Cô nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác đặc biệt trong tim mình.
Hình như là nơi cách cô không xa lắm.
Cô liếc nhìn Ninh Nhất Phàm một cái, sau đó, một chân khác cũng bước qua lan can, lúc này, đám đông bắt đầu hoảng loạn.
Ninh Nhất Phàm cúi người, hai tay giữ eo cô lại: “Em đang làm gì thế hả, lên đây” Anh đang kéo cô, nhưng một tay khác, lại dùng lực ngăn cô lại.
Ở chỗ này từ từ đi xuống dưới đó, chỉ cần có nơi để bám vào là được, có lẽ không vấn đề gì đâu, phía dưới có một con đường nhỏ, nhưng nếu như bị người khác ngăn lại, theo quán tính, nhất định sẽ bị rơi xuống vách núi, dốc như vậy khoảng cách giữa các cây với nhau lại quá xa, nếu như không có lực cản của cây cối, nhất định sẽ mất nửa cái mạng, Cao Nhã Uyên thực sự rất tàn nhẫn.
Cô lại cúi đầu xuống, nhìn bên dưới, nơi sâu nhất của con đường đó, còn có cảnh sát quay lại tìm kiếm, cô từ chỗ này đi xuống, có lẽ không có vấn đề gì lúc này, cơn đau kia khiến cô thở hổn hển, sự đau đớn trong đáy lòng khiến Thẩm Ngọc Lam không biết nên làm thế nào.
Đột nhiên, cô buông một cánh tay ra, đem cánh tay đang giữ ở eo cô của Ninh Nhất Phàm gỡ ra, kết quả vào lúc Ninh Nhất Phàm buông tay, hai người bởi vì căng thẳng nên đều buông tay ra, cả người nghiêng về phía sau, cô nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt của Ninh Nhất Phàm.
Một cái cây lớn đằng sau vừa hay ngăn lại cơ thể đang tiếp tục đổ về phía sau của cô, cô nặng nề thở ra một hơi.
Quay đầu lại, dưới ánh đèn lờ mờ, cô quay đầu nhìn Cao Nhã Uyên một cái, sự thất vọng trong đôi mắt của cô ta là một minh chứng rõ ràng cho thấy, người vừa lúc nãy đẩy cô xuống chính là cô ta.
“Này, kia là ai thế, nhanh chóng đi lên đi, chỗ này rất nguy hiểm” Bên kia, đã có cảnh sát phát hiện ra Thẩm Ngọc Lam ở phía này, cầm lấy đèn pin chiểu về phía bên này.
Thẩm Ngọc Lam hoàn hồn lại, không rảnh để lo lắng về những người đó, cô vịn vào thân cây nhanh chóng đi xuống bên dưới, thành phố S là khu vực đồi núi, nơi không xa ở
phía sau nhà cô là ngọn núi lớn, từ nhỏ đến lớn cô thường xuyên ở trong đó, vì vậy lúc này đi trên đường núi hoàn toàn không khiến cô cảm thấy lo lắng gì hết.
Đi xuống phía dưới một lúc nữa, thì nghe thấy có giọng nói loáng thoáng từ phía sau truyền đến, còn có cả ánh đèn pin chiếu đến, cô vô thức định quay đầu lại xem thì nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đang đứng ở chỗ không xa phía trước, trong lòng căng thẳng: “Anh xuống đây làm gì?”
Ninh Nhất Phàm không nói gì, tiến về phía trước vài bước, ôm lấy eo cô chẳng nói chẳng rằng gì ôm eo cô đi xuống núi.
“Ninh Nhất Phàm, anh lên trên đó đi, tối.” Cô không biết nên giải thích với anh như thế nào về lý do vì sao mình phải đi xuống, nếu như cô nói với anh, trong lòng giống như có thứ gì đó đang dẫn dắt cô đi xuống dưới, thì anh nhất định sẽ không tin.
Bởi vì ngay cả chính cô cũng không thể tin được, nhưng, nhưng cái cảm cảm giác rõ ràng đó, khiến cô không cách nào ngó lơ nó được.
“Em biết Cao Sơn?” Cuối cùng, Ninh Nhất Phàm cũng mở miệng nói rồi, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Ngọc Lam, trên người người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?
“Cao Sơn? Thẩm Ngọc Lam lắc đầu, không quen, mới nghe thấy lần đầu, thì nói gì đến quen biết chứ.
Đương nhiên, cô biết cho dù mình nói không quen, thì tất cả mọi người cũng đều không có khả năng tin cô, dù gì thì, đâu có ai vì một người lạ chưa từng gặp lần nào, mà bị thương đến mức rơi lệ, đau đớn như vậy bao giờ.
Ngay cả chính cô cũng không tin nổi.
Nhưng mà, đây lại chính là sự thật.
Ninh Nhất Phàm gương mặt trầm lặng, anh kéo cô nhìn về phía mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu lạnh lùng nói: “Không quen biết? Thẩm Ngọc Lam, em coi tôi là thằng mù sao? Đôi mắt đó của em khóc đến đỏ hết cả lên rồi, em không tiếc mạng sống mà chạy xuống dưới này như vậy, mà lại nói không quen biết?”
Lời chất vấn của anh không khiến cô thấy tức giận, dù gì thì đây mới chính là phản ứng thực sự.
“Nhất Phàm, tôi không cần thiết phải lừa anh” Cô trả lời lại một cách ngắn gọn.
“Vậy em điên rồi sao? Vì một người không quen biết?”
Thẩm Ngọc Lam cúi đầu, không trả lời Ninh Nhất Phàm, mà cánh tay đột nhiên đặt lên người anh, nhắm mắt lại, vẻ mặt rất đau đớn thống khổ, cảm giác đau đớn đó, càng ngày càng nặng.