“Ba, tối nay, chúng ta giữ mẹ nhỏ ở lại nha, có được không ba?”
Ninh Thiên Vũ đi đến trước mặt của Ninh Nhất Phàm, hai tay khoanh lại trước ngực xin xỏ.
Ninh Nhất Phàm nhếch khoé miệng, rõ ràng trong lòng rất Vui sướng, nhưng bên ngoài lại tỏ ra lạnh lùng đáp một tiếng: “m”
Sau đó, liền đi về phía phòng ăn, đứng dựa người vào cửa nhìn dáng vẻ bận rộn của Thẩm Ngọc Lam, nhìn đến mất hồn luôn.
Bị anh nhìn cảm thấy không thoải mái, Thẩm Ngọc Lam nói: “Anh có muốn giúp tôi không?”
“Được, để tôi!” Anh trả lời rất nghiêm túc, Thẩm Ngọc Lam sững sờ, Ninh Nhất Phàm giúp mình ư?
Cho rằng anh chỉ khách sáo nói vậy thôi, cô cố ý gật đầu: “Được thôi, anh giúp tôi rửa bát nha”
Vừa nói vừa bắt đầu thu dọn bát đũa trên bàn, nhưng lại bị Ninh Nhất Phàm giữ lại.
“Em sang bên đó nghỉ ngơi đi, để tôi”
“Hả? Thẩm Ngọc Lam kinh ngạc không khép được miệng lại Ninh Nhất Phàm rửa bát?
“Cái đó…hay thôi anh để t làm cho?”
Ninh Nhất Phàm chỉ cười nhẹ, cởi áo khoác ngoài, sau đó xắn tay áo sơ mi trắng, thành thục đặt mấy đĩa thức ăn thừa lên đĩa rồi vứt vào thùng rác nhà bếp, sau đó dọn dẹp bát đũa một cách khéo léo.
“Trước đây anh từng làm việc này rồi hả?”
“Hồi cấp ba, tôi và ba có xung đột ông ấy phạt tôi vào khách sạn rửa bát nửa tháng”
“Hả?”
Ninh Nhất Phàm thích nhất là nhìn những biểu cảm sống động trên mặt cô ấy, anh không nhịn được cúi người hôn lên trán cô một cái: “Em sang bên kia ngồi đi, tôi rửa bát xong rồi có việc hỏi em”
Thẩm Ngọc Lam không hỏi anh bất cứ điều gì, cô chỉ biết giờ phút này, mỗi tế bào trong cơ thể đều tràn đầy hạnh phúc.
Thẩm Ngọc Lam chưa bao giờ nghĩ rằng, người như Ninh Nhất Phàm khi làm việc nhà, lại sạch sẽ và ngăn nắp như vậy, cô mới ngồi xuống chưa được bao lâu.
Thì đã thấy anh lau tay sạch sẽ và đi về phía cô.
Anh ngồi bên cạnh cô, vươn cánh tay dài ra, Thẩm Ngọc Lam liền ngã vào trong lòng anh.
“Ninh Nhất Phàm, anh nói xem, kiếp trước anh nợ tôi à? Bắng không, sao anh tốt như vậy mà vẫn bị rơi vào tay tôi hả?” Thẩm Ngọc Lam lẩm bẩm nói một mình.
Bàn tay trên eo siết chặt: “Vậy sao? Là ai ngày trước ngó lơ tôi hả?”
Thẩm Ngọc Lam không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy, những xét từ giọng nói, cũng có thế đoán được, khoé miệng anh nhất định là đang nhếch lên.
Cô sững sờ, là cô sao? Cô lắc đầu, giả ngốc.
“Không phải anh vừa nói muốn hỏi tôi chuyện gì đó sao? Anh nói đi.”
Ninh Nhất Phàm vừa định nói, điện thoại trên bàn vang lên.
Thẩm Ngọc Lam tiến lại gần, đưa điện thoại cho anh ấy, nhìn thấy ba chữ Cao Nhã Uyên.
Cô cúi đầu đứng lên, dù gì nói những lời nói, cô ở đó, có lẽ anh không tiện nói ra, nhưng Ninh Nhất Phàm lại giữ cô lại Nhận điện thoại, thuận tiện ấn nút rảnh tay.
“Nhất Phàm..”
