- Việc thứ hai, đây là việc chính. Tôi hi vọng tất cả mọi người dùng 120% sức lực của mình để hoàn thành nó.
Tưởng Quốc tạm dừng, vài giây sau, khi sự tập trung của cả 6 người đã trở lại, Tưởng Quốc vung đũa phép của mình. Trước mặt của cả 5 người xuất hiện những tấm bảng sáng nhỏ.
5 người nhìn kĩ tấm bảng trước mặt mình, sắc mặt biến đổi. Tưởng Quốc, dùng một giọng điệu bình thản lạnh lùng, nói:
- Những con người có tên trong bản danh sách này, tôi muốn họ phải nằm trong tầm kiểm soát tuyệt đối của chúng ta, tôi cần sự thần phục của họ. Các bạn có 2 tháng để hoàn thành tất cả công viêc. Tôi không quan tâm các bạn dùng phương pháp nào, tôi chỉ cần kết quả. Mọi người hiểu chứ?
Một người phụ nữ đứng hàng thứ 2 bên phải của Tưởng Quốc lên tiếng:
- Trong trường hợp xấu nhất thì sao đây boss?
Tưởng Quốc đáp:
- Tôi không cần mấy hòn đá vụn trên đường đi của mình.
Người phụ nữ liếm mép, trên mặt hiện lên vẻ khát máu:
- Như ngài mong muốn!
Tưởng Quốc nhìn sang người phụ nữ. Cậu ta lạnh nhạt:
- Tuy tôi không có yêu cầu cụ thể, nhưng hiệu quả và số người mà các bạn “thuyết phục” thành công sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thành tích cũng như xếp hạng của các bạn trong tương lai. Tôi khuyên cô hành động một cách thông minh, kìm nén sự khát máu của mình lại.
Ánh mắt của Tưởng Quốc khiến người phụ nữ yên tĩnh trở lại. Cô ta có phần hiếu sát nhưng đầu óc vẫn còn không có vấn đề quá lớn. Thái độ của Tưởng Quốc đã minh bạch rằng những con người đang xuất hiện trong bản danh sách chắc chắn có giá trị to lớn với cậu ta trong tương lai. Nếu bản thân vì chút đam mê nho nhỏ của mình mà làm hỏng việc, thì bản thân rất có thể sẽ rơi vào cùng trường hợp đáng thương như Jonathan.
Những người còn lại đều nhanh chóng nắm bắt được thái độ của Tưởng Quốc. Họ bắt đầu chính thức nhìn thẳng vào những con người xuất hiện trong bản danh sách của mình. Thái độ của Tưởng Quốc cũng gây ra sự hiếu kỳ cho cả 5 người. Tất cả họ đều muốn biết những con người xuất hiện trong bản danh sách này là ai mà lại khiến ông chủ của họ, người luôn có ánh mắt nhìn người theo cái cách không giống ai, chú ý.
Sau khi buổi họp kết thúc, Tưởng Quốc mang theo người đàn ông trở về khách sạn. Cậu ta đã dọn ra ở một phòng riêng để tiện cho việc giữ bí mật trong hành động của bản thân.
Nhìn căn phòng rồi quay sang nhìn người đàn ông đang đứng cạnh mình, Tưởng Quốc thở dài.
Người đàn ông quay sang hỏi:
- Làm sao thế boss?
Tưởng Quốc quay sang nhìn người đàn ông, cậu ta tiếp tục thở dài một lần nữa, sau đó đi tới cái ghế tựa, quăng mình xuống đó. Sau một hồi, khi người đàn ông đang sợ không được đầu óc, Tưởng Quốc mới nói:
- Samson, ông nói tôi có phải điên rồi không?
Người đàn ông nhìn sang Tưởng Quốc với đôi mắt đầy nghi ngờ. Ông ta thực sự không hiểu Tưởng Quốc tự nhiên lại nổi điên cái gì.
Tưởng Quốc than thở:
- Tôi bắt đầu hối hận dần đều rồi. Thế quái nào… người ta thì dẫn người đẹp mở phòng khách sạn, còn tôi lại dẫn một một gã to cao đen hôi.
Tưởng Quốc vò đầu, cậu ta kêu rên:
- Cmn! Tôi nhất định là điên rồi!
Samson trên trán nổi gân xanh. Ông ta tự hỏi liệu bản thân có đi theo nhầm người. Trong sự phẫn nộ, Samson ném thẳng cai ba lô hành lí của mình vào đầu Tưởng Quốc.
“Bốp!” – Một tiếng va đập và Tưởng Quốc bị chiếc ba lô đập ngã ngửa ra sau.
Samson chửi ầm lên:
- Fu…! Cậu nghĩ tôi muốn theo chân một thằng nhãi con như cậu nhét vào chung một căn phòng lắm hả? Nếu không phải cậu yêu cầu thì tôi đã đi tìm mấy em gái xinh đẹp người N rồi.
Tưởng Quốc lồm cồm bò dậy, cậu ta cũng không có phẫn nộ trước hành động của Samson. Cậu ta gật đầu, nói:
- Hóa ra ông cũng bức xúc. Tôi thay đổi quyết định. Tôi sẽ thuê cho ông một phòng riêng. Chúng ta sẽ luyện tập vào buổi sáng. Còn buổi tối là thời gian cá nhân. Thế nào?
Hai mắt của Samson sáng lên. Ông ta nói:
- Đồng ý!
Sau khi câu nói kết thúc, người đàn ông nhanh chóng cầm lấy ba lô và biến mất khỏi căn phòng.
Tưởng Quốc thở phào nhẹ nhõm, cậu ta tự hỏi lúc ban đầu đang nghĩ gì. Nếu có người vào phòng cà nhìn thấy bản thân đang ở một mình với một gã to cao đen hôi như Samson thì cậu ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết được tai tiếng.
