Mạc Tà tru lên một tràng văng vẳng, Miện Diễm điên cuồng bốc cháy rồi lan tràn xuống bốn chân, mỗi lần lướt đi sẽ lưu lại ấn ký hỏa diễm ở giữa không trung.
Lúc này Mạc Tà tập trung công kích Yêu Linh Hồn sủng của Tương Chí.
"Hí!"
Dạ Lôi Mộng Thú nhanh chóng tránh né Yêu Linh công kích, nhờ có hiệu quả Tê Đồng hỗ trợ nên kỹ năng tinh thần càng thêm hung hiểm. Mỗi lần buông thả Dạ Mộng Ngục đều có thể đả kích thế giới tinh thần Yêu Linh trầm trọng.
Vì thế con Yêu Linh này bị kiềm chế gắt gao, Tương Chí bị thế công mãnh liệt đánh tới bất thình lình liền kinh hãi tái mặt, vội vàng ra lệnh cho những Hồn sủng khác chạy tới giải cứu Yêu Linh, đồng thời chính hắn cũng niệm chú ngữ.
Thực lực Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ cao hơn Yêu Linh ba cấp bậc, nếu như Yêu Linh của hắn không thể né tránh tuyệt đối là một kích tất sát.
"Ngao ô ô!"
Mạc Tà không ngừng gia tốc lướt đi trên không trung, hiệu quả Tê Đồng giúp cho Mạc Tà có thể phát hiện trước hướng đi của Bát Dực Thiên Ma Trùng và Huyết Dực Tam Mâu Thú, sau đó vừa tránh né thế công của đối phương vừa tiếp cận con Yêu Linh kia.
Mạc Tà thi triển kỹ năng Diễm Đạp dưới ánh trăng vẽ ra một quỹ tích hoa lệ tuyệt mỹ, trực tiếp xuyên qua Bát Dực Thiên Ma Trùng ngăn trở, Huyết Dực Tam Mâu Thú thi triển ra một kỹ năng Thú hệ cực mạnh nhằm tiến hành phong tỏa, nhưng đúng lúc này thân thể Mạc Tà huyễn hóa ra năm hư ảnh giống nhau như đúc.
Tốc độ Mạc Tà nhanh hơn Yêu Linh Hồn sủng cùng giai đoạn và đẳng cấp, huống chi có thêm hiệu quả Tê Đồng gia trì, cho nên hai con chín đoạn Hồn sủng trung đẳng quân chủ không có cách nào ngăn cản nổi Mạc Tà.
"Ám Ấn!"
Rốt cuộc Tương Chí đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn hoàn thành chú ngữ hồn kỹ vô cùng kịp thời, thi triển ra một kỹ năng phong ấn Hắc Ám hệ.
Một đạo Trảo Ấn quỷ dị xuất hiện ở phía trước năm hư ảnh của Mạc Tà, kỹ năng hắc ám này có năng lực xác định bản thể Mạc Tà, sau khi xuất hiện lập tức chèn ép Mạc Tà xuống dưới rồi phong ấn chặt chẽ vào vách đá.
Nhìn thấy Tương Chí thả ra kỹ năng phong ấn, Sở Mộ không nhịn được nở nụ cười gian tà.
"Mạc Tà, Bài Trừ Phong Ấn."
Kỹ năng chủng tộc Nguyệt Quang Hồ - Bài Trừ Phong Ấn.
Nếu như Tương Chí buông thả những hồn kỹ khác có lẽ sẽ tạo thành trở ngại đối với Mạc Tà, Yêu Linh của hắn sẽ có một đường sinh cơ.
Hết lần này tới lần khác Tương Chí lựa chọn buông thả kỹ năng phong ấn, lấy hồn niệm Tương Chí làm sao có thể phong ấn Mạc Tà thực lực cường hãn và sở hữu kỹ năng khắc chế đây?
"Rắc!"
