Thomas, Harry và Ron cẩn thận đợi cho tất cả những âm thanh vọng lại từ phòng ngủ nam và nữ đều tắt ngấm rồi mới mặc vào áo choàng và đi ra ngoài. Tại cầu thang, cả ba gặp được Hermione đã đeo kính mà Thomas cho mượn và đợi sẵn, có vẻ cô cũng mới thoát khỏi phòng ngủ được vài phút, Thomas đưa cho cô một cái áo choàng. Cả bốn người nhìn nhau khẽ gật đầu, chúng trèo qua lỗ thủng trên chân dung của Bà Béo để ra ngoài.
Thân hình của cả bốn người trở lên vô hình nhờ mấy cái áo choàng của Thomas, hôm nay chúng lại được lôi ra khỏi phòng thí nghiệm. Dù sao đi trong rừng thì cái áo của nó tiện lợi hơn cái áo dài lê thê mà cả bọn vẫn mặc nhiều.
Cuối cùng, sau một hồi di chuyển nhẹ nhàng và nhanh chóng, bốn đứa cũng ra được tới tiền sảnh, đẩy cái chốt của cánh cửa khổng lồ bằng gỗ sồi, nhẹ nhàng lách mình qua, cố gắng không gây một tiếng kẽo kẹt nào, rồi thoát ra ngoài khoảnh sân tràn ngập ánh trăng.
Bốn người sải bước trên lớp cỏ đen thui, nhanh chóng băng ngang mảnh vườn rộng. Ron đột ngột nói:
- Cái vụ này làm mình nhớ tới hồi cuối năm học thứ nhất. Vụ đi bảo vệ hòn đá Triết gia ấy.
Hermione nói:
- Đúng là có chút tương tự. Đến giờ mình vẫn không nghĩ ra được là bản thân lấy đâu ra dũng khí để mà làm việc đó.
- Điều đó chứng tỏ cậu là một Gryffindor thực sự. Không phải sao?
Harry cười cười đáp lại. Nó quay sang hỏi Thomas:
- Hôm nay khi nghe cậu làm lão Lockhart câm mồm làm mình thực hả dạ. Lão ấy làm trò lố như một thằng hề.
Thomas nhún vai, nó đáp:
- Thực sự chỉ có lũ đần mới tin là bác Hagrid của cậu là kẻ kế thừa của Salazar Slytherin. Mình thấy, cho dù toàn thể phù thủy chết sạch chỉ còn thừa mỗi ổng thì Slytherin cũng không chịu để ổng làm người thừa kế đâu.
Harry đáp:
- Cậu nói thế là hơi quá đáng rồi đó!
- Mình chỉ nói thật thôi. Hagrid còn chẳng phải là con người thuần chủng nữa là.
Harry dừng lại, chúng đã đi tới căn phòng của lão Hagrid, nó thốt nên:
- Cậu mới nói cái gì vậy Thomas?
Hermione và Ron cũng dừng lại, chúng quay sang nhìn Thomas đầy ngạc nhiên. Không như Harry, Hermione nhờ đọc sách, Ron thì có gia đình thuần chủng nên hai người họ biết rõ có rất nhiều phù thuỷ là con lai giữa con người và chủng loài khác.
Ron hỏi:
- Ý cậu là bác Hagrid là con lai, một bán nhân đó hả? Nhưng là loài nào chứ?
Thomas quay sang Hermione:
- Cậu đoán thử coi.
Hermione khẽ trầm ngâm. Sau một hồi, cô nói:
- Theo mình đoán thì… ừm… là người khổng lồ. Đúng không?
Thomas mỉm cười, nó đáp:
- Chính xác, nhưng không có thưởng! Bố của ông ấy là người thường, còn mẹ là một người khổng lồ.
Ron thốt nên:
- Thật là kinh khủng!
Harry nhìn Ron ngạc nhiên:
- Có chuyện gì vậy?
