Sau khi trấn an các học sinh, Thomas tiếp tục bài dạy của mình. Thực tế chứng minh rằng các học sinh còn theo học đến tận năm lớp 7 của Hogwarts đều thực sự có tài. Họ không mất quá nhiều thời gian để vượt qua nỗi sợ, nhất là khi học biết được rằng tất cả trước mặt chỉ là một ảo ảnh. Chỉ có 1 số cực ít học sinh nhà Ravenclaw vẫn tự hỏi rằng: “làm cách nào mà giáo viên mới này lại có thể tạo ra một ảo ảnh chân thực tới như vậy.”
Lớp học kết thúc, các học sinh kéo nhau ra về với khuôn mặt trắng bệch. Tình trạng của 1 số người còn tệ tới mức phải bấu víu vào nhau mới có thể đứng vững. Dù rằng tất cả những gì họ trải qua chỉ là hư ảo, nhưng bất kỳ học sinh nào cũng có thể lấy mạng mình ra đảm bảo rằng tất cả những gì mình cảm nhận được đều không khác gì sự thực. Đặc biệt là những người đã từng gặp thoáng qua đám Giám ngục, họ thề thốt khẳng định rằng đụng độ giám ngục bên ngoài cũng chỉ đến như vậy.
Những biểu hiện và những câu chuyện được kể lại từ các học sinh năm thứ 7 ngay lập tức trở thành chủ đề nóng của toàn Hogwarts. Tất cả các học sinh rơi vào trạng thái đầy băn khoăn, vừa lo lắng lại vừa mong đợi, tất cả đều chời đợi giờ học Phòng chống Nghệ thuât Hắc ám.
Không phải bàn cãi về biệc ai là kẻ chờ mong nhất giờ học của Thomas nhất, đám học sinh của nhà Gryffindor dám đảm bảo bản thân tự nhận số 2 thì không ai số 1. Và trong các học sinh của Grrygindor, kẻ hứng khởi nhất khi nghe tới việc đối phó với Giám ngục Azkaban là Harry Potter, cậu ta đã thành công gọi ra thần hộ mệnh của bản thân dù chưa thể cố định hình hài của nó.
Lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nhanh chóng trở thành tiết học đươc yêu thích nhất Hogwarts. Thomas còn đi xa hơn Gs Lupin trong việc thực hành. Các học sinh ở trong thế giới ảo có thể thỏa thích luyện tập đối phó với các ảo ảnh có độ giả chân cao không tưởng mà không hề lo sợ bất cứ ảnh hưởng nào.
Một tháng sau khi Thomas trở thành giáo viên của lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, trình độ thực hành của các học sinh Hogwarts được nâng cao đáng kể. Bản thân Thomas cũng khá bất ngờ khi khi mà có tới 35% số học sinh kể từ năm thứ 3 trở đi có thể thành công gọi lên thần hộ mệnh của mình. Tuy nhiên trong số đó có rất ít người có thể thành công cố định hình dạng cho chúng.
Trong các học sinh năm thứ 3, chỉ có 6 người thực hiện thành công thần chú bùa hộ mệnh. Trong số 3 người bạn của Thomas thì Ron Weasley là người gây ra bất ngờ lớn nhất, cậu ta thành công gọi ra một làn khói bạc trong sự ngỡ ngàng của tất cả các học sinh.
Bất ngờ thứ 2 trong lớp học thuộc về Harry Potter, người đã thành công thực hiện thần chú từ trước đó lại không thể tiến bộ thêm để một bước nữa để cố định hình dạng của thần hộ mệnh. Sự khác biệt duy nhất của cậu ta so với những người khác là quang độ cũng cũng như mật độ vượt trội của làn khói bạc được tạo ra.
Khỏi phải nói việc này đả kích Harry Potter tới mức nào. Lần đầu tiên cậu ta đánh mất vị trí đứng đầu của mình trong lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Còn người đã đoạt lấy vị trí đứng đầu hiển nhiên là Hermione Granger. Khi mà Hermione thành công gọi ra một thần hộ mệnh không định dạng thì Thomas chẳng mảy may tỏ ra bất ngờ. Nếu như Hermione không làm được bùa chú này thì đó mới là điều đáng ngạc nhiên.
Và tiến độ của Hermione cũng rất đáng kinh ngạc khi mà hình dạng của 1 con rái cá đã bắt đầu dần dần hiện ra trong màn khói bạc, bất chấp quang độ cũng như mật độ của màn khói bạc cô tạo ra thua xa Harry.
