“Lần này, mấy cô sẽ đi tới phim trường để trang điểm cho những người nổi tiếng đang hot hiện giờ. Nhớ kỹ, luôn luôn phải nghe lời, hiểu chưa?” Việc lần đầu hợp tác với Diệp Lâm, giám đốc Lâm đúng là có chút căng thẳng. Anh ta cứ nói lặp đi lặp lại câu nói nhiều lần.
Cuối cùng, ánh mắt anh ta nhìn về phía Thẩm Ngọc Lam: "Ngọc Lam, cô cùng với giám đốc của của bạn. họ có chút thân thiết. Là trung gian, nếu như có chuyện gì, cô đứng ở ngoài nên nhớ kĩ chăm nom cho tốt đấy” Nói xong, anh ta xoay người về phía sau Mã Thủy Tiên.
Thẩm Ngọc Lam nhìn rất rõ, anh ta đang siết chặt eo cô ấy. Đột nhiên, cảm giác buồn nôn càng mãnh liệt hơn. Không lâu sau, có một chiếc xe lái tới đây.
Thành phố H, cách thành phố C khoảng 4 tiếng lái xe. Khi tới đó, ba người họ vừa xuống xe thì bị đưa tới địa điểm quay phim.
“Quá trình quay phim ở đây khá chặt chẽ, mọi người cố gắng vất vả chút. Sau khi trang điểm xong, tôi dẫn mọi người đi ăn” Người đưa bọn họ tới đây bàn bạc với bọn họ rất khiêm nhường.
Sau đó, ba người được phân trang điểm cho ba người cùng một lúc.
Thẩm Ngọc Lam trang điểm cho một nữ ngôi sao, tên là Hạ Thy. Trên tivi Thẩm Ngọc Lam đã đừng thấy. qua cô ấy rồi, tuy tuổi còn trẻ nhưng diễn xuất lại rất tốt.
Lần đầu tận mắt thấy ngôi sao ở ngoài đời thật, trong lòng Thẩm Ngọc Lam cũng có chút căng thẳng. “Xin chào” Cô bắt chuyện, cùng lúc đó cô cũng mở ra túi trang điểm mà cô mang theo tới đây.
“Dùng đồ của tôi nhé” Cùng lúc khi giọng nói nhẹ nhàng của nữ ngôi sao vang lên bên tai, thì đưa túi trang điểm cho Thẩm Ngọc Lam.
Nhân vật mà Hạ Thy diễn lần này là một cô giáo viên nông thôn. Cho nên, lúc trang điểm cần phải có sự tự nhiên, trong sáng. Màu da yêu cầu phải tự nhiên.
Đối với Thẩm Ngọc Lam mà nói, cũng không phải quá khó. Sau khi nhìn cô ấy vài giây, cô nhanh chóng trang điểm.
Hạ Thy nhìn cẩn thận khuôn mặt của mình trong gương. Sau đó, cô ấy nở ra nụ cười hài lòng.
Đường nét trên mặt cô ấy có hơi sắc một chút. Sau khi trang điểm xong, có thể thấy sự mềm mại hơn nhiều.
“Kỹ thuật tốt đấy” Cô ấy đặt gương trang điểm xuống, khen ngợi một cách trang nhã.
“Cảm ơn” Được người khác khẳng định, trong lòng Thẩm Ngọc Lam cũng có chút kích động. Cô cũng thầm thở dài trong lòng, khí chất của cô Hạ Thy này thật tốt, không hề mắc bệnh ngôi sao.
“Ngọc Lam, đúng là cậu may thật đấy. Tôi với Thủy Tiên phải phục vụ hai ngôi sao lớn, yêu cầu này yêu cầu nọ, tụi tôi muốn tức điên lên luôn” Lúc ăn cơm, cô gái mũm mĩm đang phàn nàn người mà cô trang điểm quá là kỳ cục.
Vẻ mặt Mã Thủy Tiên đen kịt, trừng mắt nhìn cô: “Có phải cô kêu giám đốc Sở ở đằng sau giúp cô đúng không. Nếu không, làm sao cô có thể trang điểm cho Hạ Thy được chứ?”
Thẩm Ngọc Lam ngừng gắp rau. Cô thật sự không muốn cãi nhau với người khác, càng không muốn làm thù địch với người ta nữa.
Cho nên, cô chỉ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Mã Thủy Tiên: “Cô Mã, đừng ăn nói hàm hồ nữa. Coi chừng cái miệng cô đấy.” Nói xong, cô cúi đầu xuống, nhanh chóng gắp vài miếng thức ăn rồi đứng dậy đi khỏi.
“Thủy Tiên, cô đâu cần phải chống đối Ngọc Lam chứ. Thật ra, con người cô ấy tốt lắm đấy”
“Tốt? Cũng là do cô ngây thơ quá đấy.” Mã Thủy Tiên liếc nhìn cô ấy một cách khinh thường, rồi đứng dậy đi về hướng khác với Thẩm Ngọc Lam.
Địa điểm quay phim là ở một vùng nông thôn, với một ngôi nhà làm bằng gạch nung. Không hề có đường xi măng bằng phẳng mà có rất nhiều ổ gà, Hạ Thy đang quay cảnh cô ấy bị nữ chính bắt nạt, chỉ thấy người phụ nữ đó tát vào mặt. Thẩm Ngọc Lam ở xa như vậy còn có thể nghe được tiếng ở đó.
Cau mày, không phải nói chỉ diễn giả thôi sao? Chẳng lẽ là đánh thật à?
Sau đó, bắt đầu có tiếng bàn bạc.
“Thợ trang điểm đầu rồi?” Đột nhiên, cô nghe có người gọi cô.
Thẩm Ngọc Lam nhanh chóng đi tới.
Người đàn ông mập mạp ngồi trước màn hình đó chỉ vào Hạ Thy: “Thợ trang điểm mau trang điểm lại mặt cho cô ấy đi”.
Hạ Thy che mặt đi tới, trên mặt in rõ dấu năm ngón tay. Làm cho Thẩm Ngọc Lam nhìn vào cũng thấy lo lắng, người phụ nữ đó diễn cũng sâu thật đấy? Làm sao lại ra tay ác đến như vậy chứ.