Trảo Ấn đen tuyền chỉ có thể tạo thành trở ngại đối với Mạc Tà trong chốc lát, sau đó tốc độ của nó lại tăng nhanh một lần nữa, thậm chí bốn đạo hư ảnh khác cũng đã bắt kịp Mạc Tà.
"Ngũ Túc Viêm Hồ."
Sở Mộ không có bất kỳ do dự nào, ngay khi Mạc Tà đến gần đầu Yêu Linh kia trực tiếp hạ lệnh cho Mạc Tà thi triển ra kỹ năng đơn thể mạnh nhất.
Mạc Tà lập tức vươn chín cái đuôi tới khóa chặt thân thể Yêu Linh.
Sau đó bốn đạo hư ảnh cũng nhào tới, vô số đuôi lửa nóng rực quấn quanh thân thể Yêu Linh không chừa bất cứ bộ phận nào.
"Ngao ô ô ô ~!"
"Rắc rắc rắc!"
Mạc Tà kiêu ngạo gào thét rung động đất trời, nhất thời bốn mươi lăm cái đuôi Miện Diễm đồng thời xiết chặt, thanh âm xương cốt nứt gãy vang lên liên tiếp tạo thành cảnh tượng thê lương ảm đạm.
Bốn mươi lăm cái đuôi lần lượt tản mát, xương cốt trong người Yêu Linh vỡ vụn triệt để. Thanh âm đáng sợ truyền vào tai khiến cho Tương Chí không nhịn được rùng mình một cái, cảm giác giống như xương cốt của mình bị đứt đoạn vậy.
Chênh lệch thực lực ba cấp bậc, lại là chịu đựng công kích trực tiếp. Cho dù Yêu Linh phòng ngự và sinh mệnh lực mạnh mẽ tới mức nào cũng không thể chịu nổi kỹ năng Ngũ Túc Viêm Hồ tàn phát. Không chỉ là xương cốt trong người Yêu Linh đứt đoạn, ngay cả cơ quan nội tạng cũng bị nát bấy.
Một kích tất sát.
Mạc Tà thi triển một kỹ năng đã trực tiếp giết chết Yêu Linh của Tương Chí.
Trên mặt Tương Chí còn đang lộ vẻ kinh hãi chưa kịp khôi phục tinh thần thì một luồng tinh thần xung kích lập tức đánh tới linh hồn hắn.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, hô hấp trở nên cực kỳ gian nan, hai tròng mắt cơ hồ muốn lòi ra ngoài.
Đối với Hồn sủng sư thực lực đạt tới trình độ này, bất kỳ một hồn nào bị hao tổn cũng là nhược điểm trí mạng. Bởi vì buông thả hồn kỹ và thay đổi Hồn sủng cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
"Ma Thụ chiến sĩ."
Từ trước tới giờ Sở Mộ giết người không bao giờ cho địch nhân có cơ hội thở dốc.
Lúc trước Ma Thụ chiến sĩ đã sử dụng rễ cây leo trèo lên đỉnh núi, trên thực tế trong quá trình này Ma Thụ chiến sĩ âm thầm chôn xuống một đám mầm mống rễ cây và dây leo. Chỉ cần một ý niệm thả ra sẽ kết thành một tấm lưới to lớn bao trùm Tương Chí và tất cả Hồn sủng của hắn.
Nếu như buông thả Căn Tu Thiên Võng (lưới rễ cây che trời) quá sớm sẽ không ảnh hưởng nhiều đến Tương Chí. Nhưng mà bây giờ chính là một chiêu trí mạng, bởi vì hiệu quả Dị Đồng còn chưa kết thúc. Sở Mộ tranh thủ thời cơ thuận lợi phát động thế công mãnh liệt nhất về phía Tương Chí đang bị thương linh hồn.
Sắc mặt Tương Chí đã khó coi vô cùng, cặp mắt đã bị sợ hãi lấp đầy hoàn toàn mất đi phong thái ngạo mạn trước kia.
Hắn không bao giờ ngờ tới thực lực Sở Mộ lại đáng sợ tới mức này.
