“Đó… đó là…”
“Linh hồn người thân của mày!” – Thomas có thể hiểu hắn muốn nói gì, cậu ta trả lời – “Tao đã phong ấn nó trong tấm UC trước mặt. Một khi không được thả ra, chúng sẽ không thể siêu thoát, đến với thế giới bên kia, mãi mãi ở trong lá UC đó. Không sống, nhưng cũng chẳng phải đã chết.”
Nguyễn Trần Hữu Trung run rẩy đưa tay về phía trước. Chiếc UC chỉ cách hắn có một khoảng nhỏ nhoi, ở đó, người thân của hắn đang chờ đợi. Chỉ 1 khoảng cách nhỏi nhoi nhưng lại xa vời vợi. Bởi đó không chỉ là khoảng cách một chiếc bàn, một cánh tay với mà là khoảng cách xa bằng cả 1 thế giới.
Thomas khẽ nhếch miệng cười khi Nguyễn Trần Hữu Trung cầm lấy chiếc UC trước mặt.
“Ây chà… Tao chưa có giới thiệu xong thì đã táy máy rồi.” – Thomas nói với giọng tiếc nuối, nhưng trên khuôn mặt lại chứa đầy vẻ châm chọc – “Bố mẹ mày không có dạy là đừng có cầm thứ không thuộc về mình à?”
Kẻ tử tù không phản ứng tới Thomas. Hắn chỉ ngồi đó, lẳng lặng ôm chiếc UC vào lòng và siết thật chặt nó. Hắn cố hết sức bình sinh để siết chặt như thể sợ rằng chỉ một chút buông lỏng thôi cũng khiến chiếc UC này bay đi.
Thomas chặc lưỡi tỏ vẻ không thú vị. Cậu ta đạp vào người Nguyễn Trần Hữu Trung vài lần, nói:
“Ê… không cần phải cố thế đâu. Với chút sức lực của mày thì bảo vệ thế đéo nào được cái thẻ đó. Thả lỏng đi! Tao không có giật nó đâu.”
Kẻ tử tù dường như không nghe thấy những lời mà Thomas nói, cũng không cảm nhận được sự sỉ nhục khi bị cậu ta giơ chân đạp vào người. Hắn chỉ ngồi đó, lẳng lặng ôm lấy “gia đình” của mình.
Nếu như không phải Thomas đã sử dụng ma thuật để đảm bảo thần chí cho Nguyễn Trần Hữu Trung thì có lẽ chính cậu sẽ nghĩ kẻ tử tù này đã phát điên vì bị đả kích.
Với Thomas, cậu ta không cho rằng lũ người phản bội này có bao nhiêu yêu quý gia đình của chúng. Trong mắt của Thomas, những kẻ phản bội đất nước này chỉ yêu quý bản thân mình. Vì vậy, ngay từ khi vừa mới xuất hiện, Thomas đã âm thầm yểm bùa chú lên mỗi tên tù nhân. Loại bùa chú này không có bao nhiêu nguy hiểm, nó chỉ có 1 tác dụng duy nhất: gia tăng tỉnh cảm của kẻ chúng bùa với những người thân của hắn. Nói cách khác, loại bùa chú mà Thomas sử dụng đã gia tăng gấp bội tình cảm của những kẻ tử tù với những người mà chúng quan tâm.
Dưới tác dụng của bùa chú, những kẻ tử tù cho dù ích kỷ và tàn nhẫn cũng sẽ bị thay đổi. Trong vô thức, chúng sẽ bắt đầu đặt vị trí của những người thân lên ngang mình, và theo thời gian trôi đi chúng thậm chí sẽ đặt người thân lên trên cả bản thân mình. Khi mà tình cảm gia tăng sẽ kéo theo hàng loạt những phản ứng dây chuyền.
Từ ban đầu, khi vừa mới biết đến loại phép thuật này, Thomas cho rằng ngoại trừ dùng để chống ngoại tình thì có lẽ không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng hôm nay, cậu ta thấy rằng: nó thực sự là 1 công cụ tuyệt vời để tra tấn tinh thần kẻ khác. Điều kiện duy nhất là: “kẻ sử dụng đủ tàn nhẫn”.
