"À, để ta đi xác nhận." Sở Mộ gật đầu nói.
"Ngươi … cái tên này, tỷ tỷ ta đã nói là chuyển tiền cho ngươi rồi, ngươi không tin nàng sao? Còn phải cố ý đi xác nhận, chẳng lẽ tỷ tỷ ta đường đường là nữ quan Hồn Điện lại đi lừa gạt Hồn sủng của ngươi."
Thiếu niên nhìn thấy Sở Mộ có vẻ không quan tâm gì đến Đình Lan, đã không có cách nào nhịn được lên tiếng trách mắng.
"Ta muốn xác nhận, điều này chẳng lẽ có vấn đề?" Sở Mộ hờ hững nói.
"Biết không, đừng nói là tại Đôn thành, cho dù là tại Thiên Hạ thành, tỷ tỷ ta cũng cực kỳ nổi danh, rất nhiều người thậm chí ao ước được dâng tặng Hồn sủng cấp quân chủ cho tỷ tỷ đó! Ngươi … cái tên này cũng thiệt là … tại sao lại có thái độ hoài nghi thế nhỉ? Thiệt là… không có một chút lễ phép nữa."
Sở Mộ khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống tiểu thiếu niên "có vẻ cực đoan" một lát, sau đó lại nhìn thoáng qua nữ tử này, một hồi lâu mới mở miệng nói:
"Có người đưa, tại sao không thu, cần gì tốn tiền mua?"
"Không thích thì không thu!" Thiếu niên lại trả lời thay cho Đình Lan.
Đình Lan dùng ánh mắt trách cứ kéo thiếu niên qua một bên, sau đó cười cười nói:
"Đệ đệ Đằng Hải của ta còn nhỏ tuổi ăn nói lung tung, ngươi đừng có phiền lòng. Công bình giao dịch là đúng, ngươi cứ đi xác nhận, đợi đến cuối ngày đem Hồn sủng qua cho ta cũng được."
"Cuối ngày là thời gian tranh tài thứ ba của ta, sau khi tranh tài kết thúc ta sẽ đưa Tinh Hoàng Điệp Vĩ Cầm cho ngươi." Sở Mộ nói.
"Ừ."
Đình Lan gật đầu, lễ phép chào Sở Mộ rồi lôi kéo thiếu niên Đằng Hải với bộ dạng ủy khuất rời khỏi.
Nhìn nữ tử và thiếu niên rời đi, Sở Mộ liền rơi vào trạng thái trầm tư.
"Đình Lan? Hẳn là một thanh niên đỉnh phong của Hồn Điện, không biết thực lực chân chính như thế nào, có thể đạt tới danh hiệu cấp tám khẳng định là cực mạnh." Sở Mộ lầm bầm tự nhủ.
Sở Mộ bây giờ đang là lúc thiếu tiền, bất kể nàng có thân phận gì, tóm lại tiền tới tay hắn mới an tâm.
Nhanh chóng đi tới Hồn Điện, Sở Mộ hỏi thăm tin tức từ thành viên sự vụ của Hồn Điện, quả nhiên là trên danh nghĩa của hắn đã có thêm 6000 vạn tài chính.
Sở Mộ bây giờ đặt mục tiêu chính là á cường, chẳng qua là thứ hạng á cường chỉ thưởng 3000 vạn. Vì thế Sở Mộ phải tiếp tục rầu rỉ vì 1000 vạn còn lại.
Cuộc thi hàng năm sử dụng phương pháp tích điểm chính là quy chế tương đối chủ lưu trên đại lục.
Mỗi người dự thi thắng bại trong tranh tài đều có người phụ trách thống kê thành tích. Đánh xong một vòng sẽ dựa vào tổng số điểm để kiểm kê thứ hạng phân loại.
Sau khi vòng loại kết thúc sẽ xuất hiện một nửa thắng và một nửa bại. Những người thắng lợi trận đầu sẽ đánh với nhau rồi tiếp tục loại trừ.
Còn những người bại trận cũng tiến hành giống y như thế.
Quy chế này đơn giản và trực tiếp, tại trận đầu và trận thứ hai có thể sẽ tồn tại những người may mắn chiến thắng, nhưng đi tới trận thứ ba cơ hồ không còn khả năng đục nước béo cò nữa.
Vận khí Sở Mộ không tính là quá kém, tại trận thứ hai gặp phải đối thủ còn yếu hơn Cổ Ứng Thừa, coi như là trời cao thương tình cho Sở Mộ đang lúc thiếu tiền vậy.
