“Muộn như thế này rồi, bên đó còn xảy ra chuyện, cô cũng không quen biết người kia, cô đến không phải thêm phiền phức sao?” Sở Tịnh Khuynh đưa tay ra kéo cô lại.
Thẩm Ngọc Lam quay lại nhìn, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống, trong lòng vừa đau vừa bi thương khiến cô không thể bình tĩnh được.
Tinh Khuynh, xin cậu đó, cậu mang tôi theo có được không? Tôi…chỉ muốn đi xem xem thôi, lồng ngực tôi rất khó chịu” Thẩm Ngọc Lam gần như cầu xin Sở Tịnh Khuynh, dáng vẻ đó, khiến Sở Tịnh Khuynh không cách nào từ chối được.
“Cô thay quần áo đi, tôi đưa cô đi”
Chỗ ở của Thẩm Ngọc Lam cách nơi xảy ra chuyện hơi xa, lái xe phải mất tầm khoảng một tiếng đồng hồ, Sở Tịnh Khuynh đồn hết sức tăng tốc xe, đến nơi chỉ mất hơn ba mươi phút.
Xe vừa dừng lại, Thấm Ngọc Lam đã mở cửa ra, cô lao nhanh ra ngoài, cô nhắm mắt lại cảm nhận nỗi đau.
Cô vô thức bước về phía trước, một chân bị trượt, cả người cô ngả người về phía sau: “Ngọc Lam” Sở Tịnh Khuynh vừa đỗ xe xong, nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam bị ngã, anh ta muốn đi ra đỡ cô.
Nhưng mà, khoảng cách quá xa.
Thẩm Ngọc Lam nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau ập đến, nhưng, cô lại cảm nhận được một mùi hương quen thuộc.
“Em đến chỗ này làm gì vậy?” Ninh Nhất Phàm từ phía trên mảng trách. Tiết trời quá tối, Thẩm Ngọc Lam không nhìn rõ mặt anh, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được sự tức giận của anh.
Cô chống đất đứng dậy, võ nhẹ lớp bụi trên người, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Cao Nhã Uyên đang nhìn mình bằng một cặp mắt oán hận ở phía bên kia đường, cô rùng mình, lùi về phía sau hai bước cúi đầu xuống: “Cảm ơn”
Lúc này, Sở Tịnh Khuynh đã đi đến chỗ hai người bọn họ, nhìn Ninh Nhất Phàm, rồi lại nhìn về Cao Nhã Uyên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mặt Ninh Nhất Phàm xám lại, không trả lời anh ta: “Cậu đem cô ấy qua đây làm gì?” Anh đã nói rõ điều này với Sở Tịnh Khuynh rồi.
“Là tôi tự muốn đến” Thẩm Ngọc Lam dựa vào lan can nhìn xuống, nơi này sâu không nhìn thấy đáy, người đó ngã xuống dưới này, sao còn sống được nữa chứ? Nghĩ đến đây, nỗi đau trong tim lại tìm đến, cô vô thức ôm lấy ngực mình.
“Sao thế? Có phải lại đau nữa rồi sao?” Sở Tịnh Khuynh bước tới đỡ cô, lo lắng hỏi.
Ninh Nhất Phàm đi đến trước mặt Cao Nhã Uyên, nghe thấy Sở Tịnh Khuynh nói, anh dừng bước quay lại nhìn Thấm Ngọc Lam, phát hiện cô thật sự nhấc chân muốn trèo qua lan can.
Anh có chút căng thẳng, vội vã nhanh chóng xông đến: “Em điên rồi à?”
Thẩm Ngọc Lam quay đầu lại nhìn Ninh Nhất Phàm, rồi lại nhìn về phía Cao Nhã Uyên: “Nhất Phàm, anh lo cho giám đốc Cao đi, Tịnh Khuynh sẽ lo cho tôi”
Nói xong, cô không nhìn anh nữa, cô không ghen, cũng không tức giận, lúc này cô rất nghiêm túc.
“Rốt cuộc em định làm gì vậy?” Dường như thấy cô không có ý định xuống đó, Ninh Nhất Phàm lại hỏi, cô nói: “Tôi muốn xuống xem một chút” Lời nói của cô lập tức khiến trong khung cảnh đang hỗn loạn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về cô.
Nhưng trong lòng Cao Nhã Uyên lại càng thấy hận hơn, người phụ nữ này, dưới tình huống như vậy, lẽ nào vẫn còn muốn thể hiện sao?
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Ninh Nhất Phàm, lòng cô ta càng lạnh hơn.
Cô ta đẩy thân xe ở bên cạnh ra, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Thẩm Ngọc Lam: “Chị Thẩm, chị đang làm gì vậy, mau đi lên đi”
Sở Tịnh Khuynh cũng đồng thời đưa tay về phía cô, còn có cả cảnh sát đi đến, trên cánh tay đột nhiên có thêm rất nhiều bàn tay.
Ánh sáng mờ ảo, Thẩm Ngọc Lam không nhìn rõ được tay ai với tay ai, nhưng, cô cảm nhận được rõ ràng có một đôi bàn tay đang đẩy cô chứ không phải kéo cô lên, rõ ràng là Ninh Nhất Phàm và Sở Tịnh Khuynh thì không thể nào rồi, vị cảnh sát đó cô chưa từng gặp qua nên càng không có khả năng là anh ta, vậy thì chính là Cao Nhã Uyên rồi, lòng dạ người phụ nữ này đúng là ác độc thật, nhưng lúc này cô không có thời gian rảnh để bận tâm về điều đó.