“Chuyện gì?” Thẩm Ngọc Lam phát hiện, Ninh Nhất Phàm đối với Cao Nhã Uyên không còn cảm giác dịu dàng như trước nữa “Ninh Nhất Phàm, anh không thể đối xứ với em như vậy được, mạng của anh là do em cứu về, sao anh có thể không cần em nữa chứ?” Giọng nói của Cao Nhã Uyên rất khác với ngày thường, giọng nói thô hơn không ít, có thể nghe ra được, có thể thấy rõ được cô ta đang không được bình tĩnh.
“Nhã Uyên, giữa chúng ta không có tình yêu, lựa chọn rời xa cũng vì muốn tốt cho chúng ta thôi”
Vẻ mặt của Ninh Nhất Phàm không hề thay đổi, rất điềm tĩnh.
“Anh lừa em, nhất định là bởi vì anh do anh thay lòng đổi dạ rồi, anh đã yêu cô bảo mẫu trong nhà anh, rốt cuộc em có chỗ nào kém cô ta chứ, tại sao lại đi yêu cô ta, mà không phải yêu em?” Giọng nói của Cao Nhã Uyên, đã biến thành chất vấn anh rồi.
Thẩm Ngọc Lam vô thức nghiêng đầu, liếc nhìn anh một cái, cô thấy ngạc nhiên vậy mà anh vẫn giữ biểu cảm như cũ “Tình yêu không phải hàng hoá, nên đừng so sánh!”
“Ninh Nhất Phàm…anh là đồ tồi…tôi sẽ không để các người ở bên nhau đâu, sẽ không…
Sau một tiếng hét thấu tim, điện thoại bị tắt máy.
Thẩm Ngọc Lam cúi đầu xuống, bầu không khí ấm áp trước đó bỗng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Chương 124:
Hạnh phúc của bọn họ được định sẵn dựa trên nỗi đau của một người phụ nữ.
Sau khi Cao Nhã Uyên cúp điện thoại, cô ta đóng cửa nhốt mình trong phòng.
Đem toàn bộ quần áo trong tủ ra, xé ra từng mảnh, cái nào không thể xé được thì cô ta dùng miệng cần ra.
Người giúp việc nghe thấy có tiếng động, liền đi gọi bà Cao đến.
“Nhã Uyên, con làm gì vậy?” Bà Cao mở cửa bước vào, dưới đất lộn xôn toàn quần áo, nhanh chóng bước tới ôm Cao Nhã Uyên vào lòng.
“Mẹ, Ninh Nhất Phàm không cần con nữa rồi” Cô ta chui vào trong lòng bà Cao, khóc rất thương tâm.
Những năm gần đây, rất ít khi giao tiếp với Cao Nhã Uyên do bà bị bệnh trầm cảm, lúc này nhìn thấy con gái bà khó chịu, không nói được gì, chỉ tiếp tục lau nước mắt.
“Bây giờ em vẫn chưa nhìn rõ sao, Ninh Nhất Phàm đã yêu cô gái khác rồi”
Tiếng của Cao Sơn từ cửa truyền đến.
Cao Nhã Uyên ngẩng cao đầu, thấy anh ta đang dựa người vào.
cửa, cái biểu cảm quen thuộc Cô buông mẹ ra, bước tới, túm lấy cổ áo của Cao Sơn: “Anh rất vui có phải không? Tất cả đều là tại anh, nếu không phải là anh ép anh ấy, anh ấy sẽ không huỷ hôn ước với tôi, đều tại anh, anh và mẹ anh đều giống nhau, thấy người khác đau khổ, thì các người vui lầm có phải không?”
Gương mặt bà Cao trở nên lạnh lùng: “Nhã Uyên, mẹ nói rồi, mẹ chưa bao giờ gặp qua con bé đó “
“Nhưng trên người anh đang chảy dòng máu của người đàn bà hèn hạ đó” Cô ta bị cơn tức giận làm mờ mắt rồi, vì vậy mà lời nói ra không thèm suy nghĩ gì cả.
“Nhã Uyên, con không được phép nói như vậy” Bà Cao đột nhiên đứng dậy, đứng chắn trước mặt Cao Sơn, đanh giọng mảng Cao Nhã Uyên.
“Mẹ, tại sao mẹ rõ ràng biết anh ta là con trai của người đàn bà hèn hạ đó, mà mẹ vẫn bảo vệ anh ta như vậy, mẹ nhìn xem, bao nhiêu năm qua mẹ vì người đàn bà hèn hạ đó mà chịu biết bao nhiêu khổ rồi?
Mẹ không cho phép người đàn bà đó cướp lấy trái tim của ba, ông ấy cũng không cho mẹ. Mẹ…..”
