Hạ Phong nhìn ánh mắt lo lắng của cô, trong mắt lộ ra chút mất mát. Anh ta đứng dậy, đưa tay lên vén mớ tóc đang bị bung ra của Thẩm Ngọc Lam vào sau tại, nhẹ giọng nói: “Mau đi đi”
Sau khi dặn dò Hạ Phong phải giữ bí mật chuyện của Ninh Thiên Vũ, Thẩm Ngọc Lam liền chạy thẳng về nhà.
Nhìn Thẩm Ngọc Lam rời đi, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Hạ Phong cảm nhận được tiền không mua được mọi thứ.
Nhưng Hạ Phong sẽ không bỏ cuộc.
Có thể Ninh Thiên Vũ vẫn còn sợ chuyện ngày hôm qua. Bác sĩ gia đình được gọi đến ngay khi Thẩm Ngọc Lam vừa trở về.
Bác sĩ kiểm tra qua một lượt, nói: “Không cần quá lo lắng, do cậu bé sợ hãi quá độ thôi. Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ ổn”
Nghe xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau chuyện này, Thẩm Ngọc Lam lại một lần nữa ở lại biệt thự nhà họ Ninh. Mọi người đều biết cô cứu mạng Ninh Thiên Vũ, người trong nhà cũng tôn trọng cô hơn.
Ninh Thiên Vũ lại càng bám chặt lấy Thẩm Ngọc Lam, cô nói gì thì nghe nấy, không dám cãi lại. Cộng thêm cậu bé này gần đây thay đổi cách xưng hô, từ dì biến thành “mẹ nhỏ”.
Từ “mẹ nhỏ” luôn làm cho cô bị hiểu lầm, đều tưởng cô là “trà xanh” bên cạnh Ninh Nhất Phàm. Cho nên Thẩm Ngọc Lam cực lực phản đối cách gọi này, nhưng Ninh Thiên Vũ đánh chết cũng không chịu đổi.
Nửa tháng sau, vào đêm trước lễ đính hôn của Ninh Nhất Phàm và Cao Nhã Uyên.
“Chiều mai cô dẫn Thiên Vũ đến khách sạn Hải Mạn sớm một chút” Ninh Nhất Phàm ra lệnh cho Ninh Thiên Vũ lúc ăn tối.
Thẩm Ngọc Lam gật đầu: “Được.”
Từ sau chuyện lần trước, Thẩm Ngọc Lam ngày nào cũng muốn tránh khỏi Ninh Nhất Phàm. Ngoại trừ những lần bắt buộc phải chạm mặt, cô gần như từ chối mọi cơ hội tiếp xúc với anh.
Bởi vì cô cảm thấy nếu cùng người đàn ông này ở chung một chỗ, không khác gì ở gần một con hổ, vô tình cũng có thể chọc giận hắn. Vậy nên cô lựa chọn trốn tránh.
Nói xong cô nhanh chóng quay người bước lên lầu.
Nhìn bóng lưng Thẩm Ngọc Lam dần biến mất, Ninh Nhất Phàm ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không kìm được tức giận. Thẩm Ngọc Lam sao lại xem anh như mãnh thú, anhđáng sợ đến vậy ư?
Chiều hôm sau, Thẩm Ngọc Lam làm theo lời của Ninh Nhất Phàm đưa Ninh Thiên Vũ ra ngoài sớm hơn một giờ.
“Mẹ nhỏ, hôm nay là lễ đính hôn của ba con.”
Thẩm Ngọc Lam gật đầu: “Đúng rồi”
Lễ đính hôn của Ninh Nhất Phàm là một sự kiện lớn ở thành phố C, các phương tiện truyền thông từ lâu đã đưa tin, bàn tán rất rộng rãi. Ngay cả khi cô không để tâm đến những chuyện này. thì cũng có thể biết rõ.
Hơn nữa, nhà họ Ninh sớm đã chuẩn bị nghênh đón cô chủ mới vào cửa.
