Lam đứng lên, phủ lên người một cái áo choàng màu tím bước ra khỏi đình viện.
Gió lạnh thổi tới làm cho nàng rùng mình một cái, nhưng tâm tình lại bình tĩnh hơn một chút.
Nàng chậm rãi bước lên hành lang sơn đạo.
Hành lang này bắc ngang hai đỉnh núi, giống như là cây cầu nối liền hai tòa sơn trang.
Phía dưới là vực sâu không đáy, chỉ có sương mù dày đặc.
Liễu Băng Lam đứng trên hành lang, ánh mắt nhìn tới đường chân trời.
Sở Mộ đứng ra giành độc lập cho Tân Nguyệt Địa, sau đó là giai đoạn phát triển nhanh chóng. Ba thế lực lớn trước kia liên hiệp lại tạo ra thời kỳ thịnh vượng nhất, hết thảy những điều đó làm nàng cảm thấy vui mừng.
Chẳng qua là Tân Nguyệt Địa dần dần phát triển lực lượng, lãnh thổ cũng mở rộng ra ngoài, rồi lọt vào tầm mắt các thế lực lớn tại Tranh Minh đại địa. Cho đến khi Tân Nguyệt Địa bị chèn ép, minh hữu rời xa, Liễu Băng Lam suy nghĩ mãi không biết có nên lùi bước hay không? Ít nhất cũng có thể giữ được căn cơ từ từ phát triển vững vàng.
Nàng không biết làm sao để giúp cho Tân Nguyệt Địa tiếp tục sinh tồn dưới áp lực của hai đại hoàng tộc.
"Vụt vụt vụt!"
Trong lúc nàng tâm phiền ý loạn, vách núi nơi xa bỗng nhiên xẹt qua hai thân ảnh mờ nhạt.
Liễu Băng Lam cảnh giới hồn niệm rất cao, chỉ thoáng cái đã xác định được phương hướng phát ra thanh âm, dùng hồn niệm khóa định nơi đó.