Khi đó, cô ấy còn rất nhỏ, chỉ mới tám tuổi.
Sau này anh được ba anh lúc đó được người khác cứu giúp, bị kinh sợ nhưng vẫn an toàn tìm được, để cảm ơn họ đã cứu mạng anh, ba anh đã đưa cả nhà Cao Nhã Uyên đến thành phố C.
Ba anh đã cho ông ta vốn để làm ăn, cũng đưa ông ta đi làm ăn cùng và giới thiệu cho ông ta nhiều khách hàng lớn nên ở thành phố C nhà họ Cao mới có ngày hôm nay. Hồi đó, ba anh cũng hứa rắng nếu lớn lên hai con đều đồng ý thì để anh và Cao Nhã Uyên kết hôn.
Vì vậy, sau bao nhiêu năm, anh cũng vì chuyện năm đó mà chiều chuộng cô ta hết mức.
Anh đương nhiên nghe thấy những người khác đã nói về chuyện của cô ta trước mặt anh.
Nhưng trong lòng anh, sự tốt bụng của cô ta khi còn bé đã khiến anh tin rằng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, vì vậy anh cố chấp cho rằng bản chất của cô ta không xấu.
Sau khi gặp Thẩm Ngọc Lam, anh đã yêu người phụ nữ đó, anh luôn lo lắng không biết làm thế nào để giải quyết êm đẹp chuyện với Cao Nhã Uyên, luôn nghĩ có thể giảm thiểu mọi tổn thương với cô ta, cho dù sau sự việc vừa rồi, anh vẫn không muốn làm tổn thương cô ta bởi vì trong trí nhớ của anh, anh sẽ không bao giờ quên được cô gái nhỏ đã che vết thương của anh.
“Nhất Phàm, sao anh không nói chuyện? Anh nghĩ thế nào?” Cao.
Nhã Uyên thấy Ninh Nhất Phàm đang nhìn mình, không nói chuyện nên liền kéo tay áo anh.
“Nhất Phàm, cô Thẩm tỉnh rồi” Giọng nói của Liễu Tự đồng thời truyền đến.
Ninh Nhất Phàm nhẹ võ vai cô ta, không chút do dự quay người lại vội vàng chạy vào trong.
Cao Nhã Uyên nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, cả người lạnh buốt, cô ta ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối, tứ chỉ lạnh lẽo.
Ninh Nhất Phàm, làm sao em có thế từ bỏ anh như thế này?
Thẩm Ngọc Lam ngồi nửa người trên giường bệnh, nhìn Ninh Nhất Phàm từ bên ngoài xông vào, cô cong môi cười với anh.
Nụ cười đó khiến trái tim Ninh Nhất Phàm bị cuốn theo.