“Bốp” Cao Nhã Uyên còn chưa nói xong, bà Cao đã tát cho cô ta một phát.
Mẹ!” Cao Sơn ngạc nhiên bước tới, ôm lấy bà Cao từ đãng sau: “Mẹ, Nhã Uyên đang nối nóng, lời em ấy nói mẹ đừng đế trong lòng”
Cao Nhã Uyên dùng bàn tay không bị thương, che mặt, nhìn Bà Cao và Cao Sơn.
“A” cô ta hét to một tiếng, rồi lao đi ra ngoài.
Bà Cao ôm đầu, lùi lại vài bước, ngồi lên giường, vẫy Cao Sơn lại: “Sơn à, con đi xem em thế nào rồi, không cần quan tâm mẹ đâu”
Cao Sơn cau mày, nhìn sâu vào mắt Bà Cao, rồi quay người ra ngoài tìm Cao Nhã Uyên.
Cao Nhã Uyên đang mang giày cao gót, nên không thể chạy xa được, Cao Sơn kéo cô ta lại: “Nhã Uyên, em hãy bình tĩnh lại một chút đi”
Bình tĩnh? Bảo cô ta làm sao mà bình tĩnh cho được?
Cô ta ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào giữa hai đầu gối của mình: “Hu hu, tôi phải làm sao, Nhất Phàm không cần tôi nữa rồi, tôi phải làm sao đây?”
Cao Sơn đứng cạnh lấy tay đặt lên trán cô ta:“Nhã Uyên, anh chỉ là thương em thôi”
“Anh cút đi, tôi không cần anh thương hại”
“Nhã Uyên, em như vậy sẽ làm tổn thương chính mình đấy, em và Ninh Nhất Phàm hủy hôn đi, nhân lúc hiện tại anh ta vẫn còn chưa biết gì hết”
“Không, tôi không thể huỷ bỏ hôn ước được, mãi mãi không bao giờ”
“Nhã Uyên, em nghe anh đi, em như vậy, chỉ là tự làm đau bản thân, còn hại cả ba nữa” Cao Sơn giữ lấy hai vai của Cao Nhã Uyên nói, lay nhẹ, “Em phải thật tỉnh táo, có được không? Điều kiện của em tốt như ậy, em muốn tìm người như thế nào mà chả được, tại sao là vì một người không yêu mình, mà sống chết tranh giành làm gì”
“Cao Sơn, cuộc sống của tôi không cần anh lo, cho dù Ninh Nhất Phàm ở bên ngoài của người phụ nữ khác, thì tôi không để ý, cả đời này tôi chỉ muốn được gả cho anh ấy” Cao Nhã Uyên ngấẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào Cao Sơn, sự kiên định trong ánh mắt khiến trái tim Cao Sơn trùng xuống.
“Có phải tôi điên rt “Đúng, em bị điên rồi, đời này cho dù có làm tình nhân cho Ninh Nhất Phàm, tôi cũng đồng ý, anh quản được sao? Cao Nhã Uyên ngẩng đầu lên nhìn Cao Sơn, một lúc sau, cô ta nhếch cười nói: “Cao Sơn, anh thích tôi, có đúng không?”
Chương 125:
Cả người Cao Sơn run lên, anh ta loạng choạng lùi lại vài bước: “Nhã Uyên, em đang nói vớ vẩn gì vậy?
Cao Nhã Uyên cười nhạt: “Anh, kì nghỉ hè năm đó, lúc tôi đi tắm, anh đừng có nói là anh không nhìn trộm tôi.”
Đôi mắt Cao Sơn không thể tin nổi mà nhìn Cao Nhã Uyên: “Nhã Uyên, rốt cuộc em đang nói linh tỉnh gì vậy? Anh làm sao có thể..”
“Anh đừng có giả vờ nữa, anh như vậy, tôi thấy ghê tởm, tôi nói cho anh biết, Cao Sơn! Nếu anh còn can thiệp vào chuyện của tôi nữa, tôi sẽ nói chuyện xấu của anh cho tất cả mọi người biết”
Sắc mặt của Cao Sơn trở nên cực kì khó nhìn, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng chuyện được chôn dấu sâu trong tim mình, vậy mà lại bị em gái biết hết.