Dù sao trận thứ hai tiết kiệm được phần lớn thể lực của Hồn sủng, đến trận thứ ba sẽ gia tăng tỷ lệ chiến thắng lớn hơn một chút.
Ngày thứ ba cũng là Sở Mộ trận thứ ba chiến đấu, mà đi vào đến chiến trong sân lúc, Sở Mộ mới rốt cục hiểu tại sao vị kia Đình Lan tiểu thư muốn tại đây một ngày giao dịch.
"…"
"Thì ra ngươi đã biết chúng ta sẽ chạm mặt ở trận thứ ba."
Sở Mộ cười khổ nhìn tới nữ tử ôn nhu nhĩ nhã ở trước mặt, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho tốt.
"Ta cũng chỉ suy đoán mà thôi. Ta nghĩ ngươi còn chưa thể hiện ra toàn bộ thực lực đúng không?" Đình Lan cười cười nói, thái độ mềm mỏng như làn gió xuân ập đến.
Mặc dù không biết tại sao nữ tử Đình Lan này xuất hiện ở Đôn thành, nhưng mà Sở Mộ có thể khẳng định nữ tử này nhất định là một Hồn sủng sư vô cùng nổi danh trong thế lực Hồn Điện.
Số người đạt được danh hiệu cấp bảy đã cực kỳ hiếm hoi, cho dù Sở Mộ bây giờ cho Bạch Yểm Ma và Mạc Tà tham chiến cũng rất khó tiến vào á cường, lại càng không cần phải nói đến thứ hạng cao nhất trong đại hội tranh tài lần này. Về phần danh hiệu cấp tám thì bản thân Sở Mộ cảm thấy đã vượt ra khỏi năng lực hiện tại của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Song phương triệu hoán Hồn sủng." Trọng tài chính hô to một tiếng.
"Song phương triệu hoán Hồn sủng." Hai trọng tài phụ chia ra hô lớn lần nữa.
Đến trận thứ ba đã có rất nhiều người đến xem, có lẽ là do hiệu ứng mỹ nữ nên số người quan sát Đình Lan và Sở Mộ tỷ thí nhiều gấp mấy lần những trận khác. Trong đó cũng có không ít công tử quý tộc tại Đôn thành.
"Đằng Hải."
Một gã nam tử số tuổi tương đương Sở Mộ đi tới bên cạnh Đằng Hải chào hỏi.
"Lạc Bành, sao ngươi lại tới đây?"
Đằng Hải nhìn thấy thanh niên này lập tức lộ vẻ vui mừng trên mặt.
Đằng Hải rất sùng bái tỷ tỷ mình, nhưng tỷ tỷ cuối cùng vẫn là nữ tử, phong cách lựa chọn Hồn sủng hoàn toàn không phù hợp với suy nghĩ của Đằng Hải. Vì thế thanh niên đỉnh phong Lạc Bành nổi danh là "Tân nhân vương liệp sủng – Vua săn thú" trở thành thần tượng trong lòng hắn.
Nói thật ra Lạc Bành chính là đối tượng được phần lớn thiếu niên đồng lứa ở Đôn thành sùng bái. Đằng Hải trước giờ vẫn lấy hình tượng hắn làm phấn đấu mục tiêu, hi vọng đến lúc mình hai mươi tuổi cũng có thể đạt tới cảnh giới này.
"Không có gì, chỉ là tùy tiện đến xem một chút." Lạc Bành trả lời rất tùy ý.
Lạc Bành là một nam tử da dẻ săn chắc, vai u thịt bắp nhìn qua rất khỏe mạnh. Có lẽ là vì săn thú và lịch lãm bên ngoài thường xuyên nên ánh mắt của hắn dù đang nội liễm vẫn toát ra mấy phần lệ khí giống như dã thú. Điều này làm cho khí chất cả người hắn trở nên sắc bén vô cùng đáng sợ.
"Tùy tiện đến xem? Tại sao ta có cảm thấy ngươi tới đây vì tỷ tỷ ta nhỉ? Người nào không biết ngươi thích nàng?"
Đằng Hải rõ ràng là nhìn thấy tâm tư Lạc Bành.
"Bớt nói nhảm, ta và ngươi giống nhau, chỉ là ta nghĩ đến nàng nhiều hơn ngươi một chút thôi!"
Lạc Bành vội vàng đưa ra lời giải thích, không ngờ rằng một nam tử nổi danh Tân nhân vương như hắn lại có lúc nói chuyện mất bình tĩnh.
