Thẩm Ngọc Lam gật đầu, sau đó lại nghĩ tới gì đó: “Bộ quần áo này, sau khi giặt sạch, tôi sẽ trả lại cho anh”
Ninh Nhất Phàm nghe thấy lời này, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía cô: “Không cần đâu, ném đi.”
“Vậy tôi tự tới công ty, không cần anh đưa đi đầu” ăn một bữa cơm này, vừa đổi quần áo, vừa để anh. đưa tới công ty, bị người ta nhìn thấy, không biết sẽ bị hiểu lầm tới như thế nào?
Ninh Nhất Phàm sao lại không biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì, túm cái áo khoác trên sofa mặc vào: “Sẽ thả em ở nơi cách công ty một đoạn”
Lúc xuống xe, Ninh Nhất Phàm giữ cổ tay cô: “Tối nay, không cần khoá cửa, tôi sẽ ngủ cùng em”
Thẩm Ngọc Lam trừng to mắt, quay người, nhìn anh, theo bản năng nhìn Liễu Tư đang ngồi ở ghế trước, nhắm mắt, hít một hơi sâu: “Ninh Nhất Phàm, anh muốn cả đời này tôi không gả ra ngoài được sao? Còn muốn bị người khác ném trứng gà sao?”
Ninh Nhất Phàm nhập miệng: “Em có ý gì?”
“Tôi là một người con gái chưa lấy chồng, anh nói coi một người đàn ông có vị hôn thê như anh ngủ chỗ tôi, nếu như truyền ra bên ngoài, còn có người lấy tôi sao?”
“Tôi không có ý đó với em”
Thẩm Ngọc Lam cảm thấy không có cách nào mà giải thích cho người đàn ông này hiểu được, anh nói không có gì, người khác cho rằng, khi sáng sớm hôm nay thức dậy, bà chủ nhà kia, nói bóng nói gió hỏi cô, có phải có bạn trai rồi phải không, nói nửa đêm còn có người gõ cửa nhà cô.
Nghĩ tới, thân phận của người đàn ông chưa kết hôn này, cô nhất thời nghẹn lời.
“Ninh Nhất Phàm, anh muốn tìm tình nhân, muốn tiêu tiền, chỉ cần anh mở miệng, sẽ có phụ nữ xếp hàng thành mấy vòng quanh thành phố C, mập ốm cao thấp, tuỳ anh lựa chọn, hơn nữa, tôi dám đảm bảo, mấy người đó tuyệt đối là cam tâm tình nguyện, anh nói coi, tại sao lại cứ phải chọn tôi?” Cô nói xong, bèn tuý ý búi tóc thành một cái đuôi ngựa.
“Thì ra em cũng biết, vậy em cũng nên hiểu mà trân trọng đi”
Thẩm Ngọc Lam hít một hơi, giơ tay dùng sức Vỗ trán mình, sau đó, nhìn bộ dáng ngu ngốc của Ninh Nhất Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ninh Nhất Phàm, rốt cuộc là anh thật sự không hiểu hay giả vờ nghe không hiểu vậy, tôi không thích người đàn ông của người phụ nữ khác, tôi không muốn tranh giành đàn ông với một người phụ nữ khác, cho nên, tôi không phải là những người phụ nữ đó, không cần anh quấn lấy tôi, được không?”
Dường như một hơi nói xong hết mấy lời này, cô xoay người, không cho Ninh Nhất Phàm có cơ hội trả lời, đẩy cửa, xuống xe.
Trên trán Liễu Tự xuất hiện vài vạch đen lớn, người phụ nữ này, đúng là có đủ trò, nhiều lần cự tuyệt Ninh Nhất Phàm như vậy.
Tầm mắt Ninh Nhất Phàm dừng trên bóng hình càng ngày càng xa kia, vẻ âm trầm trên mặt ngược lại dần dần biến thành nụ cười nhạt: “Cậu nói xem, ý của cô ấy có phải là, chỉ cần tối độc thân, thì cô ấy sẽ tiếp nhận tôi không?”
Ánh mắt Liễu Tự run lên, làm sao mà anh ta không biết, năng lực giải thích vấn đề của vị Tổng giám đốc Ninh này, không hề giống với người bình thường cơ chứ.
Nhưng mà, với phụ nữ ấy, quả thật có cái nhìn kỳ lạ, dựa vào giá trị thân phận của Ninh Nhất Phàm,
đừng nói là có lòng với cô ta như thế, chỉ cần tuỳ tiện vứt cái mặt này ra, cũng có không ít phụ nữ tranh nhau giành lấy, nhưng mà, người phụ nữ này thì sao đây?
“Cậu lập tức đi tới căn hộ mà cô ấy thuê, mua lại với danh nghĩa của cô ấy, không bàn giá cả.”
Cô đã sợ ánh mắt của người khác như thế, vậy, nếu như không có người khác thì sao?
Liễu Tự lắc lắc đầu, thật không ngờ được, Tổng giám đốc Ninh lãnh khốc vô tình khi yêu vào, cũng không có ngoại lệ, cũng muốn dùng tiền để mua lòng người.
Nhưng mà, kiểu phụ nữ như Thẩm Ngọc Lam này, dùng tiền? Anh ta nhíu mày...
Nhưng mà, trạng thái trước mắt này của Ninh Nhất Phàm, anh ta cũng biết rất rõ, dù anh ta có nói gì, chắc cũng chẳng nghe thẩm đầu.
Khi Thẩm Ngọc Lam bước vào công ty, cách thời gian vào làm có một lát, sau khi bỏ quần áo ướt của mình vào máy làm khô trong toilet, thì thay đồ rời đi.
Sau khi ăn một bữa cơm, lại thay đổi một thân hàng hiệu, giải thích như thế nào đây, thật khiến người ta đau đầu mà.
Buổi tối không có việc gì, không có tăng ca, bữa trưa bị Ninh Nhất Phàm với Sở Tịnh Khuynh làm cho lộn xộn không ăn được gì cả, muốn quay về nhà làm chút đồ ăn, tiện thể đi siêu thị, mua chút thức ăn, với cả đồ dùng sinh hoạt nữa.