Sau tuổi vị thành niên anh ta mới phát hiện, anh đều không có hứng thú với tất cả các cô gái, nhưng anh ta lại dành tất cả sự chú ý lên người cô em gái này, trước kia anh ta nghĩ anh với Nhã Uyên là anh em với nhau, nhưng cho đến khi, anh ta nhìn thấy Cao Nhã Uyên thích Ninh Nhất Phàm một cách điên cuồng như vậy, anh ta như phát điên lên vì ghen tị, sau đó anh ta đã hiểu, anh ta đã yêu chính em gái của mình.
Thật ra, lần đó nhìn trộm em gái tắm cũng là sự cố ngoài ý muốn.
Chỉ là lỡ nhìn rồi không thể đưa mắt ra chỗ khác được: “Nhã Uyên, là anh thích em” Nhưng em đừng đem việc này ra doạ anh, anh là thật sự muốn tốt cho em. Ninh Nhất Phàm không thích em, anh ta muốn cưới em cũng chỉ vì muốn cảm ơn em năm đó…”
“Anh im đi, tôi không cần anh lo cho tôi, anh đi đi” Cao Nhã Uyên bịt tai lại, lác đầu liên tục.
“Anh đi ra chỗ khác đi, tôi có tình nguyện làm chuyện gì thì đó cũng chuyện của tôi, anh có thôi đi không”
“Nhã Uyên, nếu một ngày Ninh Nhất Phàm biết được chuyện của Ninh Thiên Vũ là do em với bố lập kế hoạch, anh ta lại không có tình cảm gì với em, em cho rằng anh ta sẽ làm gì em, thực sự sẽ bỏ qua cho em sao?”
Cao Sơn nói từng chữ từng chữ một rất chậm rãi.
Trên mặt Cao Nhã Uyên càng thêm phần lộ rõ vẻ sợ hãi, cô ta nhìn Cao Sơn đầy vẻ hoài nghỉ: “Anh, làm sao anh biết được chuyện đó?”
Cao Sơn quay đầu lại: “Nhã Uyên, chuyện anh biết không chỉ có nhiêu đó. Những năm này, em và bố đã làm ra chuyện gì, anh đều biết hết. Nhưng chúng ta là người một nhà, anh sẽ không nói với ai cả, nhưng mà em phải rời xa Ninh Nhất Phàm!”
Nhã Uyên lắc đầu, không! Cô ta không thể rời xa Ninh Nhất Phàm được, cô ta sống cũng bởi vì anh ấy. Nếu phải rời xa anh ấy cô ta sống không còn ý nghĩa gì nữa.
“Cao Sơn, nếu anh dám nói nửa lời thì tôi với anh xem như kết thúc” Nói xong cô ta đứng dậy, đi bộ về nhà.
Cao Sơn nằm lấy tay cô dùng lực ta kéo lại: “Nhã Uyên, em đang chơi đùa với lửa đó, em biết không? Anh không thể cứ nhìn em đi trên con đường chết như vậy được. Em và anh ta hiện tại đã chia tay rồi, mặc dù anh ta không có tình cảm với em, ít nhất ra anh ta cũng sẽ cảm thấy có lỗi với em”
Nói xong, Cao Sơn buông Cao Nhã Uyên ra, nhìn cô ta: “Nếu như em vẫn khăng khăng một mực, thì ít nhiều gì anh cũng sẽ nói vài điều cho Ninh Nhất Phàm biết, để khiến hai người nhanh chóng chia tay”
Nói xong anh ta quay người bỏ đi.
Nhã Uyên nhìn chằm chắm bóng lưng Cao Sơn, nuốt nước bọt liên tục. Không! Cô ta sẽ không để cho Cao Sơn phá hoại chuyện này, tuyệt đối không thể được. Nghĩ đến đây, cô ta nhanh chóng chạy về phía trước, từ phía sau đấy Cao Sơn xuống, bên dưới chính là vách núi.
Đương nhiên, Cao Sơn không lường trước được việc này, cả người ngả ra phía sau và ngã xuống..
Cánh tay bị thương bởi vì dùng sức mà vết thương ứa ra máu, nhưng lúc này Cao Nhã Uyên không có thời gian do dự. Sau cùng, cô nghĩ tới điều gì đó xoay người điên cuồng bỏ chạy.
Chương 126:
Bà Cao ngồi trong phòng khách, thấy cô ta hoảng hốt sợ hãi chạy.
vào, liền đứng dậy, đỡ cô ta, kéo tay cô ta nói: “Nhã Uyên, vừa nãy mẹ…vừa nãy mẹ không cố ý, con đừng trách mẹ được không con?”
