- Trước tiên, ta muốn cám ơn con, Harry à. Hẳn là con đã chứng tỏ cho ta thấy một tấm lòng trung thành thực sự lúc ở dưới Mật Thất. Chứ nếu không thì không có cách nào để gọi Fawkes đến giúp đỡ con được.
Gs Dumbledore vuốt ve con phượng hoàng, và con chim vẫn chăm chú nhìn Harry. Gs nói một cách ưu tư:
- Vậy là con đã gặp Tom Riddle. Ta đoán con là người nó để ý đến nhiều nhất…
Harry gãi đầu, nó nói:
- Không thưa thầy. Vị trí đó… ừm… đã được chuyển qua cho Thomas rồi.
Gs Dumbledore quay sang nhìn Thomas với ánh mắt dò hỏi. Thomas ngồi thẳng người dậy, nó đáp:
- Con chỉ là nói đùa với hắn mấy câu thôi thưa thầy. Ai mà ngờ được tên đó thiếu sự hài hước đến vậy.
Nói xong, Thomas nhún nhún vai tỏ vẻ chẳng hiểu tại sao. Harry ngồi bên cạnh im thin thít, cảm giác bản thân giao lưu với bạn xấu lại trở về trong tâm trạng nó.
Gs Dumbledore liếc Thomas một cái và không hỏi thêm nữa, ông quá rõ thằng nhóc học trò này, làm gì có chuyện nó vui đùa hữu hảo với Tom Riddle. Chỉ riêng cái việc Tom Riddle bỏ qua Harry, người gây ra sự sụp đổ quyền lực của hắn, mà chuyển sự căm thù sang Thomas là biết những gì nó nói "dễ nghe" tới cái mức nào.
Bỗng nhiên, Harry chợt hỏi:
- Thưa thầy, việc thanh kiếm chỉ có thể được rút ra bởi môt "Gryffindor chân chính"… là thật ạ?
Cụ Dumbledore trầm ngâm nhìn Harry bằng đôi mắt xanh sáng quắc. Thầy không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại:
- Cái gì khiến con nghi ngờ điều đó vậy Harry?
Harry nói:
- Con không hẳn là… không tin! Chỉ là…
Harry đột ngột im lặng. Sau một hồi nó mới tiếp tục:
- Thưa thầy, cái nón Phân loại từng nói với con là… con sẽ phát huy được khả năng của mình nếu vào nhà Slytherin. Có một thời gian mọi người đều nghĩ con là Người kế vị Slytherin… Bởi vì con nói được Xà ngữ… Tuy Thomas nói với con một vài điều, nhưng con…
Gs Dumbledore nói một cách bình thản:
- Harry à, con có thể nói được Xà ngữ, theo ta thì bởi vì Chúa tể Hắc ám Voldermort có thể nói Xà ngữ. Y là hậu duệ cuối cùng của Salazar Slytherin. Nếu mà ta không nhầm lẫn quá đáng, thì chính y đã truyền một ít năng lực của y cho con vào cái đêm mà y để thẹo cho con. Chẳng phải y cố ý làm vậy đâu. Ta chắc là…
Harry nghe như sét đánh ngang đầu. Nó hãi hùng kêu lên:
- Voldermort truyền một ít năng lực của y cho con?
- Có vẻ như vậy lắm.
- Cho nên lẽ ra con phải vào nhà Slytherin hả?
Harry tha thiết nhìn vào mặt Gs Dumbledore.
- Cái nón Phân loại đã nhìn ra năng lực Slytherin ở trong con, phải không ạ? Và cái nón đã…
- Xếp con vào nhà Gryffindor.
Gs Dumbledore nhẹ nhàng nói:
- Harry, con nghe ta nói đây. Con ngẫu nhiên có được nhiều phẩm chất mà Salazar Slytherin đã hãnh diện về những học sinh do ông ta đích thân chọn lựa. Con vừa có năng lực hiếm hoi của ông ta là Xà khẩu, lại vừa tài xoay sở tháo vát, ý chí quả quyết, và cả sự bất chấp luật lệ.
