Ninh Nhất Phàm bị ông ta tì vào cổ họng, đến thở cũng không thở được nhưng cũng để mặc ba Cao muốn làm gì thì làm.
Cho dù anh có giải thích thế nào đi chăng nữa, người khiến Cao.
Nhã Uyên thành ra bây giờ cũng chính là anh ta, anh ta không có lý do gì để chối bỏ trách nhiệm.
“Bác trai à, cậu Ninh cũng không lường trước được chuyện này sẽ sảy ra” Liễu Tự vừa mới ngăn đám nhà báo ở bên ngoài thì vội vã chạy vào, thấy ba Cao động tay động chân với Ninh Nhất Phàm, anh ta tới ngăn cản.
“Cậu ta không lường trước được? Lẽ nào cậu ta không biết đối với Nhã Uyên mà nói cậu ta còn quan trọng hơn cả tính mạng nó sao?” Ba Cao hét lớn, từ trước đến nay, mỗi lần đối diện với Ninh Nhất Phàm ba Cao vẫn luôn giữ thái độ sợ sệt, nhưng lúc này đây là phản ứng “bình thường” nên có của một người cha, nếu ông ta không làm vậy thì thành không bình thường rồi.
Ninh Nhất Phàm vẫn một mực không nói lời nào, chẳng ai biết được rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Đối với một người phụ nữ, cả đời này không sinh con được, cậu Ninh à, có phải lúc đó Nhã Uyên không nên cứu cậu hay không?”
Ông ta vừa nói xong, Liễu Tự cũng lặng người, anh ta vô tình liếc mắt về phía Ninh Nhất Phàm, há miệng nhưng không biết phải nói gì mới phải, ba Cao có ý gì anh ta hiểu, Ninh Nhất Phàm chắc chản cũng hiểu.
Rất lâu sau đó, như một thế ký dài đẳng đẳng Ninh Nhất Phàm mới cất lời, giọng khàn khàn nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, hôn lễ vẫn được tố chức như đã định”
Anh vừa dứt lời.
Người phụ nữ đứng trong góc như hóa đá, ánh mắt cô nhìn anh chăm chú, cô quay người bước chân loạng choạng rời khỏi đó. Thẩm Ngọc Lam không biết cô đã về nhà bắng cách nào, cô chỉ cảm thấy cả người mình nhẹ bãng đi, dường như chẳng còn chút cảm giác nào cả. Cái cảm giác như ngã từ trên cao xuống này khiến cô nhất thời không biết phải đối mặt thế nào cả. Cô ngồi trên sô pha, trong đầu lúc nào cũng hiện lên câu nói “Cô ấy không thể mang thai được nữa” của bác sĩ và câu “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, hôn lễ vẫn sẽ tổ chức như thời gian đã định” của Ninh Nhất Phàm bỏ hôn lễ, nên mới xảy ra tai nạn xe hơi, cô biết rõ điều đó. Không thể mang thai, không thể có đứa con của chính mình, cô lắc đầu, cô không thể tưởng tượng được đối với một người phụ nữ thì đó là một cú sốc lớn thế nào. Mặc dù cô cảm thấy Cao Nhã Uyên không phải người tốt, nhưng… Trong chuyện này, cô cảm thấy đúng là do mình sai trước. Rõ ràng biết người ta đã có vợ chưa cưới, thế mà vẫn cướp chồng như cưới của người ta, còn hại cô ta không thể mang thai được nữa? Đột nhiên, cô cảm thấy bản thân mình thật đáng sợ. Cô trách Cao Nhã Uyên lòng dạ độc ác, trách cô ta mưu mô thủ đoạn, nhưng cô thì có chỗ nào tốt hơn cô ta?
Chỉ vì hạnh phúc của mình mà cô đã cướp đi quyền được làm mẹ: của một người phụ nữ khác Thẩm Ngọc Lam, trong hoàn cảnh như vậy, mày và Ninh Nhất Phàm còn có kết quả sao?
Đã án đã quá chắc chẳn rồi, lễ vẫn được tổ chức như đã dự kiến.
Nếu như hôn lễ vẫn được tổ chức như đã định, vậy cô thì sao?
“Nhất Phàm, không phải anh nói tối nay sẽ về nhà ăn cơm sao?”
Thẩm Ngọc Lam cười tươi như hoa ra đón anh, đứng ở cửa ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nhất Phàm, cô kiểng chân lên đặt lên môi anh một nụ hôn rồi nói: “Mau đi rửa tay đi, em hâm nóng thức ăn cho anh” Cô nói xong, chuẩn bị quay người đi.
Cánh nay nóng bừng lên, sau đó Thẩm Ngọc Lam ngã vào lòng Ninh Nhất Phàm Cảm giác lành lạnh từ đầu ngón tay cô khiến Ninh Nhất Phàm có một thoáng ảo giác, anh đấy người phụ nữ trong lòng ra, Thẩm Ngọc nên Ninh Nhất Phàm mới nói hôn Lam giả bộ ngượng ngùng cúi đầu để giấu đi nỗi buồn trong đáy mắt.