Lúc này trong đầu Cao Nhã Uyên toàn là hình ảnh vừa lúc nãy cô ta đã đẩy Cao Sơn ngã xuống vách núi. Cô ta gạt tay bà Cao ra, quay người chạy vào phòng ngủ và khoá cửa lại, ngồi bệt xuống đã, ôm đầu gối cả người run rẩy.
Một lúc sau, có tiếng xe 120 cấp cứu bên ngoài và âm thanh còi cảnh sát 110 vang lên.
Gương mặt cô ta trở nên tái mét.
“Nhã Uyên, vừa nãy anh con ra ngoài cùng con, sao mẹ vẫn chưa thấy nó về vậy?” Bà Cao ở bên ngoài gõ cửa nói.
Cao Nhã Uyên cả người run rẩy. Không! Cao Sơn chết rồi, anh ta xứng đáng bị như vậy, trong cái nhà này anh ta là người thừa. Cô ta còn phải quản lí chuyện kinh doanh, cô ta không muốn vì loại người như anh ta mà phải ngồi tù.
Nhưng Người tài xế đó đã nhìn thấy rồi, chắc chắn sẽ báo cảnh sát, vậy phải làm sao đây?
Đột nhiên cô ta nghĩ đến điều gì đó, đôi tay run rẩy mở cửa ra. Sau đó quỳ gối bên ngoài cửa phòng nhìn bà Cao.
“Nhã Uyên, con đang làm gì vậy?” Bà Cao nắm lấy tay cô ta.
“Mẹ cứu con, mẹ cứu con với” Giọng cô ta nghẹn lại, hàm răng run cầm cập va vào nhau. Bà Cao kéo cô ta lên mấy lần, cô ta cũng không chịu đứng lên.
“Con đứng dậy trước rồi hãy nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà Cao ngồi xổm tay ôm lấy mặt cô ta, nhìn thấy trên mặt vẫn còn hän rõ năm ngón tay trên đó, khuôn mặt bà hiện lên sự đau khổ.
Mấy năm nay, bởi vì bệnh trầm cảm nên bên ngoài xảy ra chuyện gì, bà ta cũng không rõ lắm. Đối với đứa con gái này mấy năm nay bà cũng không mấy quan tâm đến.
“Mẹ, con…con đẩy Cao Sơn, đẩy anh ta ngã xuống…vách núi rồi”
Cô ta đã nhận thức được rằng cô ta đã gây ra chuyện lớn rồi, cô ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Bà Cao lúc đầu cảm thấy choáng váng, sau đó giữ lấy trán suýt thì ngất đi, Cao Nhã Uyên ôm bà ta vào lòng: “Mẹ, con phải làm sao đây?
Có người đã nhìn thấy rồi…nhìn thấy con đẩy anh ta rồi, con…con chắc chắn sẽ phải ngồi tù”
Bà Cao quay đầu lại, nhìn chăm chăm vào mặt cô ta, sau đó bà ta ngã quy xuống đất, cho Cao Nhã Uyên một cái tát: “Rốt cuộc con đã làm cái gì thế hả? Cao Sơn là anh trai của con, con tại sao có thể làm như vậy? Nhã Uyên tại sao con lại trở nên như vậy? Lúc này anh trai con chưa rõ sống chết ra sao con lại chỉ biết lo lắng rằng bản thân có phải ngồi tù hay không? Con có phải con người nữa không?”
Bên tai của Cao Nhã Uyên toàn những lời mắng chửi của bà Cao, nhưng cô ta hoàn toàn không nghe thấy gì hết cả, trong đầu cô ta chỉ có nghĩ đến chuyện làm sao để bản thân không phải ngồi tù, nhìn thấy bà Cao đi ra ngoài cô ta vội vàng kéo lại: “Mẹ, mẹ đi đâu?”
“Con hỏi mẹ đi đâu? Mẹ đi xem anh của con, đứa trẻ đó từ nhỏ đã không có mẹ, bây giờ…
Đôi mắt của Bà Cao đầy sự đau khổ lo lắng và hoảng sợ. Nếu Cao.
Nhã Uyên không nghe thấy bà ta và ba cô ta nói chuyện và biết được răng Cao Sơn không phải do bà ta sinh ra, thì cô ta thực sự không có.
cách nào liên hệ phản ứng hiện tại của mẹ mình và mẹ kế lại với nhau được.
