Nghĩ đến đây, cô ta chợt nhớ đến Ninh Thiên Vũ, hẳn là thằng nhóc thối tha kia ở giữa cản trở rồi, đột nhiên trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng hối hận vì quyết định ban đầu.
Dự quang lóe lên trong mắt, cô ta nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đi về phía mình thì hít sâu một hơi, che đậy cảm xúc phức tạp trong mắt, ngẩng đầu nhìn anh.
“Nhất Phàm, hẳn là không sao chứ?”.
Ninh Nhất Phàm nghe vậy, đi tới bên cạnh Cao Nhã Uyên, ngồi xuống, nhẹ xoa đầu Cao Nhã Uyên: “Có lẽ là không sao đâu, cô không cần lo lắng, người của khách sạn có lẽ đến. đón cô ấy về rồi”
Cao Nhã Uyên nghe vậy, khóe môi cong lên, cô ta tất nhiên sẽ không lo lắng gì rồi, người nên lo lắng là anh mới phải?
. Nhưng nghĩ lại, vẫn nghiêng người về phía Ninh Nhất Phàm: “Nhất Phàm, em biết anh chắc chắn là vì cô ấy mới dẫn em ra, không muốn em nhọc lòng, cho nên anh mới gấp gáp như vậy, đúng không?” Cô ta nhẹ nhàng hỏi, nhưng nỗi hận trong lòng lại càng dâng trào.
Ninh Nhất Phàm ho khan ra tiếng, không trả lời Cao Nhã Uyên, anh vì cái gì, bản thân. anh hiểu rõ, hiểu rất rõ, anh là vì bản thân mình.
Ánh mắt Liễu Tự liếc nhìn Ninh Nhất Phàm hiểu ý, ra dấu OK ở vị trí Cao Nhã Uyên không thấy được.
Hòn đảo này có hình bầu dục, là một hòn đảo lớn được nhiều người biết đến, được phát triển những năm gần đây, lại cách xa thành phố, trên đảo cũng không có nhiều người sinh sống, về cơ bản thì chỉ có một số người đến đây du lịch, bình thường vì sự an toàn taxi cũng rất ít khi chạy đến đây, huống chi là đường dài tối tăm, cô ta lại là phụ nữ, nói thật là cũng không an toàn cho lắm...
Khi thuyền cập bến, bác Trương ra đón rồi làm động tác mới với Cao Nhã Uyên: “Cô Cao, mời lên xe”
Cao Nhã Uyên cau mày, nhìn Ninh Nhất Phàm, lúc bọn họ đến đây, là Liễu Tự lái xe, lúc về lại là bác Trương đón?
“Buổi tối Liễu Tự uống rượu, cho nên, tôi để bác Trương đến đón cô” Ninh Nhất Phàm mở cửa xe xong nói với Cao Nhã Uyên: “Về ngủ sớm đi.”
Trong lòng Cao Nhã Uyên lạnh lẽo, người đàn ông này thay lòng đổi dạ thật sự rất đáng sợ.
Nhưng mà, từ đây tới đảo sớm nhất cũng phải hơn một giờ, cho dù anh có vội chạy tới, con ả kia còn mạng mà sống hay không thì chưa chắc?
Nghĩ đến đây thì bình tĩnh mỉm cười nhìn Ninh Nhất Phàm rồi lên xe.
Nhìn chiếc xe của bác Trương lái đi xa dần.
Liễu Tự thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía trước, vẻ mặt nặng nề nói: “Người trong khách sạn nói chưa tìm được cô ấy... Hình như cô ấy đã rời khỏi khách sạn rồi.”
Ninh Nhất Phàm liếc nhìn Liễu Tự, ánh mắt chìm xuống: “Cô ấy muốn chết thì để cô ấy đi” Đêm hôm khuya khoắt, gặp phải tình huống gì mà lại không ở khách sạn lại chạy ra ngoài chứ!
Nói xong, lên xe, phân phó Liễu Tự: “Lên xe, về biệt thự nhà họ Ninh”
“Không phải nói tôi uống rượu à?” Liễu Tự trêu chọc anh ta.
Bởi vì Ninh Nhất Phàm không có tình cảm với Cao Nhã Uyên, mấy năm nay, ngoại trừ việc cần thiết thì anh đều tránh né cô ta hết mức có thể, Liễu Tự hiểu rõ điểm này hơn ai hết.
Ninh Nhất Phàm trắng mắt liếc nhìn anh ta, mở cửa ngồi vào ghế sau, mùi thơm nhàn nhạt còn lưu lại trên ghế khiến ngực anh khó chịu buồn nôn.
“Về biệt thự thật à?” Liễu Tự khởi động xe, quay lại nhìn Ninh Nhất Phàm.
“Cậu nói xem?”
Tuy Liễu Tự không nói nhưng trong lòng chắc chắn người này sẽ đổi ý, cho nên cố ý giảm tốc độ trên đường trở về.
Quả nhiên, chỉ sau một lúc, Ninh Nhất Phàm đã ho nhẹ: “Lên đảo đi, cô ấy mà xảy ra chuyện gì cũng khó mà giải thích với Thiên Vũ”
Liễu Tự nhếch mép. Khó mà giải thích với Thiên Vũ? Ừ, phải, lý do cũng được lắm.
Anh ta muốn xem cái miệng của người đàn ông này còn cứng như vậy khi nào?
Thẩm Ngọc Lam nhìn rừng cây rậm rạp trước mặt, bên cạnh có cái cọc gỗ, trên tấm gỗ cũ được viết bằng bút đen: “Phà”, bên dưới là một mũi tên chỉ vào trong.
Thẩm Ngọc Lam nhìn vào rừng cây, thấy một con đường mòn rợp bóng cây, mặc dù trong lòng cô đang tự hỏi người dân trên hòn đảo này sao lại sắp xếp lối đi lên phà ở một nơi khuất như vậy. Nhưng nhìn bầu trời mờ mịt, bắt đầu mưa nhẹ, cô thoáng do dự rồi vẫn đi vào.