Ron ngoái nhìn lại Harry, vẻ mặt nó cực kỳ nghiêm trọng:
- Cậu không biết? Vụ này thực sự là…
Harry nhún vai:
- Không có. Có vấn đề gì à?
Căn cứ vào cái nhìn mà Ron vừa ném cho nó, Harry biết ngay rằng bản thân một lần nữa lại để lộ ra cái sự dốt nát về thế giới phù thủy. Harry được gia đình Dursley nuôi dưỡng, nên chẳng có mấy điều mà giới phù thủy coi trọng lại được Harry quan tâm một cách đúng mức. Trong những năm gần đây nó càng ngày càng học được nhiều điều hơn. Tuy nhiên lúc này Harry có thể biết thêm một điều là hầu hết các phù thủy sẽ không ai đi hỏi ngớ ngẩn "Có vấn đề gì" khi phát hiện ra rằng một trong những người bạn của mình là con của một người khổng lồ.
Ron vất vả lựa lời:
- À, họ… họ… không tốt lắm.
Harry nói:
- Ai nói? Bác Hagrid đâu có gì là không tốt? Các cậu nói coi.
Thomas giơ tay lên, nó nói:
- Có! Thẩm mĩ của ông ấy về đám động vật huyền bí cực kỳ tệ hại.
- Ặc…
Harry không biết lấy gì phản bác Thomas lúc này. Qua hai năm làm bạn, Harry không thể không thừa nhận những gì Thomas nói là hoàn toàn chính xác. Tuy nhiên, câu nói nửa đùa nửa thật của Thomas đã khiến bầu không khí nhẹ nhàng hơn.
Harry ậm ờ đánh trống lảng:
- À… ờ… bỏ qua cái khuyết điểm nho nhỏ đó đi.
Ron bổ dao:
- Không biết cách giữ bí mật.
Lần này Harry không biết nói gì thêm, thực tế thì bác Hagrid của nó có cả đống khuyết điểm. Nhưng lòng tốt của ông là không thế phủ nhận.
Thomas nói tiếp:
- Người khổng lồ có trí lực khá thấp. Và điều khiến họ trở thành những kẻ nguy hiểm là do bản chất hiếu chiến của họ. Hiện giờ cũng chẳng còn mấy người khổng lồ nữa.
Harry hỏi:
- Có chuyện gì đã xảy ra cho họ?
Ron đáp thay lời cho Thomas:
- Một phần là do họ chết dần đi, phần thì bị các Thần Sáng giết. Tuy nhiên cũng còn một số người khổng lồ ở nước ngoài… họ chủ yếu trốn trên núi…
Thomas nói:
- Một trong những lý do họ chết dần là chém giết lẫn nhau khi buồn chán. Nói thế là cậu biết họ hiếu chiến và tàn bạo đến mức nào rồi đó.
Harry nói:
- Nhưng điều này thì liên quan gì tới việc bác Hagird bị đối xử bất công như vậy. Các cậu cũng biết bác ấy vô cùng thân thiện cơ mà.
Thomas nói:
- Nhưng người khác không biết. Thật may vì hiện tại điều này vẫn là bí mật với đại đa số người. Nếu nó mà lộ ra, mình nghĩ là cả bác Hagrid và thầy Dumbledore cũng sẽ gặp phải một mớ phiền toái kinh người.
Hermione tham gia câu chuyện:
- Nhưng thành thật mà nói, mình nghĩ đây chỉ toàn là những trò kích động về người khổng lồ. Đâu phải người khổng lồ nào cũng khủng khiếp hết đâu… Chẳng qua là một loại thành kiến như cái thành kiến người ta đã có đối với người sói mà thôi… Chỉ là sự cố chấp mù quáng, đúng không?