Trong mắt Thomas toát lên vẻ bất ngờ, xem ra loại bùa chú này hoạt động tốt hơn cậu ta nghĩ. Nhưng rõ ràng lũ phạm nhân ban nãy không có phản ứng mãnh liệt như gã trước mặt. Rốt cuộc thì do bản thân Nguyễn Trần Hữu Trung đề kháng kém hay tất cả những người thường đều đề kháng kém như vậy, hay còn nguyên nhân nào khác.
Nhẹ nhàng lắc đầu, đây cũng không phải thời gian để tìm hiểu rõ vấn đề này. Thomas xoay người rời đi. Khi gần tới cửa ra vào, cậu ta đột nhiên quay lại gần Nguyễn Trần Hữu Trung, nói:
“Tí nữa thì tao quên phần quan trọng nhất! Cái thẻ UC đó đã bị tao nguyền rủa. Khi mày chạm vào thì nó đã kích hoạt. Đám linh hồn của người thân mày hiện tại đang bị tra tấn bên trong phong ấn. Cường độ tra tấn sẽ tăng dần cho đến khi linh hồn của chúng hoàn toàn tán loạn. Đến lúc đó, chúng sẽ thực sự tan biến khỏi cõi đời này. Một cái chết thực sự – hóa thành hư không.
Có hai lựa chọn để cứu chúng. Thứ nhất, tìm kiếm người hóa giải phong ấn tao tạo ra. Nếu mày may mắn thì có lẽ sẽ có 1 người nào đó tới cái nơi đáng nguyền rủa này và giúp mày mở phong ấn.
Cách thứ hai, tao đã liên kết mạng sống của mày với với phong ấn. Nếu như mày chết, phong ấn cũng sẽ được hóa giải.”
Thomas chỉ vào cái UC, nói tiếp:
“Dù cách nào thì mày cũng lên quyết định cho nhanh gọn. Chẳng ai biết được cái đám linh hồn đang bị giam cầm ở trong đó sẽ chịu được bao lâu. Đừng để tốn công mở ra mà chẳng được gì.
Cũng đừng có cố mà phá hủy cái thẻ. Bởi điều đó chỉ khiến gia đình mày bị hủy diệt nhanh hơn mà thôi.
Dĩ nhiên là mày cũng có thể không tin vào những gì tao nói… đó cũng là 1 lựa chọn. Còn hiện tại thì… tạm biệt. Chúc may mắn.”
Cánh cửa phòng giam đóng sầm, chỉ còn lại kẻ tử tù ngồi thút thít trong cô độc và đôi khi cơ thể lại khẽ run rẩy.
Quay lại nhìn nhà tù ngầm lần cuối, Thomas theo chân người giám sát trở về. Nếu có thể, cậu ta hi vọng mình sẽ không bao giờ phải tới đây 1 lần nữa.
***
Trở lại nhà tại NĐ, Thomas bắt đầu thu dọn hành lý của mình, công việc đã kết thúc mà thời gian nghỉ của cậu ta cũng chỉ còn lại vài ngày ngắn ngủi.
Trong bữa ăn tối, ông Nhân đã yêu cầu Thomas tới phòng riêng để nói chuyện. Có vẻ như ông đã biết về những Thomas đã làm hôm nay tại nhà tù ngầm.
Tiếng gõ cửa vang lên trong thư phòng của ông Nhân, Thomas bước vào:
“Ông tìm con có việc gì ạ?”
Ông Nhân chỉ vào chiếc ghế đối diện mình:
“Ngồi xuống đi. Ông có nghe về những gì mà con đã làm tại ngục giam hôm nay. Con có thấy làm vậy là quá đáng không? Con hiện tại đã trở thành đối tượng bị đề phòng trong danh sách mật. Điều đó chẳng tốt lành gì! Chỉ vì một sự phẫn nộ mà đưa vào mình hoàn cảnh xấu như vậy là không đáng.”