Mặc dù mấy năm qua bà ta sống rất đơn giản và không muốn xúc với người khác, nhưng bà ta chưa bao giờ mắng mỏ Cao Sơn và cô ta lấy một câu. Nhưng hôm nay không chỉ đánh mà còn mắng cô ta, tất cả đều là vì Cao Sơn đó.
“Mẹ, con không muốn đi..” Cô ta kéo lấy tay bà Cao, quỳ xuống đất không chịu đứng lên.
“Rốt cuộc con đang nói cái gì vậy, anh trai con bây giờ sống chết chưa rõ, lẽ nào con muốn cứ gương mắt nhìn thẳng bé chết sao?” Nói xong bà ta hất tay Cao Nhã Uyên tiếp tục đi.
“Mẹ, mẹ thay con nhận tội đi” Khi cô ta nói ra những lời này, không chỉ bà Cao ngạc nhiên mà chính bản thân cô ta cũng vậy. Cô ta che miệng, cúi đầu không dám nhìn bà Cao: “Mẹ, con…con không muốn ngồi tù” Bà Cao quay người lại, cả người bà ta cứng đờ, bà ta nhìn đứa con gái đang ngồi dưới nền nhà với vẻ kinh ngạc khó tin, dơ tay lên không ngừng run rẩy.
Chương 127:
Bà ta vừa nghe thấy cái gì vậy? Con gái bà ta muốn bà ta nhận tội thay nó?
“Con…con có phải là người không?” Nói xong mấy từ này tim bà ta đau thắt lại Cao Nhã Uyên bị mẹ cô ta nhìn chằm chẳm đến nỗi cô ta cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng lên, nhưng mà cô ta không muốn ngồi tù, cô ta còn trẻ như vậy nếu cô ta ngồi tù cô ta sẽ chẳng còn gì cả.
Không..
Cô ta quỳ xuống dưới đất, đầu đập mạnh xuống đất, nghe rõ âm thanh đập xuống, từng tiếng từng tiếng một như rót vào tai bà Cao.
“Mẹt! con cầu xin mẹ, bây giờ chỉ có mẹ mới cứu được con thôi, trời tối như vậy người lái xe đó hoàn toàn không nhìn rõ được con trông như thế nào, chiều cao của chúng ta khá tương đồng, cũng khá giống nhau, mẹ thay con nhận tội chắc chắn sẽ không có ai phát hiện được, mẹ…con cầu xin mẹ đó”
Bà Cao nhìn thấy con gái mình đang đứng trước mặt, bà ngẩn người, nước mắt ứa ra.
Báo ứng đến rồi sao? Lúc đầu đã làm ra một số chuyện xấu xa, cho nên bây giờ báo ứng đến rồi sao?
Bà ta cười nhạt, nhìn con gái ở dưới đất cúi người đỡ cô ta đứng dậy.
Đặt tay lên mặt cô ta, chỗ bị đánh vẫn còn hẳn vết đỏ, khuôn mặt này thật giống với bà ta, rất đẹp, đẹp đến mức làm người khác đau lòng, có lẽ…
Bàn tay bà Cao dường như chạm được vào trái tim của cô ta, chỗ này sao lại tối quá vậy? Cũng là kế thừa từ bà ta sao? Năm đó, bà ta đối với người kia cũng tàn nhãn như vậy.
Haha…báo ứng, báo ứng.
Cao Nhã Uyên không thấy mẹ mình có phản ứng gì, cô ta hoang mang một lúc, rồi ngồi sụp xuống trên nền đất lạnh.
Lúc này, ngoài phòng khách đột nhiên có chuông điện thoại video chuyền tới.
Bà Cao bối rối đứng dậy, chạy ra và ấn nút trả lời.
“Xin chào, chúng tôi từ cục công an đến, vừa nãy có người chạy đến báo án nói rãng có ai đó đã cố tình giết người, anh ta nhìn thấy nghi phạm chạy vào nhà bà, mời bà mở cửa.
Cao Nhã Uyên đang ngồi dưới đất, ánh mắt trở nên đờ đãn nhìn ra ngoài cửa, lắc đầu một cách tuyệt vọng.
Bà Cao điềm tĩnh đáp lại: “Đồng chí cảnh sát đợi tôi một chút, tôi gọi người ra mở cửa”
Bên này, bà nhanh chóng kéo Cao Nhã Uyên đứng dậy, lôi cô ta vào phòng.
“Mẹ” Cao Nhã Uyên không dám nhìn bà ta.
