Ba Cao nhíu mày, chìm vào suy nghĩ. Qua một lúc lâu, ông ta nhìn chằm chằm về phía Cao Nhã Uyên rồi nói: “Con nói cho ba biết có phải dù Nhất Phàm không yêu con, con vẫn đồng ý gả cho cậu ta không?”
Tuy Cao Nhã Uyên không hiểu ý câu nói của cha mình, nhưng cô vẫn vội vàng gật đầu như gà mổ thóc*. Nhiều năm như thế, cô ta cảm giác bản thân sống là vì Ninh Nhất Phàm. Nếu như cô ta không thể gả cho anh thì cô còn sống có ý nghĩa gì nữa?
Ba Cao đứng dậy, liếc mắt nhìn cô ta.
“Vậy mọi chuyện tiếp theo cứ theo sắp xếp của ba đi.”
Có một số việc, ông ta vốn không muốn khiến nó quá phức tạp, nhưng nếu đã như vầy rồi, thì không nên trách ông ta không từ thủ đoạn.
Hôm nay, Thẩm Ngọc Lam đã được xuất viện, đột nhiên quản lý Lâm chống hai cây nạng đến phòng của cô, cả người ông ta lôi thôi nhếch nhác, râu ria xôm xoàm.
Ông ta nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam lập tức quỳ xuống trước mặt cô.
“Cô Thẩm, tôi xin lỗi cô. Tôi không phải người, tôi là súc sinh. Cô là người rộng lượng đừng so đo với tiểu nhân như tôi làm gì, bỏ qua cho tôi đi”
“Thu dọn xong hết rồi chứ?”
Thẩm Ngọc Lam liếc sang hướng giọng nói phát ra, cô vừa mới xoay người đã nhìn Ninh Nhất Phàm vừa bước vào cửa phòng, mà cô y tá đang dọn dẹp đồ đạc giúp cô vừa nhìn thấy anh bước vào, vội vàng đi ra ngoài như chạy trốn.
Thấy cô cau mày nhìn mình, anh tiến lại gần kéo cô vào trong ngực mình, rồi đặt nụ hôn xuống má cô, nói: “Chắc cô Thẩm vừa ý rồi chứ?”
Nhìn cửa phòng bệnh anh còn chưa đóng lại, thế mà anh còn hành động như vậy, càng khiến Thẩm Ngọc Lan cảm thấy có chút không quen. Cô bĩu môi, rồi cản môi dưới của mình, màu đỏ ửng dần dần lan khắp mặt.
“Ông ta đến xin lỗi rồi hả?” Ninh Nhất Phàm thả cô ra, anh cầm áo khoác trên giường lên phủ thêm lên người cô.
“Là anh làm đúng không?”