* * *
Thời gian nhanh chóng trôi qua, lễ bốc thăm chia bảng cho vòng thi đấu thứ 2 đã tới. Tưởng Quốc, Văn Đoàn, Shishio Makoto và Tư Đồ Tĩnh lựa chọn 4 bảng hoàn toàn khác nhau. Tưởng Quốc bảng A, Văn Đoàn bảng C, Shishio Makoto bảng D và Tư Đồ Tĩnh bảng B. Với thực lực của họ, việc lựa chọn như vậy là hợp lý nhất. Tưởng Quốc tin chắc bốn suốt tấn cấp đầu tiên đã có chủ.
Sau khi bốn người lựa chọn bảng đấu cho riêng mình, Tưởng Quốc chọn một chỗ ngồi và quan sát phần còn lại của lễ bốc thăm. Khi Tưởng Quốc đang hào hứng bừng bừng quan sát thì Shishio Makoto tiến lại với khuôn mặt cau có, đi phía sau anh ta là đám đàn em trung thành, Manaka Junpei cũng có mặt trong số đó.
Tưởng Quốc quay sang, cười hỏi:
- Làm sao? Vẫn cay cú về vụ bị mắc bẫy của Doanh Khởi à?
Shishio Makoto ra hiệu cho đám đàn em dừng lại cách một khoảng rồi đi tới, ngồi phịch xuống bên cạnh Tưởng Quốc, anh ta nói:
- Thằng khốn đó! Hắn lên cầu trời cho không gặp phải tôi, nếu không tôi chắc chắn sẽ đập vụn từng khúc xương trên người hắn!
Tưởng Quốc bật cười, cậu ta nói:
- Thực đáng tiếc cho anh. Nếu quân sư của anh không bị loại sớm thì thành tích có lẽ đã không tệ tới vậy.
Nghe tới Tưởng Quốc nhắc lại về nỗi đau, sự phẫn nộ của Shishio Makoto lại gia tăng. Đây thực sự là nỗi đau của anh ta. Tuy dành được một lá cờ nhưng tổn thất nặng nề của đội nhà khiến thời gian vừa qua Shishio Makoto trôi qua không quá dễ chịu.
- Đám người TQ đó chỉ biết dùng mưu hèn kế bẩn và mấy trò âm mưu ám hại người. Tên khốn Doanh Khởi ngay từ đầu đã cố ý nhằm vào quân sư của tôi.
Tưởng Quốc mỉm cười không phản bác, ngay khi hiểu rõ tình hình của cuộc tập kích cậu ta đã phán đoán ra múc đích thực sự của Doanh Khởi. Nếu như không phải chiến lực của Shishio Makoto thực sự là vượt quá dự đoán, cộng thêm sự hỗ trợ của phía VN thì không khéo mưu đồ của Doanh Khởi đã thành hiện thực.
Sau một hồi, khi cảm giác được sự phẫn nộ của Shishio Makoto đã lắng xuống, Tưởng Quốc mới lên tiếng:
- Đây là chiến trường. Anh đâu thể kêu ca về việc đối thủ dùng âm mưu. Xét cho cùng, chúng ta cũng chẳng có quá nhiều khác nhau, đều sử dụng mọi thủ đoạn có thể để đạt được chiến thắng.
Shishio Makoto hừ nhẹ một tiếng những cũng không hề nói gì thêm, hiển nhiên chấp nhận những lời nói của Tưởng Quốc là chính xác.
Tưởng Quốc cười nhạt:
- Còn việc gặp phải anh… ha ha… tôi nghĩ chắc hắn cũng không xúi quẩy… Oh shit!
Tưởng Quốc đang tính nói gì đó thì thông báo xếp bảng đã cắt ngang lời của cậu ta. Shishio Makoto cũng đột ngột đứng bật dậy.
Chỉ thấy trên bảng thông báo, cái tên Doanh Khởi thình lình xuất hiện trên bảng D.
Shishio Makoto cười lớn. Tưởng Quốc ở một bên cũng bật cười, miệng lẩm nhẩm:
- Mẹ nó! Cái này liệu có gọi là quả báo không? Chắc Doanh Khởi khuôn mặt lúc này đang vô cùng đặc sắc đây.
Dứt lời, Tưởng Quốc đưa mắt tìm kiếm xung quanh và rất nhanh tìm thấy Doanh Khơi đang mang một bộ mặt nhăn nhó đang đứng trong khu vực của đội TQ. Tưởng Quốc đưa mắt nhìn sang bên cạnh, cậu ta bắt gặp ánh mắt điên cuồng của Shishio Makoto. Tưởng Quốc không có bất kỳ nghi ngờ về việc Makoto sẽ xé xác Doanh Khởi ngay khi có cơ hội.
Trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng, Tưởng Quốc quay sang Shishio Makoto nói:
- Bình tĩnh nào người anh em. Nhỡ Doanh Khởi rút lui không chiến đấu với anh thì sao?
Nụ cười trên mặt Shishio Makoto tắt lịm. Anh ta quay sang nhìn Tưởng Quốc, nói một cách bình thản:
- Nếu như hắn chạy chốn… chẳng sao cả. Nếu hắn ta hèn nhát đến vậy thì hắn chẳng có tư cách khiến tôi khó chịu. Một kẻ hèn nhát như vậy thì sớm muộn cũng sẽ bị chúng ta vượt xa. Tới một lúc nào đó, hắn sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng của chúng ta nữa.
Dứt lời, Shishio Makoto quay mặt rời đi, vừa đi anh ta vừa nói:
- Chỉ hi vọng hắn sẽ không làm ra lựa chọn ngu xuẩn như vậy.