"Đình Lan tỷ hẳn là có thể đi tới thứ hạng tối cường, trong tổ này chỉ có một cao thủ trung niên là khó đối phó thôi. À, hình như trong tổ còn có một thí sinh mang mặt nạ, không biết thực lực như thế nào, cho đến bây giờ mới triệu hồi ra một vài Hồn sủng chủ lưu. À, hình như mấy con Hồn sủng kia trùng hợp với ngươi thì phải? Đã lâu không nhìn thấy ngươi chiến đấu rồi, không biết thực lực ngươi bây giờ như thế nào." Đằng Hải cười nói.
"Cũng tàm tạm, tỷ tỷ của ngươi niệm chú ngữ rồi kìa!" Lạc Bành cố ý chuyển sang đề tài khác, không muốn nói tiếp vấn đề tế nhị này.
Trên chiến trường, Đình Lan đang chậm rãi niệm chú ngữ triệu hoán, một luồng quang mang nhu hòa dần dần hiện ra rồi hợp thành đồ án mỹ lệ, vô số hoa văn hồn ước nhẹ nhàng xoay chung quanh thân thể nàng.
Tất cả hoa văn hồn ước dần dần ngưng tụ lại, sau đó biến thành một con Hồn sủng oai phong uy vũ ở trong sân thi đấu.
Đây là một con yêu thú nửa người trên nhìn qua tương tự một vị tướng quân nhân loại, nửa người dưới là thân thể cuồng thú.
Toàn thân nó bao trùm một tầng lăng giác dày đặc, kéo dài từ đầu đến chân hình thành một bộ chiến giáp sáng bóng y như kim loại.
Ở trên chiến giáp còn có khắc hàng loạt ma văn hoa mỹ, các dấu ấn này phân ra tổ hợp thành những ma trận kỳ và lạ huyền diệu ẩn chứa lực lượng thần bí nào đó.
Đây là một con Hồn sủng uy vũ và thần thánh, tựa như một Tài quyết giả đứng ngạo nghễ trên chiến trường, khí tức trên người nó phát ra uy hiếp trực tiếp tới những Hồn sủng Hắc Ám hệ.
"Là Thất Đồ Thánh Sủng của Hồn Điện.
"Đình Lan tiểu thư vừa mới bắt đầu đã lấy ra Thất Đồ Thánh Sủng?"
"Chẳng lẽ đối thủ rất mạnh sao? Hoặc là rất yếu cho nên nàng muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu chuẩn bị cho hai trận chiến sau này?"
Trên chiến trường đột ngột vang lên một tràng xao động kỳ lạ, mọi người lên tiếng cảm thán đối với Hồn sủng thần thánh mà Đình Lan vừa triệu hoán, đồng thời cũng đang suy đoán Đình Lan tiểu thư dự định chiến đấu như thế nào?
Sở Mộ đã nghe qua nhiều lần về danh từ "Hồn Điện Thất Đồ", chỉ có điều cho tới tận bây giờ hắn vẫn không biết hai từ "Thất Đồ" đến tột cùng là có ý nghĩa gì? Thế mà bây giờ một con Thất Đồ Thánh Sủng chân chính hiện ra ở trước mắt làm cho Sở Mộ cảm thấy sợ hãi và than thầm không dứt.
Con Thất Đồ Thánh Sủng ở trước mắt rõ ràng có đẳng cấp chủng tộc là quân chủ, chỉ sợ không cần trải qua cường hóa thì chiến lực đã cực kỳ kinh khủng. Thậm chí Sở Mộ có thể khẳng định thực lực con Thất Đồ Thánh Sủng này đã đạt tới trình độ trung đẳng quân chủ.
Một con tám đoạn trung giai Hồn sủng trung đẳng cấp quân chủ.
Khí tức cường đại đập vào mặt khiến cho những người có linh hồn liên quan đến hắc ám là Sở Mộ, Dạ Lôi Mộng Thú, Chiến Dã cùng với Bạch Yểm Ma cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Thất Đồ Thánh Sủng là dấu hiệu của Hồn Điện, giống như dấu hiệu của Yểm Ma cung là ba đại Yểm Ma vậy. Thất Đồ Thánh Sủng là bảy chủng tộc yêu thú khác biệt nhau, bao gồm Lục Đồ Thánh sủng là Hồn sủng cấp quân chủ, Nhất Đồ là cấp đế hoàng.
Hồn Điện truyền thừa hơn ngàn năm, mỗi đời thịnh vượng và suy bại có thể nói là liên quan trực tiếp tới hậu duệ của Thất Đồ Thánh Sủng."