“Con vẫn còn choáng à, mau cởi quần áo ra đổi cho mẹ” Bà ta một bên nói, một bên lấy chiếc lược trên bàn trang điểm vén mái tóc buộc lên chải lại vài lần. Nhanh chóng thay đổi quần áo cho Cao Nhã Uyên.
“Mẹ.
“Một lúc nữa con nói với cảnh sát, nói con với anh trai cãi nhau rồi chạy ra ngoài, con biết chưa?” Nói xong bà Cao quay người đi ra cửa Cao Nhã Uyên cũng đi theo phía sau bà ta: “Mẹ ơi, con không phải là người nữa rồi, con xin lỗi mẹ”
Lời xin lỗi của của cô ta làm bà Cao thoáng nở một nụ cười nhạt, bà võ nhẹ vào bàn tay của cô ta: “Con cái không dạy dỗ được, là lỗi của bậc làm cha mẹ, là mẹ không dạy được con thành người tốt, mẹ đáng đời”
Nói xong, bà kéo bà tay ở trên eo mình của Cao Nhã Uyên xuống, đứng thẳng lưng bước ra cửa, đi được vài bước bà quay lại nhìn Cao.
Nhã Uyên: “Con à, mẹ hy vọng sau này con có thể chăm sóc tốt cho bản thân”
Có lẽ một tiếng “Con” này đã khiến cho Cao Nhã Uyên nhận thức.
được sự bất hiếu của cô ta, cô ta bước tới và ôm người mẹ vĩ đại của mình, “Mẹ, không con sẽ đi con không muốn mẹ nhận tội thay nữa, mẹ đưa quần áo cho con” Cô ta nói rồi kéo áo khoác của bà Cao. Cô ta muốn đổi lại quần áo.
Bà Cao nắm lấy tay cô ta: “Nếu có thể dùng mẹ để đổi lấy sự lương thiện của con, Nhã Uyên! Mẹ đồng ý, con mau đi xem anh con sao rồi đi, cả đời này chúng ta đều nợ anh con, còn nữa con hãy chăm sóc ba con thật tốt nhé”
Vừa nói xong thì cánh cửa bên ngoài bị đẩy ra.
Mấy người cảnh sát mặc cảnh phục bước vào trong.
Bà Cao dơ hai tay ra: “Là tôi đẩy nó, các người hãy bắt tôi đi”
“Mẹ..” Tiếng gọi được thốt ra từ miệng Cao Nhã Uyên, nhưng cuối cùng cô ta chỉ cúi đầu cho đến khi bà ta bị dẫn đi rồi cô ta mới ngẩng đầu lên.
Lúc đuổi theo thì bà Cao đã ngồi lên xe cảnh sát rồi.
Cô ta hoảng sợ, đột nhiên, cô ta nhớ đến Cao Sơn, đúng rồi nếu như Cao Sơn không sao vậy thì mẹ cũng sẽ không sao.
Chương 128:
Nghĩ đến đây, cô ta nhanh chóng chạy đến nơi xảy ra tai nạn, ở đó đã được cảnh sánh giăng đường phân cách. Có rất nhiều người vây quanh.
Cô ta xiết chặt lấy chiếc áo khoác đen của mình, nuốt nước bọt ề phía trước kéo người một cảnh sát bên cạnh hỏi, cô ta khóc lóc nói: “Các anh có thấy anh trai tôi đâu không, anh sao rồi?”
Cô ta vốn dĩ cũng xinh đẹp, đến khóc cũng rất đẹp, không ai có thể tưởng tượng được cô ta là kẻ sát nhân cả. Khi nghe cô ta hỏi đến anh trai, cảnh sát tỏ ra sự thương sót nói: “Đã có một nhóm đồng nghiệp xuống dưới tìm kiếm rồi, nhưng núi này dốc và cao, cô gái à! Cô vẫn nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi”
Cao Nhã Uyên nghe đến đây, đôi chân mềm nhũn ngồi bệt xuống mặt đất. Đột nhiên, cô ta lấy điện thoại trong túi ra, đầu tiên là gọi cho ba cô ta, giục ba cô ta nhanh chóng đi về nhà, nhưng chưa dám nói chuyện gì cả, sợ ông ấy biết tin rồi lái xe nhanh quá không an toàn. Sau khi ổn định lại cảm xúc, cô ta gọi cho Ninh Nhất Phàm.