Đến đây Gs Dumbledore quay sang nhìn qua Thomas, trong số mấy đứa học trò được ông chú tâm, thì Harry và Thomas khiến ông nhức đầu nhất. Thậm chí, qua tiếp xúc, ông cảm thấy hai đứa học trò này thích hợp với nhà Slytherin hơn cả, nhưng cái nón phân loại lại đưa chúng sang nhà Gryffindor.
- Tuy nhiên cái nón Phân loại vẫn đặt con vào nhà Gryffindor. Con biết tại sao như vậy mà. Thử suy nghĩ coi.
Harry nói bằng cái giọng mang vẻ hờn dỗi:
- Nó cho con vào nhà Gryffindor chẳng qua vì con xin nó đừng để con vào nhà Slytherin…
- Đúng như vậy!
Gs Dumbledore nói ngay, với mặt tươi cười rạng rỡ.
- Điều đó làm cho con trở lên khác biệt. Harry à, không phải nhờ vào năng lực của chúng ta, mà chính sự chọn lựa của chúng ta mới chứng tỏ chúng ta thực sự là ai.
Harry ngồi bất động trên chiếc ghế, nó choáng váng với những gì Gs Dumbledore nói. Thomas đưa tay lên xoa cằm, nó cũng có một vài suy nghĩ về những gì Gs nói.
- Hơn nữa, những gì con biết về thanh gươm đều là thật. Chỉ có một Gryffindor chân chính mới có thể rút ra được thanh gươm đó ra khỏi chiếc nón Phân loại.
Hai mắt của Harry đỏ lên, lời nói của Gs Dumbledore thực sự có độ tin cậy hơn xa Thomas, đến hiện tại thì nó có thể hoàn toàn an tâm.
Sau khi phục hồi cảm xúc, Harry quay sang Thomas hỏi:
- Cậu thì sao Thomas? Mình có nghe cậu nói vốn muốn vào Slytherin hoặc Ravenclaw nhưng cái nón lại nhất quyết đưa cậu sang Gryffindor. Lúc đó mình quên hỏi nguyên nhân.
Gs Dumbledore cũng ngồi thẳng người dậy, thầy nói với cái giọng đầy hứng thú:
- Ồ! Cả ta cũng không biết việc này đó. Con có thể cho ông già này biết được không?
Thomas bất đắc dĩ nhìn thầy của mình. Nó vừa rút ra đũa phép vừa quay sang Harry và nói:
- Mình nghĩ là do nó đấy.
Tay của Thomas vẽ ra một vòng tròn bằng đũa phép:
- Expecto Patronum!
Một luồng sáng rực rỡ bùng nổ từ đầu đũa phép của Thomas, nó phóng to và hội tụ thành một con vật phát ra ánh sáng bạc.
Con vật to lớn nhanh chóng chạy một vòng giữa không trung rồi đáp xuống bên cạnh Thomas. Đến lúc này cả Harry và Gs Dumbledore đã nhìn rõ hình dạng của nó.
Harry thốt lên:
- Một con Sư tử!
Gs Dumbledore nhíu mày, ông nói:
- Không đúng! Nó không phải sư tử!
Harry ngơ ngác nhìn về phía con vật đang đứng cạnh Thomas, nó cao tới xấp xỉ một mét, dài trên 3 mét. Con vật họ mèo to đùng này có một cái bờm bù xù to lớn giống như một bằng chứng không thể chối cãi về thân phận của nó. Tuy nhiên, lời nói của Gs Dumbledore khiến Harry không thể không xem xét kỹ lại nhận định của mình.
Qua để ý kỹ, Harry đã nhận ra sự bất thường, trên thân con thú này có vô số những sọc vằn vện. Tuy nhiên, những sọc vằn này rất khó để nhận ra bởi toàn thân con thú hoàn toàn được tạo lên bởi ánh sáng ma thuật màu bạc, và mức độ sáng của chúng so với toàn cơ thể thực sự không quá rõ ràng.