Thomas giữ im lặng, sau một hồi, cậu ta nói:
“Con cũng không muốn như vậy. Nhưng con cần cho cả thế gian này biết được, động vào gia đình của con thì sẽ phải trả giá thê thảm như thế nào! Để cho những kẻ đang manh nha ý đồ hiểu được, con không phải kẻ mềm yếu dễ bắt nạt! Nếu dám động tới con, chúng cần chuẩn bị tinh thần để trả cái giá không rẻ!”
Ông Nhân nói:
“Ông có thể hiểu được suy nghĩ của con. Nhưng hành động con đã làm là quá tàn bạo. cả trẻ con và người già đều không tha. Hiện tại đã qua cái thời dã man ngu muội, con không thể hành động tàn nhẫn như vậy được. Điều đó chỉ mang tới tác dụng trái ngược. Con sẽ có được sự sợ hãi của người khác, nhưng đi đôi với nó là sự đề phòng. Thậm chí là người ta sẽ nghĩ tới cách để triệt hạ con để đảm bảo an toàn cho họ.”
Giọng của ông Nhân cao vút, đến cuối cùng ông gần như quát lên. Hành động hôm nay của Thomas khiến ông thất vọng. Để cho cảm xúc cá nhân thao túng và đưa ra những quyết định sai lầm là một điều tệ hại với 1 người lãnh đạo. Với những gì mà ông Nhân kỳ vọng vào Thomas thì những gì cậu ta thể hiện hôm nay là quá kém cỏi.
Thomas lẳng lặng không lên tiếng. Cậu ta không muốn giải thích quá nhiều về những gì mình đã làm. Thomas có những lý lẽ của riêng mình và cậu ta không cần người khác phải lý giải điều đó.
Ông Nhân còn đang muốn nói thêm gì đó thì phát hiện ra khuôn mặt của Thomas biến sắc. Vẻ nhạc nhiên không thể che lấp đã hiện ra trên khuôn mặt của cậu ta.
“Có chuyện gì xảy ra à?” – Ông Nhân hỏi.
Thomas khẽ lắc đầu. Cậu ta lấy trong túi ra 1 chiếc thẻ, đặt nó lên bàn và đẩy về phía ông nội của mình.
“Trong đây có vị trí nơi đang giam giữ đám người nhà của lũ tù nhân. Có người vô tội, có kẻ có tội. Tất cả đề được giam giữ ở đó. Con vốn định tự tay xử lý chúng, nhưng khi nhìn thấy những đứa trẻ vô tội không tại sao bị bắt bớ… ánh mắt chúng khiến con không ra tay được.” – Thomas khẽ thở dài – “Giao chúng lại cho chính quyền quyết định có lẽ là tốt nhất. Dù sao thì, chúng cũng không phải kẻ trực tiếp có tội.”
Ông Nhân giật mình nhìn đứa cháu trai trước mặt, ông hỏi:
“Cháu vừa nói cái gì? Họ còn sống?”
“Vâng.”
“Thế những gì hôm nay diễn ra ở tù? Cháu… cháu dùng phép thuật để lừa chúng?”
Thomas gật đầu rồi lại lắc đầu:
“Cũng không hẳn là lừa chúng. Chỉ có điều việc đó đã không còn quan trọng nữa. Cháu đã có thứ mà mình muốn. Hiện tại những kẻ đó đã chẳng còn giá trị gì nữa.”
Thomas không có đi giải thích thêm cho ông nội của mình biết về những gì mà mình đã cho đám người trong ngục xem được lấy từ đâu. Năng lực đặc thù của cậu ta hiện tại là thứ mà chỉ có 1 số ít người biết và Thomas cũng không có ý định đi tuyên dương nó.
Xét trên 1 khía cạnh nào đó, Thomas cũng không hề lừa dối những kẻ trong tù. Những gì mà người thân chúng phải chịu là sự thật, khác biệt duy nhất là những sự kiện đó không diễn ra trong thế giới này.