Thẩm Ngọc Lam đi tắm rồi còn Ninh Nhất Phàm thì đang đọc sách, nhìn thấy Cao Nhã Uyên gọi điện thoại tới anh hoàn toàn không muốn nhận, mãi đến lúc gọi đến cuộc thứ ba, anh mới do dự nhận điện thoại.
“Alo, Nhất Phàm..” Giọng nói như khóc của Cao Nhã Uyên truyền đến từ đầu dây bên kia.
Ninh Nhất Phàm quay người, đi ra phòng khách.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Cho dù anh có cưới Cao Nhã Uyên hay không, thì đối với người phụ nữ này, ít nhiều anh vẫn có lòng.
“Nhất Phàm, em…anh của em xảy ra chuyện rồi”
Ninh Nhất Phàm chau mày, anh trai của Cao Nhã Uyên, Cao Sơn?
Anh không tiếp xúc với Cao Sơn nhiều, tính cánh của Cao Sơn có chút hơi kỳ quặc, nhiều lúc tính tình vui vẻ, đôi khi lại rất u sầu. Mỗi lần anh đến nhà của Cao Nhã Uyên thì anh ta luôn kiếm cớ ra ngoài, đối với người đàn ông này anh cũng không quan tâm lắm.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cao Nhã Uyên nức nở nói: “Nhất Phàm, anh trai em…anh trai em…bị mẹ đẩy ngã xuống vách núi rồi, mẹ em bị cảnh sát bắt đi rồi, ba em vẫn chưa về em rất sợ, anh…anh có thể qua đây với em không”
Ninh Nhất Phàm cau mày nhưng vẫn đồng ý: “Trước tiên cô đừng hoảng, tôi lập tức qua ngay”
Anh cúp điện thoại, nghĩ ngợi rồi quay người đi về phía phòng tắm: “Thẩm Ngọc Lam, tôi có chút chuyện đi ra ngoài một chút, em ngủ sớm trước đi”
Bởi vì mọi chuyện chưa được làm rõ, nên anh không biết nên nói với Thẩm Ngọc Lam như thế nào, sợ cô sẽ nghĩ lung tung, vì vậy không nói cho cô biết Thẩm Ngọc Lam đang tắm, vì tiếng nước chảy nên cô hoàn toàn không nghe rõ Ninh Nhất Phàm đang nói gì.
Đợi lúc cô tắm xong, đi ra thì đã không thấy Ninh Nhất Phàm đâu nữa rồi.
Cô đến phòng khách, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tưởng là Ninh Nhất Phàm nên vội vàng chạy ra mở cửa, thì lại thấy Sở Tịnh Khuynh đang đứng ngoài cửa: “Đêm ba mươi tết cậu không ở nhà đón giao thừa với gia đình, sao lại đến đây?”
Sở Tịnh Khuynh cầm túi đồ ăn trong tay đặt lên bàn đang định nói, thì Ninh Thiên Vũ từ trong đi ra: “Chú, chú sao lại đến rồi?”
Sở Tịnh Khuynh không quá quan tâm Ninh Thiên Vũ, nhưng Ninh Thiên Vũ là con một trong nhà, nên không thích không được anh ta bước lại và thơm má Ninh Thiên Vũ.
“Lúc đến, cậu có nhìn thấy anh họ cậu không?” Mặc dù cô biết hỏi Sở Tịnh Khuynh câu này có vẻ không được hay cho lắm, nhưng, suy nghĩ chốc lát Thẩm Ngọc Lam vẫn cất tiếng hỏi.
Sở Tịnh Khuynh thả Ninh Thiên Vũ xuống, gõ vào trán của Thẩm Ngọc Lam một cái rồi nói: “Hai người ở cùng phòng rồi à?”
Thẩm Ngọc Lam nói “Ừ” một tiếng, không tiếp lời được nữa.
“Tôi nói, cậu hay Anh ta chưa nói hết câu, điện thoại trong tay Thẩm Ngọc Lam đã đổ chuông, cô hít một hơi, nhận điện thoại: “Anh đi đâu vậy?” Cô nói có vẻ lo lắng.
“Sở Tịnh Khuynh đến đó rồi hả!” Anh không hỏi, nhưng nói với giọng chắc nịch Sở Tịnh Khuynh nhíu mày: “Anh họ, anh có cần nhỏ mọn vậy không, tôi đến tìm chị Thẩm để ăn đêm thôi, anh căng thẳng gì vậy?” Anh ta nói xong, xoa đầu Thẩm Ngọc Lam một cái nói: “Ngọc Lam, tôi nói có đúng không?”