Thẩm Ngọc Lam cũng không muốn để ý tới cô ta, hít một hơi thật sâu, đi vòng quanh tủ trưng bày một vòng, cô chỉ vào giữa và hai bên: “Xin chào, phiền cô lấy ba cái này, gói lại giúp tôi”
Lần đầu tiên tặng quà cho đàn ông, còn là thứ riêng tự như vậy, Thẩm Ngọc Lam thực sự cảm thấy rất xấu hổ, chỉ muốn mua nhanh sau đó rời đi.
Có lẽ là thấy cô có mua đồ, nên vẻ mặt người nhân viên kia rõ ràng đã dịu hơn, đặt ba cái quần lót đó vào trong hộp quà, hai tay đưa cho Thẩm Ngọc Lam: “Thưa cô, tổng cộng là mười bảy triệu chín trăm sáu mươi bảy đồng, cô thanh toán bằng tiền mặt hay quẹt thẻ ạ? Hoặc là các phương thức thanh toán khác?”
“Mười bảy triệu chín trăm sáu mươi bảy đồng?” Thẩm Ngọc Lam mở miệng, thiểu chút nữa kinh ngạc mà thốt lên, cô nuốt nước miếng, giơ túi quần lót đã được gói xong lên: “Tôi mua ba cái quần lót này, anh có phải là tinh sai rồi không?”
“Ha..” Phía sau đã có người cười ra tiếng.
“Thế nào, tôi đã nói là cô ta là đồ nhà quê mà?”
“Cô ta nghĩ rằng quần lót được bán trong cửa hàng này là ba mười nghìn ba cái sao?”
“Ha ha, Buồn cười quá đi mất.”. Google ngay trang || TrumTruye n. O RG ||
“Thưa cô, chúng tôi là hàng thương hiệu, độc quyền quốc tế” Nhân viên tối sầm mặt mũi, nhưng, trình độ chuyên môn khiến cho cô vẫn kiên nhẫn cùng Thẩm Ngọc Lam giải thích vì sao lại đắt như vậy?
Thẩm Ngọc Lam chưa bao giờ quan tâm tới những nhãn hiệu này, cô chỉ buồn bực một cái quần lót này gần sáu triệu... Chỉ có tý vải như này, thôi vậy, cô thật sự là không có kiến thức, kiến thức hạn hẹp, quả nhiên, nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng, nhưng cô thật sự đau lòng ba cái quần lót gần như tiêu tốn hơn nửa tháng lương của cô?
Chủ yếu là, cô không có thẻ lương, điện thoại di động và tiền mặt trong túi, có lẽ cũng không đến ba triệu.
Cô cắn môi, có chút hối hận vì đến nơi này mua đồ, hơn nữa cô cảm thấy cho dù cô có tiền, cô cũng không muốn mua trong suy nghĩ mua sắm của cô, đây không phải là tiêu thụ mà là lãng phí!
Cô nhân viên giờ phút này ngược lại không nũng nịu cũng không nóng nảy, cung kính đứng trước mặt cô, cực kỳ kiên nhẫn chờ cô trả tiền.
Mà ba người phía sau đứng xem kịch, dứt khoát ngồi xuống khu nghỉ ngơi, dáng vẻ chờ xem kịch hay.
Ngay vào lúc Thẩm Ngọc Lam vừa đấu tranh tâm lý xong, lúc chuẩn nói với nhân viên sẽ không mua nữa.
“Tính tiền đi” Một giọng nam dễ nghe từ bên cạnh cô truyền vào tai.
Ngẩng đầu, liền nhìn thấy Ninh Nhất Phàm hai tay nhét túi quần nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười, trong mắt tràn đầy sự yêu chiều.
Sự xuất hiện của anh trong giây lát thu hút ánh mắt của tất cả các cô gái ở đây, trong đó có cả ba người kia, chỉ có Phùng Linh Đan là đã gặp Ninh Nhất Phàm, hai người còn lại, có lẽ cũng đã thấy anh trên tivi, giờ phút này đều kinh ngạc nhìn anh.
Mà mấy người nhân viên vốn không xuất hiện ở bên trong, thì lúc này lại nhanh như gió vậy tất cả đều đi ra.
Chỉ là...
Trong mắt người đàn ông nào đó giống như không nhìn thấy ai hết vậy, bàn tay thon dài rút ra, xoa xoa trên đầu Thẩm Ngọc Lam, cúi người xuống nhẹ nhàng nói: "So với để em mua, tôi càng thích, mặc cho em xem hơn”
Thẩm Ngọc Lam ngẩn ra, cô mím môi, đầu cúi càng thấp hơn, mặt đỏ như máu vậy.
“Anh... Sao anh lại ở đây?”
Ninh Nhất Phàm rất tự nhiên đem tay đặt ở bên hông cô, cúi đầu xuống nhíu mày: “Tôi nói muốn gặp em, em tin không?”
“Buổi sáng, không phải mới rời nhau ra sao? Thẩm Ngọc Lam trả lời theo bản năng.
“Một ngày không gặp, như cách ba thu, tôi đã qua hai mùa thu rồi” Anh nói thầm bên tai cô.
Giọng nói của anh vốn rất dễ nghe, giờ phút này lại nói những lời tình cảm triền miên như vậy, Thẩm Ngọc Lam cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, anh có thể bình tĩnh, nhưng cô thì không bình tĩnh được.
Nhưng mà cũng may, hai người cố ý nói nhỏ lại, người chung quanh hơn là không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì đâu.
Chỉ nhìn thấy hai người bọn họ đang thân mật với nhau mà thôi.