Cùng đường hết cách, Harry cuối cùng cầu cứu Thomas trong buổi học bổ túc của riêng mình. Cậu ta thực sự không thể tìm ra vấn đề của mình nằm ở đâu dù đã thử lực chọn vô số ký ức hạnh phúc mà bản thân có.
Thomas cũng có hứng thú với tình trạng hiện tại của Harry và đã nhận lời tìm hiểu nguyên nhân của vụ việc.
Tuy nhiên chưa có được câu trả lời thì Harry đã nhận được 1 tin giật gân: “Một lớp học đặc biệt sẽ được tổ chức. Các học sinh năm thứ 3 có 5 người được gọi tham dự bao gồm: Harry Potter, Ron Weasley, Hermione Granger, Neville Longbottom và Draco Malfoy.”
Ngay lập tức sau khi biết được thông báo, Harry lôi kéo Ron và Hermione lao tới gặp Thomas. Việc gọi Neville thì còn có thể hiểu được, nhưng cái tên Draco Malfoy thực sự quá chướng tai gai mắt.
Đáp lại sự chất vấn của 3 người bạn, Thomas nói rằng cậu ta chỉ làm việc theo đúng trách nhiệm của bản thân mà thôi. Bên cạnh đó, tất cả những người được chọn đều được các giáo viên khác, bao gồm các chủ nhiệm của các nhà cũng như nguyên giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cũ – Remus Lupin đề cử. Bản thân Thomas chỉ đơn giản là sàng lọc lại 1 lần nữa mà thôi.
“Sao cậu không lợi dụng thời cơ vừa rồi mà đẩy quách thằng Malfoy ra khỏi danh sách. Cậu thừa khả năng làm thế cơ mà.” – Ron làu bàu.
Thomas lạnh lùng nhìn sang, nói:
“Dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Cậu trở thành học sinh Slytherin lúc nào thế?”
Ron sững sờ, sau đó hét ầm lên:
“Đừng có nói bậy! Mình... mình chỉ là...”
“Chỉ là nhằm vào Malfoy. Nhưng bất kể lý do gì…” – Ánh mắt Thomas trở lên sắc bén – “…thì hành động vừa rồi của cậu không khách hành động mà một Slytherin sẽ làm đâu!”
Ron ỉu xìu ngồi xuống. Hermione khẽ lắc đầu, đấu khẩu với Thomas chưa bao giờ là một lựa chọn đúng đắn.
Sau một hổi giằng co, ba người Ron, Harry và Hermione rời khỏi văn phòng của Thomas. Cả ba mang theo những trăn trở khác biệt.
Ron vẫn chưa dứt được sự ấm ức vì việc Draco Malfoy cũng được chọn vào lớp học đặc biệt. Còn Harry thì vẫn bị vây quanh bởi sự đình chệ của bùa chú thần hộ mệnh. Còn Hermione, cô có cảm giác rằng việc thành lập lớp học đặc biệt này có gì đó bất thường. Kể cả việc lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám biến đổi hoàn toàn phong cách dạy học. Dẫu rằng mỗi vị giáo viên mới đều sẽ mang theo phong cách dạy học hoàn toàn khác nhau nhưng với Thomas, Hermione có cảm giác cậu ta đang cố gắng để đào tạo khả năng chiến đấu cho học sinh hơn là dạy họ phòng chống hắc ám.
“Cậu có cảm giác việc này có gì đó bất thường không?” – Hermione hỏi.
Harry và Ron đồng loạt trả lời:
“Cái gì?”
“Thì về lớp học đặc biệt… cả thêm cái cách dạy học như huấn luyện chiến binh của Thomas nữa.”
Harry dừng lại, nhìn sang Hermione:
“Cậu cũng cảm thấy điều đó sao?”
“Ừ! Ban đầu mình chỉ nghĩ là do cách dạy học khác biệt của Thomas nhưng rồi cái lớp học đặc biệt này xuất hiện… nó khiến cho mình có cảm giác như là Thomas… đang huấn luyện và tìm kiếm ra những phù thủy chiến binh hơn là đang dạy dỗ học sinh.”
Ron chen vào:
“Hai cậu đang nói cái quái gì vậy?”
Hermione nhìn sang Ron, khẽ thở dài một cách vô vọng. Tuy thái độ có vẻ khó chịu nhưng cô vẫn chậm rãi giả thích cho Ron nghe những nghi vấn của mình và Harry.