Bởi vì Tương Chí khinh địch truy đuổi tới đây nhất định là không có đường sống sót trở về.
Mặt trăng bàng bạc treo trên cao, ánh sao lành lạnh rơi xuống hẻm núi hoang vu, vắng lặng.
Ban đêm sương mù bao phủ dày đặc gấp mấy lần bình thường, vị trí chính giữa hai ngọn núi chính là tòa Vong Giới môn thần bí. Từ đằng xa nhìn lại sẽ tạo thành hiệu quả thị giác rung động rất khó dùng ngôn ngữ diễn tả. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trên tường thành phía nam đã có gần vạn người tụ tập chờ đợi kết quả, bọn họ dõi mắt nhìn tới chiến trường rộng lớn cố gắng suy đoán kết quả trận chiến. Từ khi chiến đấu bắt đầu cho tới bây giờ, thanh âm nghị luận chưa từng ngừng nghỉ. Bởi vì là tất cả mọi người rất muốn biết trận chiến giữa hai thanh niên tối cường này ai sẽ thắng.
Bỗng nhiên không gian yên lặng quỷ dị, cái loại yên lặng kỳ lạ này lập tức làm cho mọi người nghĩ tới một chuyện, đó là chiến đấu đã kết thúc.
Ngọn lửa hai bên núi từ từ bốc cháy chiếu sáng Vong Giới môn, vách đá lởm chởm giống như mặt quỷ chờ chực nuốt sống tất cả sinh vật tiến vào.
Đồng thời mọi người loáng thoáng có thể nhìn thấy phía dưới chân núi xuất hiện một thân ảnh, hắn hờ hững, lạnh nhạt từ từ đi về phía Nam Thành.
"Thế nào? Kết thúc chiến đấu rồi hả?"
San tiểu thư ngạc nhiên nhìn tới, vội vàng dùng hồn niệm khóa định thân ảnh ở phía xa xăm, chốc lát sau trên mặt San tiểu thư dần dần lộ ra nét kinh ngạc.
San tiểu thư là người có hồn niệm cao nhất ở nơi này, ánh mắt của nàng có thể nhìn thấy vị trí xa nhất.
Trên vùng đất hắc ám nồng đậm bao phủ, dưới ánh trăng thê lương là hình ảnh một nam tử chậm rãi cất bước. Đồng thời nàng có thể thấy được vết máu đỏ sẫm trên người hắn.
Theo quá trình nam tử này đến gần, tất cả những người đứng trên tường thành cũng kinh ngạc tột độ, bọn họ tập trung tinh thần ngó chừng thân ảnh đang hờ hững đi tới cổng thành.
"Đột phá cảnh thành công, hay là…"
Lúc này Diệp Hoàn Sinh vẫn không thể thấy rõ tình huống, tóm lại hắn cảm giác Sở Mộ luôn luôn làm người ta có cảm giác đáng sợ, đặc biệt là sát khí của hắn. Mặc dù cách xa như vậy nhưng Diệp Hoàn Sinh vẫn cảm giác rõ ràng.
Cái người từ từ rời khỏi chiến trường chính là Sở Mộ, hắn không thèm để ý máu tươi tanh nồng dính đầy trên người mình. Bởi vì có không ít máu tươi là của bản thân hắn.
Mặc dù tốc độ Sở Mộ đi rất chậm, nhưng không có một ai lên tiếng thúc dục. Toàn trường yên tĩnh đến cùng cực, không khí dần dần đọng lại.
Không lâu sau, Sở Mộ đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi sương mù bao phủ hiện ra trong tầm mắt tất cả mọi người. Dựa vào ngọn đèn dầu leo lét trên tường thành, hắn có thể nhận ra mấy vạn ánh mắt nóng bỏng đang ngó tới mình, từ trong ánh mắt của bọn họ lộ ra cảm giác nhất trí, đó là hoảng sợ và kinh ngạc.
"Là... là Sở Thần trở lại."
"Chiến đấu kết thúc chưa? Nhưng mà tại sao Tưởng Chí không có xuất hiện?"