Ron đốp lại:
- Cậu tỉnh dùm mình đi. Người sói khi không biến thân thì họ chẳng khác người thường. Bác Hagrid hiền lành là nhờ dòng máu người thường bên trong bác ấy, còn người khổng lồ thuần chủng? Thôi quên đi…
Hermione tính nói thêm gì nữa thì Thomas đã cản lại, nó nói:
- Lời của Ron nói là chính xác đó Hermione. Mình không phải người theo chủ nghĩa huyết thống gì cả, nhưng cậu buộc phải thừa nhận rằng không phải loài nào cũng có trí tuệ đủ để khống chế bản năng. Nói thật, nếu so sánh trí tuệ của bác Hagrid với nhừng người khổng lồ mà mình biết được thì bác ấy thuộc về thiên tài nếu so với họ.
Hermione không tiếp tục tranh luận, cô biết Thomas một khi đưa ra đánh giá thì thường vô cùng khách quan, cậu ta sẽ không nói xấu bất cứ chủng loài nào, dù bản thân có ghét chúng đến đâu.
Thomas tiếp tục:
- Mà chúng ta đi lạc đề hơi xa rồi đó. Công việc chính của chúng ta là đi tìm lũ nhện cơ mà. Tốn một mớ thời gian ở đây rồi đó.
Cả bọn đi tới trước cửa nhà lão Hagrid, cánh cửa sổ tối thui làm tăng thêm vẻ buồn thảm của cả căn nhà. Harry đẩy cánh cửa ra, con Fang nhảy chồm lên, mừng như điên khi được thấy lại bạn bè. Tiếng sủa reo mừng như pháo nổ của con chó có thể đánh thức cả lâu đài. Harry vội lấy cho con Fang mấy viên kẹo mật trong cái hộp thiếc để trên nóc lò sưởi. Nhờ mấy viên kẹo này, hai hàm răng của con Fang dính chặt nhau và nó thôi sủa.
Thomas hỏi:
- Các cậu … ừm… có khi nào mấy cái kẹo này được làm ra với mục đích thực sự là để khoá mồm đối tượng ăn nó không nhỉ?
Harry, Ron và Hermione rùng mình. Nhất là Harry, trong bốn người thì nó là người thưởng thức hương vị tuyệt với của cái kẹo này đầu tiên.
Harry gắt:
- Cậu làm ơn đừng nói bậy được không.
Thomas nhún vai, cái mặt nó như muốn nói: "Ok! Ok! Sao cũng được."
Harry vỗ về bắp đùi con chó, bảo:
- Đi thôi, Fang, tụi mình đi dạo một lát coi.
Con Fang mừng quýnh phóng theo bốn đứa ra khỏi nhà và chạy bắn tới bìa rừng. Ngang qua một cây phong, nó sung sướng giơ một cẳng sau lên tưới cây.
Harry rút cây đũa phép của nó lẩm bẩm:
- Lumos!
Thomas, Ron và Hermione cũng chẳng chậm trễ rút ra đũa phép của mình. Lập tức ba ngọn đèn nhỏ xíu cũng xuất hiện ở đầu đũa của cả ba người, vừa đủ sáng để cả bọn có thể dò tìm được dấu vết của những con nhện trên lối đi.
Harry vỗ lên vai Ron, chỉ xuống mặt cỏ: có hai con nhện đang vội vã chạy trốn ánh sáng của ngọn đèn được tạo ra bởi những cây đũa phép, chúng lẩn vào sau một gốc cây.
Ron thở dài:
- Thôi được. Mình sẵn sàng rồi. Tụi mình đi thôi!
Vậy là cả bọn tiến vào rừng, con Fang chạy loanh quanh, hít ngửi đánh hơi những gốc cây và đám lá. Nhờ ánh sáng của ngọn đèn từ cây đũa phép, tụi nó lần theo được dấu của bầy nhện di chuyển dọc theo lối đi. Chúng đi theo lũ nhện có đến hai mươi phút, không nói năng gì, chỉ chăm chú lắng nghe động tĩnh, nhưng cũng chẳng nghe thấy gì khác hơn tiếng cành khô gãy và tiếng lá xào xạc.