"Thật ra Thất Đồ Thánh Sủng chính là bảy chủng tộc Hồn sủng, đồng thời cũng là bảy loại Hồn sủng mạnh nhất do Hồn Điện khống chế trong tay. Bọn họ thông qua bảy chủng tộc Hồn sủng này để thu thập và trao đổi tài nguyên, sau đó dùng tài nguyên thu nạp vô số cường giả Hồn sủng sư phục vụ cho thế lực Hồn Điện. Dần dần quá trình thu nạp ngưng tụ thành trạng thái tương tự với tín ngưỡng, theo thời gian trôi qua Thất Đồ Thánh Mẫu diễn biến thành Tổ sủng của Hồn Điện, địa vị có thể sáng ngang với thần linh. Tất cả những thành viên Hồn Điện có Thất Đồ Thánh Sủng luôn luôn có tâm cảm tạ và trung thành tuyệt đối với Thất Đồ Thánh Mẫu. Mà đối tượng trả ơn hiển nhiên là thuộc về lợi ích dành cho Hồn Điện." Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
Sở Mộ nhớ lúc ban đầu ở Cương La thành, Sở gia có khối lãnh địa cấp bảy, mỗi năm bọn họ có thể bắt sống một con Hồn sủng cấp thống lĩnh và những Hồn sủng cấp thấp khác bên trong lãnh địa cấp bảy này.
Đối với gia tộc thì diện tích lãnh địa vô cùng trọng yếu, là trụ cột chính liên quan tới gia tộc hưng suy.
Vì thế một khối lãnh địa có Hồn sủng cấp quân chủ hoang dã sinh sống tuyệt đối là ước mơ của vô số gia chủ và những người lãnh đạo thế lực.
Lãnh địa cấp bảy chỉ là một mảnh đất, cần phải tự mình ra sức bắt sống Hồn sủng.
Nhưng từ lời giải thích của Ly lão nhi, vậy thì Hồn Điện đã thật sự nắm trong tay bảy chủng tộc Hồn sủng cường đại này.
Chỉ cần có một quãng thời gian và tài nguyên khổng lồ hỗ trợ, như vậy Hồn Điện sẽ có thể tạo ra vô số Hồn sủng sư mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng.
Từ trước tới giời Sở Mộ phải vượt núi băng đèo, trải qua trăm ngàn đau khổ chỉ vì một con Hồn sủng cấp quân chủ. Hắn truy tung trong thời gian nửa tháng, còn phải đại chiến một trận sống chết, tối trọng yếu là cái con ấu sủng kia không có trưởng bối ở bên cạnh bảo vệ. Vì thế Sở Mộ mới có máy mắn bắt được ấu sủng cấp quân chủ.
Hồn Điện chỉ cần thông qua một loại bí pháp nào đó trực tiếp giúp cho Hồn sủng sinh nở, mà toàn bộ hậu duệ đều là cấp quân chủ trở lên.
Đến tận lúc này Sở Mộ rốt cuộc hiểu được tại sao những thế lực lớn đều có chi nhánh trải rộng khắp các Giới thành, có được quyền uy và địa vị ngàn năm không thể rung chuyển, có hàng ngàn hàng vạn Hồn sủng sư cường đại ủng hộ.
Thử nghĩ một chút là biết ngay, một gã Hồn sủng sư hao phí mười mấy năm tìm kiếm và săn bắt chưa chắc đã nhận được một con Hồn sủng cấp quân chủ, hoàn toàn không thể nào thực hiện giấc mộng cường giả của mình. Thế mà chỉ cần gia nhập Hồn Điện, trải qua cố gắng làm việc một đoạn thời gian sẽ có cơ may được ban cho một con ấu sủng cấp quân chủ. Bao nhiêu đó đã đủ khiến cho người người đâm đầu vào, làm việc bất chấp gian nguy vì tổ chức rồi.
"Ly lão nhi, ta bây giờ là thiếu chủ Hồn Điện, tại sao Hồn Điện không có cấp cho ta mấy con Thất Đồ Thánh Sủng?"
Sở Mộ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn sang Ly lão nhi.
Một con Hồn sủng oai phong lẫm liệt như thế, chiến giáp sáng bóng lạ thường, nửa người giống như quân vương uy vũ, nửa người dưới là hung thú cuồng mãnh, đẳng cấp chủng tộc là trung đẳng quân chủ. Trên đời này có Hồn sủng sư nào không chết mê chết mệt vì nó đây?