“Vớ vẩn!” – Ron gắt.
“Cậu nói cái gì?” – Hermione nổi quạu. Cô đã rất cố gắng để giải thích mọi thứ cho Ron nhưng có vẻ như cậu ta chẳng có chút nào biết ơn vì điều đó.
Ron đáp lại 1 cách thẳng thừng:
“Mình nói hai cậu lo nghĩ vớ vẩn.”
Mặt Hermione đỏ lên vì tức giận. Harry bất đắc dĩ nhìn hai người bạn, theo những gì cậu biết thì 1 trận cãi cọ nảy nửa giữa cả 2 sắp sửa diễn ra. Và như thường lệ, cậu ta sẽ phải là người đứng ra giảng hóa cho cả hai.
Tuy nhiên, Harry không thể ngờ được, người lên tiếng trước lại là Ron.
“Mình nói không đúng sao? Cậu lo lắng cái gì? Tại sao lớp học mới lại chú trọng chiến đấu nhiều tới vậy? Hay là tại sao bỏ kiểm tra lý thuyết?
Nếu cậu có khúc mắc, tại sao cậu không hỏi thẳng Thomas? Cậu ấy là bạn của chúng ta cơ mà. Hay là cậu chỉ đang cho rằng bản thân mình là đúng, là Thomas không dạy theo một cách bình thường thì như cậu vẫn nghĩ thì cậu ấy có vấn đề?
Hay thậm chí cậu cho rằng Thomas, người là bạn của chúng ta đấy, đang âm mưu cái gì đó. Và cậu ấy còn nguy hiểm tới mức qua mặt được tất cả giáo viên? Qua mặt được Giáo sư Dumbledore? Để thành lập 1 cái tổ chức như là Tử thần Thực tử của bản thân?”
Một loạt câu hỏi đổ ập tới của Ron khiến cho những lời chuẩn bị thốt ra khỏi miệng của Hermione bị chặn lại. Cô đứng như hóa đá, nhìn thẳng vào Ron. Vẻ mặt tức giận và đôi mắt thất vọng của Ron hằn sâu vào tâm trí của Hermione.
Harry vội vàng tiến lên khuyên Ron:
“Cậu quá nặng lời rồi. Hermione đâu có nghĩ thế. Cậu ấy chỉ nghĩ rằng có điều gì đó nguy hiểm sắp tới khiến cho Thomas và các giáo viên phải điều chỉnh toàn bộ phương pháp dạy học. Đúng không Hermione?”
Trái lại với những gì Harry mong muốn, Hermione không lên tiếng giải thích, cô đứng chết chân tại đó, dường như tất cả những gì mà Harry nói đều không tới được tại của cô.
“Cậu thấy chứ Harry?” – Ron hỏi – “Cậu ấy nghi ngờ Thomas. Cậu ấy cũng có những suy nghĩ như cậu, nhưng mình dám chắc cậu ấy nghi ngờ mục đích của Thomas nhiều hơn.”
Ron dùng ánh mắt xen lẫn tức giận và thất vọng nhìn về phía Hermione, khóe miệng giật giật như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Cậu nói:
“Mình tự hỏi Thomas đã làm gì mà phải chịu nghi ngờ như vậy. Cậu ấy đã làm hại chúng ta bao giờ chưa? Hay ngược lại, chúng ta mới là người lôi cậu ấy vào 1 đống rắc rối mà với khả năng của mình cậu ấy hoàn toàn có thể tránh khỏi?
Mình không có thông minh, tài giỏi như các cậu. So với các cậu mình thực sự rất bình thường, rất tầm thường… thậm chí ngốc nghếch. Nhưng mình sẽ không đơn giản mà đi nghi ngờ bạn bè. Nhất là người cùng mình tựa lưng chiến đấu với nguy hiểm chỉ một lần.”
Dứt lời, Ron rời đi bỏ lại Harry và Hermione ở lại. Bóng dáng của cậu có phần tiều tụy.
Harry và Hermione đứng đó, nhìn theo bóng lưng của Ron dần biến mất nơi cuối hành lang. Lần đầu tiên họ nhận ra người bạn luôn đi theo sau cả đám đã thay đổi. Bóng lưng của Ron lúc này đột ngột trở lên cao lớn, trưởng thành vượt trội so với cả hai người.