Từ việc thay đổi dép thay ở cửa, bát đĩa mà Cao Nhã Uyên thích, ngay cả phòng tắm và hàng loạt sản phẩm tắm gội đều được chuẩn bị theo sở thích của cô ta. Những chuyện này Thẩm Ngọc Lam đều biết, không hiểu tại sao Ninh Thiên Vũ lại dùng giọng điệu như vậy để hỏi cô.
“Mẹ nhỏ, nếu mẹ thật sự thích ba con, mẹ cứ nói cho con biết, con sẽ giúp mẹ” Ninh Thiên Vũ nắm lấy tay Thẩm Ngọc Lam đung đưa qua lại.
Thẩm Ngọc Lam bật cười, cô lắc đầu. Cậu bé này thật cố chấp. “Không thích, không thích. Ba của con sắp đính hôn rồi, đừng nói nhảm nữa”
“Ba con vừa giàu có, vừa đẹp trai, sao mẹ lại không thích?”
Thẩm Ngọc Lam không trả lời, chỉ cười. Bàn chuyện yêu đương với trẻ con có vẻ không thích
hợp.
Ninh Nhất Phàm rất ưu tú, nhưng cô cũng nhận thức được mình ở vị trí nào, tự nhiên cũng không có mấy suy nghĩ dư thừa, cô không muốn cũng không miễn cưỡng.
Chỉ là trong mắt Ninh Thiên Vũ, Thẩm Ngọc Lam không trả lời là do cô đang rất buồn vì ba cậu đính hôn.
Đôi mắt nhỏ tinh ranh chợt lóe lên.
Không cần phải nói cũng biết tiệc đính hôn của Ninh Nhất Phàm người thường không thể nào so sánh được. Mỗi việc bao trọn khách sạn sáu sao xa hoa nhất thành phố C cũng đã vượt ngoài sức tưởng tượng.
Nhân viên phục vụ đã đứng chờ sẵn ở cửa, thấy bọn họ đến liền vội vàng tiếp đón: “Tầng trệt là phóng viên và các nhà truyền thông. Ông Ninh đang ở lầu ba. Ông ấy nhờ tôi đưa cô lên đó”.
Nói xong, người phục vụ dẫn họ đi qua cánh cửa nhỏ bên cạnh, trực tiếp lên lầu ba.
Đến lầu ba, Ninh Thiên Vũ nói cậu có chút lạnh, áo khoác lại để trong xe, bắt Thẩm Ngọc Lam phải xuống lấy lên.
Cô cũng không nghĩ nhiều, liền đi xuống.
“Chú Liễu, cháu hỏi chú cái này”
Liễu Tự rất thích Ninh Thiên Vũ, nhưng cậu lại lạnh lùng hệt như Ninh Nhất Phàm, cũng ít khi nói chuyện với anh ta. Huống hồ hiện tại Ninh Thiên Vũ lại chủ động, Liễu Tự liền nở nụ cười rạng rỡ, nghiêng người nói: “Chú nghe đây”
“Nếu một người phụ nữ thích một người đàn ông nhưng người đàn ông lại không thích người phụ nữ. Vậy ta làm cách nào để họ có thể ở bên nhau?” Ninh Thiên Vũ nói đến líu lưỡi, tuy nói cậu thông minh nhưng chỉ là trên mặt lý thuyết, những thứ như tình trường, cậu hoàn toàn không hiểu.
“Cứ lên giường là được” Liễu Tự buộc miệng nói, sau đó tự ý thức được, vội lấy tay che miệng. “Khụ..! Cháu hỏi cái đó làm gì?” Anh ta cảm thấy bàn luận chuyện này với trẻ con rất không thích hợp.
Ninh Thiên Vũ nhíu mày, lên giường? Đúng rồi, nếu như mang thai và sinh cho cậu một đứa em, hiển nhiên bọn họ cũng không thể rời xa nhau được.
Mặc dù hôm nay ba và Cao Nhã Uyên đính hôn, nhưng cậu không quan tâm.