Ít nhất ngay cả Sở Mộ cũng phải tâm động.
"Ngươi cho rằng Thất Đồ Thánh Sủng là gia cầm thỏ hoang, đến ngày lễ ngày tết là dễ dàng biết tặng mấy con hả? Nếu ta nhớ không lầm thì nội bộ Hồn Điện đã có quy định, thành viên có danh hiệu cấp bảy phải nhậm chức 5 năm trở lên hoặc là cống hiến kiệt xuất mới có tư cách nhận được một con Lục Đồ Thánh sủng. Thành viên có danh hiệu cấp tám cần thỏa mãn một vài điều kiện mới có thể nhận được Lục Đồ Thánh sủng. Mà những quy định đó không liên quan gì tới thân phận cả, coi như là thiếu chủ cũng phải cố gắng phấn đấu rất nhiều mới có thể được ban cho một con Thất Đồ Thánh Sủng." Ly lão nhi nói.
"Danh hiệu cấp tám mới được hả?"
Hiện tại Sở Mộ vẫn luôn hi vọng tự mình đi đường riêng của mình, nhưng mà sau khi biết được rõ ràng thể chế và phần thưởng của Hồn Điện. Sở Mộ cuối cùng đã hiểu được tại sao rất nhiều người cuối cùng vẫn phải chen chân vào trong các tổ chức và thế lực. Bởi vì những thế lực đó đưa ra lợi ích có tính mê hoặc quá lớn, ngay cả Sở Mộ cũng oán hận tại sao mình không có danh hiệu cấp tám, sau đó lập tức lựa chọn một con Thất Đồ Thánh Sủng bổ sung vào chỗ trống hồn thứ tư của mình.
"Sở Thần, triệu hoán Hồn sủng, trong vòng mười giây nếu không triệu hoán Hồn sủng coi như là bỏ cuộc nhận thua."
Trọng tài phụ đứng ở bên cạnh Sở Mộ đã bắt đầu không nhịn được nữa.
Khi gã trọng tài phụ lớn tiếng nhắc nhỏ, lúc này Sở Mộ mới kịp phản ứng.
Dĩ nhiên phản ứng thuộc về phản ứng, nhưng triệu hoán Hồn sủng thuộc về triệu hoán Hồn sủng. Trong khi trọng tài phụ và khán giả chờ đợi đến mất bình tĩnh, Sở Mộ vô cùng kiên nhẫn đứng yên tại chỗ thời gian mười giây, sau đó giơ tay lên trời ra hiệu…
"Nhận thua? Nói đùa gì vậy, Hồn sủng còn chưa có triệu hoán đã nhận thua? Tại sao người này thiếu thốn chí khí như vậy nhỉ? Đình Lan tỷ sẽ không tổn thương hắn và Hồn sủng mà. Nếu như cảm thấy đánh không lại cũng phải triệu hoán đánh đấm một trận chứ?"
Thiếu niên Đằng Hải thấy Sở Mộ trực tiếp nhận thua liền trợn to hai mắt không dám tin vào chuyện này.
Thông thường trong những trận đấu thế này, coi như là nhận thua cũng phải triệu hoán một, hai con Hồn sủng ra tượng trưng, sau đó dốc toàn lực chém giết một trận thống khoái. Làm như vậy để cho người khác biết thực lực ngươi đúng là không bằng người khác nhưng vẫn rất can đảm chiến đấu tới cùng. Thế mà Sở Mộ lại trực tiếp nhận thua, thậm chí còn không thèm triệu hoán đúng là chuyện tình xưa nay hiếm.
"Ách, cái tên này… cũng tự biết mình ghê?"
Lạc Bành ngẩn người ngạc nhiên, hồi lâu sau mới phun ra được một câu.
Tám đoạn trung giai Hồn sủng trung đẳng cấp quân chủ. Cho dù Sở Mộ triệu hồi ra tổ hợp Hồn sủng mạnh nhất của mình, ba con đồng thời tác chiến cũng chưa chắc thắng nổi cái con Thất Đồ Thánh Sủng đứng bên kia, cho nên hắn thua là cái chắc rồi, cần gì phải chiến đấu cho hao phí thể lực?
Có thể nói thực lực nữ tử ở trước mắt này đã tiếp cận với Hạ Nghiễm Hàn. Bây giờ Sở Mộ đụng phải một siêu cấp cường giả trong nhóm thanh niên đồng lứa như thế cũng chỉ có nước bỏ cuộc, tập trung toàn lực cho trận thứ tư và thứ năm mới là chính đạo.