“Được rồi, cô ngủ một lát đi, không cần nói gì cả, một lúc nữa bác sĩ sẽ đến đây kiểm tra tiền sản cho cô”
Sở Tịnh Khuynh vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng mở cửa.
“Tôi đã nói ở bên ngoài sao lại nghe được giọng nói quen tai như vậy, hoá ra đúng là em họ?” Người nói chính là Ninh Vân Triết, lớn hơn Sở Tịnh Khuynh hai tuổi, từng tham gia nghiên cứu khoa phụ sản ở.
nước ngoài, tuổi còn trẻ đã đạt được không ít thành tựu, là người rất có địa vị trong phương diện này.
“Chị họ, chị… chị về lúc nào vậy?” Rõ ràng Sở Tịnh Khuynh cũng vô cùng bất ngờ trước chuyến thăm đột ngột của Ninh Vân Triết.
Anh ta lại nhìn bộ quần áo làm việc trên người Ninh Vân Triết, cau mày nói: “Không phải chị đang ở nước ngoài à?”
“Bệnh viện mời tôi về nước để hội chẩn. Nghe nói, có người đã bỏ ra rất nhiều tiền để bệnh viện của chúng tôi cử bác sĩ đến. Mà tôi vừa hay lại đến tham dự lễ cưới của anh tôi nên thuận tiện ghé qua”
Ninh Vân Triết nói xong, Sở Tịnh Khuynh lại nhíu mày, vô thức nhìn về phía Diệp Lâm đang nhắm mắt trên giường bệnh.
Đây không phải là do ông trời sắp đặt sao? Anh ta mời người đến đây để hội chẩn, thế mà người được mời đến lại là em gái của Ninh Nhất Phàm…
Nhìn vẻ mặt của Sở Tịnh Khuynh, Ninh Vân Triết che miệng, chỉ vào người trên giường bệnh: “Không lẽ…”
Sở Tịnh Khuynh đưa tay, kéo cả người cô ta ra khỏi phòng bệnh.
“Ai ôi, cậu nhẹ tay một chút, có hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc không hả?” Ninh Vân Triết xoa xoa cánh tay, trừng mắt nhìn Sở Tịnh Khuynh.
Nghĩ một chút, cô ta đột nhiên mở to mắt: “Ồ, em họ, người phụ nữ ở bên trong kia không phải là tình nhân của cậu đấy chứ? Thế còn Amy mà lần trước tôi gặp ở nước ngoài thì sao? Nghe mẹ tôi nói, hình như hai người đã định kết hôn rồi mà? Sao tự nhiên lại xuất hiện một cái bụng bầu kia thế?”
Đối diện với câu hỏi của Ninh Vân Triết, Sở Tịnh Khuynh cảm thấy thật sự lúng túng. Nếu như anh ta không nói thì sợ rắng Ninh Vân Triết sẽ hỏi mãi không thôi còn… Nếu như nói ra, lỡ mà Ninh Vân Triết làm lộ chuyện này thì người đứng đầu nhà họ Sở kia lại muốn lật tung trời lên mất.
Đến lúc đó, sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Diệp Lâm.
Nghĩ đến đây, anh ta chỉ có thể nói dối: “Không phải, đây là một người bạn của tôi. Vì sợ người nhà biết nên cô ấy không dám đến bệnh viện. Tôi cũng là không còn cách nào khác…”
Ninh Vân Triết vẫn còn muốn nói gì đó nhưng anh ta đã kéo cô ta xoay người lại: “Được rồi, chị bác sĩ, chị đi làm việc đi” Nghĩ một chút, Sở Tịnh Khuynh lại nói: “Chuyện này, xin nhờ chị giữ bí mật giúp nhé.
Chị là bác sĩ nên cũng biết hoàn cảnh của bệnh nhân là thông tin riêng tư, không thể tiết lộ mà đúng không?”
Nói xong, anh ta xoay người đi vào phòng bệnh, thở ra một cách nặng nhọc.
Thực ra vừa rồi Diệp Lâm không ngủ, cô đã nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người Sở Tịnh Khuynh gọi người con gái kia là chị họ, anh trai của chị họ kết hôn…
Là Ninh Nhất Phàm đúng không?
“À ờ, chuyện vừa nấy…”
“Tịnh Khuynh, cô ta là em gái của Ninh Nhất Phàm đúng không?”
Không đợi Sở Tịnh Khuynh giải thích xong, Diệp Lâm đã hỏi ngay.
Sở Tịnh Khuynh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
“Có phải là tình hình của tôi không tốt lắm không? Tại sao anh lại phải mời bác sĩ nước ngoài?” Hôm qua, sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đã gọi Sở Tịnh Khuynh đến phòng làm việc. Vì sợ người ngoài sẽ nhìn cô bằng con mắt khác nên trên sổ khám bệnh đã ghi tên Sở Tịnh Khuynh là cha của đứa bé.
“Anh là cha của đứa bé đúng không? Các người chăm sóc thai phụ như thế nào vậy? Cô ấy bị thiếu máu nghiêm trọng. Anh có biết trong trường hợp như vậy mà sinh con thì rất dễ bị băng huyết, các người không cần mạng của cô ấy nữa sao?”