Cuối cùng thì tiền này là Ninh Nhất Phàm kiểm, là những gì anh được tận hưởng sau khi trả tiền.
Những lời cô nói, chỉ là vì hy vọng Ninh Thiên Vũ biết được, tiền nên tiêu thì tiêu, không nên tiêu thì không được tiêu, chứ không phải tùy tiện mà làm.
Huống chi, cô hiểu, đó ở trong mắt cô là con số thiên văn, nhưng về phía bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một món tiền nhỏ mà thôi.
Ví dụ như, có kinh ngạc, hai ba con họ lại rất bình tĩnh.
Không phải người cùng một thế giới, giá trị quan cũng sẽ hoàn toàn không giống nhau, nhưng cô cũng không thấy ghét người giàu, thực sự thì làm gì có ai kiếm tiền không phải vì hưởng thụ cuộc sống tốt hơn đâu?
Nhưng mà, cô muốn cho con trai của mình hiểu, hưởng thụ và lãng phí, là hai khái niệm khác nhau. .
Đam Mỹ H Văn
Tới cửa hàng bán quần áo nam rồi, lần này Thẩm Ngọc Lam vẫn luôn đi cùng Ninh Thiên Vũ đến khu nghỉ ngơi, cũng không tính muốn nhúng tay vào quản chuyện Ninh Nhất Phàm mua quần áo, cuối cùng thì, cô dạy Ninh Thiên Vũ, là xuất phát từ trách nhiệm, là nghĩa vụ của chính mình.
Về phần Ninh Nhất Phàm, cô cảm thấy bản thân không có quyền hỏi đến, cho dù hôm nay anh có đem cả cửa hàng đầu dọn sạch đi, cô cũng không có ý kiến.
Tuy nhiên, việc ngoài ý muốn nữa chính là, Ninh Nhất Phàm chỉ tùy ý lấy đi hai bộ, rồi cho người gói lại, tiếp đón bọn họ rời đi.
“Ba con, mỗi lần đầu chỉ mua ít như vậy thôi sao?” Thẩm Ngọc Lam thấp giọng hỏi Ninh Thiên Vũ.
Ninh Thiên Vũ bĩu môi, ra hiệu bảo Thẩm Ngọc Lam cúi đầu xuống, sau đó nhón chân nói thầm ở bên tai cô: “Mỗi lần ba đi với con đều sẽ mua rất nhiều, mẹ nhỏ, có phải ba con sợ mẹ không nhỉ?”
Thẩm Ngọc Lam ngẩn người, Ninh Nhất Phàm sợ cô? Đùa cái gì vậy chứ?
“Ba, bây giờ chúng ta đi mua quần áo cho mẹ nhỏ sao?” Mới ra khỏi cửa hàng quần áo nam, Ninh Thiên Vũ liền vui vẻ chạy đến phía trước, kéo ống tay áo Ninh Nhất Phàm xuống.
Ninh Nhất Phàm dừng bước, xoay người, nhìn Thẩm Ngọc Lam đứng phía sau, nghiêm túc nói: “Có Thẩm tính toán tỉ mỉ như vậy, chỗ như thế này, ba sợ không hợp ý cô ấy”
Thẩm Ngọc Lam ngẩn người, vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, quần áo chỗ này đắt như vậy, mẹ không thể mua được.” Nói xong, lại cảm thấy không thích hợp.
Người đàn ông này, muốn cùng cô thương lượng chỗ nào chứ, đây rõ ràng là đang châm chọc việc cô làm lúc trước.
Nhưng mà không sao, con trai của cô, cô muốn dạy dỗ như thế nào, người khác cũng không quản được.
“Mẹ nhỏ, con nói cho mẹ biết, những người dì đi cùng bà con đó, lần nào cũng dùng xe kéo trở về, cho nên mẹ không cần phải giúp ba cầu tình đâu!” Ninh Thiên Vũ cau mày, nghiêm nghị nói, căn bản không hề cảm giác được phía trước có người mặt đã đen đi vài phần.
Thẩm Ngọc Lam nhướng mày, trong mắt hiện ra một chút khinh bỉ, cho người ta dùng xe kéo? Nói cô không buông bỏ được... Hoá ra những lời anh vừa mới thốt ra, còn có ý trên đó là không muốn cho cô tiêu tiền?
Nghĩ xong, cũng nghiêm túc nói: “Ô, đó là bởi vì những người dì đó có trả giá, ba của con trả tiền, là điều nên làm” Nghiễm nhiên còn dám nói bản thân mình là lần đầu tiên? Thẩm Ngọc Lam đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự vô cùng ngốc.
Một người đàn ông mua cho phụ nữ nhiều đồ như vậy, cô chính là không tin, không phải bởi vì đã xảy ra chuyện gì đó thì mới bồi thường linh tinh thêm nhiều như thế chứ.
“Trả giá? ba của con còn muốn mấy cô đó trả giá cái gì chứ? Cái gì ba con cũng đều có hết mà." Thiên Vũ khó hiểu.
Thẩm Ngọc Lam lại chửi thầm, bà con cái gì cũng có, nhưng còn phụ nữ, khả năng ba con thật đúng là không hề có.
Liễu Tự nghe thấy vậy, ở bên cạnh rất không hiền lành mà cười một tiếng xấu xa.
Người phụ nữ này, mất công lúc ấy anh ta còn cảm thấy cô thành thật, rất biết bổn phận của mình. Này nha mỏ nhọn nứt, cũng không thua gì Ninh Nhất Phàm.
“Có mua không, không mua thì đi” Ninh Nhất Phàm không nhịn được lên tiếng quát lớn.
Thẩm Ngọc Lam quay đầu, nhìn anh, đó rõ ràng là không kiên nhẫn, khiến trong lòng cô cảm thấy đặc biệt khó chịu, những người phụ nữ đó, sau khi xong việc, còn có một xe kéo mang đồ về, cô... Ngày đó không phải cô cũng... Chẳng lẽ muốn một cái cũng không cho? Còn dám lừa cô nói là lần đầu tiên? Ha ha...
"Cậu chủ Ninh cho thì phải mua chứ, đời nào lại có đạo lý không mua” Duỗi tay ra dắt lấy bàn tay nhỏ của Ninh Thiên Vũ: “Đi, Thiên Vũ, con chọn cho mẹ cái thật đẹp vào
Người phụ trách để ý ánh mắt, lập tức cánh tay duỗi ra hướng về bên trái: “Trang phục của phụ nữ, mời đi bên này.”
Chỉ là khi tới chỗ đó rồi, Thẩm Ngọc Lam liền cảm thấy hối hận. Cô tùy tiện cầm lấy một bộ quần áo mắt nhìn vào mác treo, một bộ váy liền ảo, hơn chín vạn...
Nhìn thấy Ninh Thiên Vũ đã tự chọn cho cô một bộ giống như vậy, sắc mặt Thẩm Ngọc Lam căng thẳng đến mức giống hệt màu gan heo, cực kỳ khó coi.
“Thiên Vũ... Phong cách của chỗ này mẹ không thích, chúng ta mau đi thôi” Nói xong, cô tựa như là hoảng hốt kéo Ninh Thiên Vũ cùng mình chạy khỏi.
Nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ kia, khóe miệng Ninh Nhất Phàm nhếch lên một nụ cười nhạt, người phụ nữ này...