Harry hỏi:
- Đây là…?
Thomas thản nhiên trả lời:
- Thần hộ mệnh của mình. Nó là một Liger. Con lai giữa sư tử đực và hổ cái. Nó là động vật nhân tạo. Một giống loài lai tạp, ít ỏi, cô độc và… ha ha… đáng lý không lên tồn tại. Tự nhiên cũng ghét bỏ chúng, hiếm có cả thể nào của loài này sống sót đủ thời gian đến khi hoàn toàn trưởng thành.
Thomas khẽ vẫy đũa phép, thần hộ mệnh của nó cũng tan biến.
Harry bật dậy, cậu reo lên:
- Thật là ngầu! Cậu nhất định phải dạy cho mình câu thần chú này!
Thomas lắc đầu:
- Mình sẽ dạy. Nhưng cậu có đủ sức tạo ra nó ở thời điểm này không là một vấn đề. Cho dù có thành công thì chẳng có cái gì đảm bảo Thần hộ mệnh của cậu là sư tử cả.
Harry ngớ người. Gs Dumbledore mỉm cười, ông giải thích cho Harry hiểu:
- Thần hộ mệnh đại diện cho những gì ẩn giấu, không biết nhưng lại cần thiết trong tính cách. Thần hộ mệnh có hình thức mà những người kêu gọi họ có thể không mong đợi, chưa bao giờ cảm thấy một mối quan hệ cụ thể giữa đôi bên, hoặc (trong một số trường hợp hiếm hoi) thậm chí không cả nhận ra. Mỗi Thần hộ mệnh đều độc đáo như người tạo ra nó và thậm chí cả cặp song sinh giống hệt nhau đã được biết, họ cũng tạo ra những Thần hộ mệnh rất khác nhau.
Harry ngẩn người, Thomas bổ dao:
- Hơn nữa, đây là một ma thuật rất, rất, rất khó. Nó là một trong những bùa phòng thủ mạnh nhất được biết đến.
Harry chán nản ngồi xuống ghế. Thomas cười xấu xa, nó biết được Harry đủ sức sử dụng câu thần chú này. Thậm chí cậu ta là một trong những phù thuỷ trẻ tuổi nhất có thể sử dụng một Thần hộ mệnh hoàn chỉnh, 13 tuổi. Thomas tính toán lại, nó cũng chỉ gọi được Thần hộ mệnh hoàn chỉnh sớm hơn Harry 1 năm.
Gs Dumbledore dùng ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn về phía 2 đứa học trò, ông nói:
- Ta muốn hỏi, Thomas, con không có tham dự vào việc lột trần sự lừa đảo của Lockhart đấy chứ?
Thomas lắc đầu như điên, nó có chết cũng không thừa nhận. Dù sao thì Gs Dumbledore cũng không có bằng chứng, nó đang tự lừa mình rằng Gs sẽ không đọc tâm trí của những người biết về vụ việc này.
Gs Dumbledore bất đắc dĩ nhìn Thomas, thằng nhóc lại đùa giỡn, cái hành động quá lố kiểu trẻ con này của nó chỉ cần nhìn thôi là có vấn đề. Tuy nhiên Gs cũng chẳng đi truy cứu, dẫu sao việc Thomas làm cũng phù hợp với ý muốn của ông.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, giọng của Gs Snape vọng vào:
- Ngài Hiệu trưởng. Có khách muốn tìm ông.
- Mời vào!
Cánh cửa bật tung, Gs Snape đi trước, theo sau ông là một người đàn ông nhợt nhạt, gương mặt nhọn và đôi mắt xám đặc biệt lạnh lùng.
Thomas híp mắt nhìn lại, thằng cha Lucius Malfoy đã tới. Nó bắt đầu nghĩ cách tính sổ với lão. Lần này lão ta đã khiến bản thân Thomas gặp kha khá phiền phức, và hiển nhiên Thomas sẽ bỏ qua cho lão. Nó biết rõ bản thân không có rộng lượng tới cái mức đó.