Cao Nhã Uyên hít mũi, quay mặt đi: “Hôm đó, Nhất Phàm bởi vì con nhỏ Thẩm Ngọc Lam kia, muốn hủy hôn với con, con liền quay về nói cho mẹ biết, ai ngờ rắng… ai ngờ rắng Cao Sơn anh ấy còn nói bóng nói gió, con… và anh ấy cãi nhau vài câu, sau đó… sau đó anh ấy nói muốn nói cho Nhất Phàm biết, chuyện chúng ta… chúng ta lừa anh ấy ân tình kia”
Cô ta dừng lại: “Sau đó, sau đó, mẹ liền đuổi theo, có lẽ… có lế là muốn ngăn anh ấy lại, đoán rằng do lôi kéo, không cẩn thận, Cao Sơn tự mình ngã xuống dưới”
“Ba, mẹ bà ấy chắc chắn không cố ý đâu, bà ấy… bà ấy nhất định là nghe nói Cao Sơn thành người thực vật rồi, trong lòng cảm thấy tội nên mới… nên mới nghĩ không thông, dẫn đến tự sát”
Ông Cao luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng, lại không tìm được chỗ để nói, lời giải thích của Cao Nhã Uyên gần như không chê vào đâu được, vừa có thể giải thích được cái tát mà hôm qua bà Cao đã tát cô ta, lại vừa có thể giải thích được nguyên nhân bà Cao đấy Cao Sơn xuống vách núi.
Cao Nhã Uyên hoảng loạn nhìn ba Cao, nghĩ ngợi gì đó rồi cố tình bắt đầu chuyển chủ đề: “Ba, ba giúp con đi mà, nếu như con và Nhất Phàm chia tay, vậy nhà họ Cao chúng ta, cũng xong thật rồi”
Nhà họ Cao kinh doanh vật liệu xây dựng, những năm gần đây đều có nhà họ Ninh ở phía sau, có thể nói đã trở nên rất có tiếng ở thành phố C, ba Cao đã quen với việc làm ba vợ của Ninh Nhất Phàm, khiến cho ông ta có cảm giác cho mình hơn hẳn người khác, nhưng nghĩ đến Ninh Nhất Phàm đã chuyển nhượng năm phần trăm vốn cổ phần.
Ông ta không cảm thấy chuyện Cao Nhã Uyên và Ninh Nhất Phàm chia tay là một chuyện xấu.
Nhưng nếu như có được cả hai thì không phải tốt hơn sao?
“Ba nói xem Thẩm… kia, là phụ nữ gì chứ, rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Thấy sự chú ý của ba Cao đã thành công bị rời sang, Cao Nhã Uyên thở phào nhẹ nhõm, cô ta không cảm thấy đau lòng khi Cao Sơn trở thành người thực vật, ngược lại còn cảm thấy may mản, như vậy sẽ không còn ai biết chuyện cô ta đã lừa Ninh Nhất Phàm nữa rồi, nhưng cô ta cũng đau khổ trước sự ra đi của mẹ Cao. Chỉ là cô ta đã bị sự mù quáng của ích ký làm mờ mắt, nên cô ta đã đổ hết lỗi lên người Thẩm Ngọc Lan về cái chết của mẹ Cao.
“Ba, người phụ nữ kia lúc trước từng là bảo mẫu ở nhà họ Ninh, không biết đã dùng thủ đoạn gì đã khiến cho Ninh Thiên Vũ đã đổi sang gọi cô ta là mẹ. Không những thế còn không ngừng gán ghép.
Ninh Nhất Phàm với người phụ nữ đó, ngày nào cũng cùng nhau đi ra ngoài ăn, mua sắm. Con nghĩ nhất định Ninh Nhất Phàm đã bị cô ta lừa”
Ba Cao cau mày, mím mím môi, ánh mắt không tự chủ mà trở nên lạnh lùng.
€ó vẻ như người phụ nữ này không hề đơn giản!