Mục lục
Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ý con là Cao Nhã Uyên? Nhất Phạm và anh rể kia của dì đều ngu dốt. Có muôn ngàn cách để đền ơn, hai người họ cứ phải dùng cách này để báo đáp, đã biết rõ Cao Nhã Uyên thật ra là..” Hà Duệ Ân đột nhiên im miệng.



Sau đó những ngón tay thon dài của cô che lên miệng rồi ho nhẹ một cái.



“Ngọc Lam, là vì lý do này mà con vẫn luôn che giấu vẻ bề ngoài của mình sao?” Giọng điệu của Hà Duệ Ân rõ ràng là nhẹ nhàng hơn vừa nấy rất nhiều, cuối cùng Thẩm Ngọc Lam cũng thở phào nhẹ nhõm.



“Cũng không phải, chủ yếu là con vẫn không rõ tại sao lúc đầu nhà họ Ninh lại phải dùng cách đó để có được Ninh Thiên Vũ” Cô bước tới kéo lấy tay Hà Duệ Ân: “Vậy nên, dì út à, dì có thể giúp con giữ bí mật được không? Con chắc chắn sẽ không có bất kỳ ý đồ xấu gì với Nhất Phàm hay là nhà họ Ninh cả, Thiên Vũ là con trai con, vốn là con muốn làm bảo mẫu để chăm sóc thẳng bé, kết quả… không ngờ rằng…”



“Trên mặt cô đỏ ửng một mảng.



“Kết quả bị tiểu tử thối Thiên Vũ kia lăn qua lăn lại rồi nảy sinh quan hệ với Nhất Phàm?



Thẩm Ngọc Lam cau mày ngạc nhiên nói: “Dì nhỏ, làm sao mà dì biết chuyện này?” Nhìn vẻ mặt của Hà Duệ Ân lúc trước, cô còn tưởng rằng cô ấy không biết gì cả.



Hà Duệ Ân kéo cô ngồi xuống, vỗ lên mu bàn tay mịn màng của cô: “Dì và mẹ Nhất Phàm cách nhau mười lăm tuổi và dì chỉ cách Nhất Phàm mười tuổi. Vì vậy, bọn dì từ nhỏ đã có mối quan hệ rất tốt. Lúc trước, lúc dì đi tới nhà họ Ninh thăm nó, lúc đó có lẽ là con vừa rời khỏi, dì có nghe Nhất Phàm nhắc đến vài câu, lúc đó dì còn nghĩ đến chuyện đứa bé Thiên Vũ này sao lại làm bậy như vậy, nhưng dì cũng không biết bảo mẫu đó là con… hóa ra, các con đúng thật là mẹ con nối liền khúc ruột mà!”



Nhắc đến Thiên Vũ, ánh mắt Thẩm Ngọc Lam thoáng hiện lên vẻ địu dàng, cô cười nhẹ: “Thắng bé còn rất nhỏ, tự cho là đó là vì tốt cho con nên cứ luôn muốn làm mối con với Nhất Phàm đến với nhau.”



“Được rồi, con phải biết ơn, con có một đứa con trai tốt như vậy, nhìn đi, bây giờ làm cho Nhất Phàm nhà bọn dì mê mẩn? Con có biết không? Mới sáng sớm mà nó đã gọi điện thoại cho dì, xin dì nhận con, nó lớn tới chừng đó rồi cũng chưa từng cầu xin giúp cho ai cả!”



Từ trước tới nay, Hà Duệ Ân không bao giờ tin vào những điều hư vô như duyên phận, tình yêu.



Nhưng giờ phút này, nhìn người phụ nữ trước mặt, dường như cô ấy đã tin rồi, với vẻ bề ngoài cùng thân phận như vậy mà cũng có thể làm cho một người không ai bì nổi như Ninh Nhất Phàm động lòng, nếu đây không phải là tình yêu thì giải thích như thế nào được?



Hốc mắt của Thẩm Ngọc Lam đều đỏ hoe vì cảm động.



“Được rồi, con đừng có khóc nha, để Nhất Phàm biết còn nghĩ là dì bắt nạt con” Hà Duệ Ân đứng dậy, võ vai Thẩm Ngọc Lam một cái, sau đó lấy ra một bộ đồ trang điểm trong ngăn kéo bên cạnh: “Nào, trang điểm đi, con cứ yên tâm, dì rất kín miệng đó”



Sau khi bước ra cửa, cô ấy quay người lại rồi nói: “Ngọc Lam, Nhất Phàm đáng để con trân trọng, con đừng phụ lòng nó” Ngập ngừng một chút, cô ấy tiếp tục nói: “Còn về Cao Nhã Uyên, dì nghĩ con không cần phải để trong lòng. Ở một số mặt, trong một số việc thì không thể so sánh với con được”



Ngoài ý nghĩ trên mặt chữ của cô ấy, trong lời nói còn có hàm ý làm cho Thẩm Ngọc Lam có hơi không hiểu lắm, nhưng mà, hiển nhiên là Hà Duệ Ân cũng không muốn nói rõ cho cô biết, Thẩm Ngọc Lam cười với cô ấy, nhưng trong lòng cô lại càng nghi hoặc hơn nữa.



Cao Nhã Uyên là người lúc trước Ninh Nhất Phàm chuẩn bị cưới hỏi đàng hoàng, nếu như ba Ninh có thể kết hợp được với cô ta rồi để cho cô ta có được Ninh Thiên Vũ thì đương nhiên thân phận này của cô ta cũng được công nhận, hơn nữa cô ta xinh đẹp, tuy rằng tâm tư khó đoán, nhưng lại rất dịu dàng ân cần với Ninh Nhất Phàm, trong mắt người ta, làm không tốt là do lòng dạ trong sạch rồi.



Bây giờ Hà Duệ Ân lại nói Cao Nhã Uyên không so được với cô.



Cô ấy nói như vậy là có ý gì?



Sau khi trang điểm xong, quản lý cửa hàng đến nói với cô rằng Hà Duệ Ân có việc nên đi trước rồi, có đưa cho cô một cái hộp.



“Cô Thẩm à, chị Hà bảo cô về nhà đọc hết những quyển sách trong hộp này, sau khi đọc hết rồi thì đến đây học”



Thẩm Ngọc Lam nhận lấy cái hộp, nói cảm ơn với quản lý cửa hàng, sau đó đi về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK