- Ma chú đó là "Băng Vũ" (tên được gọi bằng tiếng Việt).
Hermione hỏi:
- Tên gì mà lạ thế?
- Mình đặt tên nó theo tiếng Việt. Từ "vũ" trong tiếng Việt tùy theo ngữ cảnh mà sẽ có nghĩa là "rain" hoặc là "dancing". Nó cũng là hai biến thể của ma chú này. Cái vừa nãy mình dùng là dạng "dancing".
Hermione há hốc mồm nhìn Thomas, một lần nữa lòng tự tin của cô bị đả kích. Sáng tạo ma chú ở năm thứ 2 tại Hogwarts, đây là việc cô chưa từng nghe nói. Với Hermione, chỉ riêng việc học đủ kiến thức đã khiến cô không còn bất cứ thời gian nào. Cô không thể hiểu nổi Thomas lấy thời gian ở đâu để sáng tạo ra ma chú mới.
Harry và Ron thì có điểm chú ý hoàn toàn khác. Chúng đang tưởng tượng bản thân sử dụng "Băng Vũ". Khác với những ma thuật hiện đại phương tây, hiệu ứng hình ảnh của "Băng Vũ" đưa lại là quá vượt trội. Vô số mảnh băng bay múa xung quanh với ánh sáng long lanh. Phải nói rằng, chỉ tính tới hiệu quả hình ảnh thì đến chính Hermione cũng vô cùng động tâm.
- Bản chất của ma pháp này là ma pháp biến hình…
Thomas bắt đầu mở máy hát về ma thuật nó sáng tạo. Ba đứa bạn ở bên cạnh nghe say xưa. Ngay cả lão Hagrid cũng chăm chú từng lời Thomas nói. Dù sao thì những ma chú như thế này không thể học được bằng cách đọc sách.
Sau khi Thomas giảng giải xong nguyên lý của ma chú, nó giải đáp từng câu hỏi của đám bạn. Còn vấn đề thực hành, phòng yêu cầu mới là nơi thích hợp chứ không phải cái chòi bé tí này của lão Hagrid.
Sau đó, mọi người bắt đầu đổi đề tài, lão Hagrid hỏi Harry:
- Bác nghe nói là con đang phân phát ảnh có chữ ký? Sao bác lại không có một tấm nào hết vậy?
Harry vặn muốn trẹo quai hàm, cơn tức giận khiến nó quên mất việc hàm răng của nó có thể bay mất theo cái kẹo. Nó nói một cách nóng nảy:
- Con không làm việc đó. Nếu như Lockhart cứ lan tin…
Lão Hagrid cười phá lên:
- Bác chỉ đùa thôi mà.
Lão cho Harry một cái vỗ vai thân tình làm nó suýt xấp mặt xuống bàn.
- Bác biết con không bao giờ làm thế. Con không phải người như vậy! Bác nói với gs Lockhart, con không cần cố gắng để làm bản thân nổi tiếng. Vốn dĩ con đã nổi tiếng hơn ông ta rồi.
Harry ngồi dậy, nó nói:
- Con dám chắc thầy ấy không thích nghe điều đó đâu.
- Bác biết là ổng chẳng thích nghe điều đó. Bác cũng nói luôn là bác chẳng đọc bất kỳ quyển sách nào của ổng cả; thế là ổng ra về. Ai kẹo mật không?
Lão Hagrid đưa cái đĩa kẹo ra nhưng nhận được sự từ chối nhã nhặn từ cả bọn. Không phải ai cũng dám liều độ bền hàm răng giống như Harry.
Lão Hagrid cũng giới thiệu cho cả bọn cái vườn bí ngô mà lão trồng được. Lần này kể cả Thomas cũng bị ấn tượng. Những quả bí có kích thước như những tảng đá lớn, và đây còn chưa phải kích cỡ tối đa của chúng. Thomas tự hỏi, liệu cỗ xe bí ngô của Lọ Lem phải chăng cũng đuợc làm từ quả bí kiểu này.
- Những quả bí này được dùng cho lễ Halloween đó. Đến lúc đó chúng chắc vừa kịp lớn.
Harry hỏi:
- Bác cấy kiểu gì mà chúng to lớn quá vậy.
Lão Hagrid nhìn dáo dác xung quanh, sau khi xác nhận không có ai khác, lão nói:
- Cháu biết đấy… uhm… bác chỉ cho chúng một chút… gọi là phụ trợ thôi.
Cả đám triệt để cạn lời. Thomas nhớ, hồi đi học lão Hagrid cũng thuộc nhà Gryffindor, mấy cái vụ phá luật này đúng là thành bản năng. Nó không hiểu sao lão vẫn an toàn đến giờ - Thomas mặc định quên mất bản thân nó cũng phá luật như cơm bữa.
Harry chuyển sự chú ý sang cây dù màu hồng của lão Hagrid. Nó đẩy nhẹ Thomas và Ron, chỉ vào cây dù, Harry nói:
- Mình dám cá trong đó là một cái đũa phép. Bác Hagrid bị cấm dùng phép thuật. Bác ấy bị đuổi khỏi Hogwarts vào năm học thứ 3. Mình hỏi rất nhiều lần nhưng bác ấy chưa bao giờ trả lời.
Giật mình khi đang xem xét đám bí, Thomas nhìn qua hướng mà Harry chỉ, nó chẳng có ý định nói cho Harry về cái lý do khiến lão Hagrid bị đuổi. Dù sao thì theo nó, mức độ đó là quá nhẹ so với việc mang một con nhện khổng lồ vào trường. Hiện giờ đàn nhện đó đang sống đầy rừng cấm, có quỷ mới biết liệu có bao nhiêu đứa học sinh mất tích do chúng trong suốt mấy chục năm vừa rồi.
Ngoại hình của cái ô cũng khiến Thomas thấy choáng váng, màu hồng thêm bông. Nếu không phải biết rõ sau này lão Hagrid gặp và thích phu nhân Maxime, thì Thomas đã nghi ngờ giới tính của lão.
Hermione lên tiếng, cô nàng đang xăm xoi đám bí ngô nãy giờ:
- Bác đã sử dụng bùa "Bón Thúc" cho chúng phải không? Bác làm thật tuyệt.
Lão Hagrid gật đầu với Ron và nói:
- Cô em gái bé nhỏ của cháu cũng nói y như vậy với ta. Cô bé mới gặp ta hôm qua.
Lão Hagrid khẽ liếc mắt qua Harry, lão nói tiếp:
- Cô bé nói chỉ đi loanh quanh, nhưng bác đoán cô bé hi vọng sẽ tình cờ gặp ai đó ở nhà của bác.
Lão nháy mắt với Harry.
- Nếu con muốn hỏi bác, thì bác có thể nói, chắc chắn cô bé sẽ không từ chối một tấm ảnh có chữ ký của…
Harry lên tiếng cắt đứt lời bác Hagrid, mặt nó đã đỏ lên vì xấu hổ:
- Bác đừng nói nữa, làm ơn!
Ron cười ha hả, nó quá rõ em gái mình hâm mộ Harry thế nào.
Thomas không có hứng thú đi trêu trọc Harry; cả Harry và Ron đều là lũ đầu gỗ, nó cũng không cho rằng bọn lũ bạn nó đã đủ tuổi để biết yêu đương. Không phải ai cũng có trải nghiệm đặc biệt như Thomas. Hơn nữa kể cả số tuổi bị mất vào phòng thí nghiệm thì thân xác này cũng hơn 14 tuổi rồi.
Thomas hứng thú bừng bừng tiếp tục đánh giá đám bí ngô. Bùa "Bón Thúc" có tác dụng thật tuyệt vời. Dĩ nhiên công chăm bón của lão Hagrid cũng không thể bỏ qua. Nếu như kỹ thuật này thành thục thì nó sẽ giúp giảm nạn đói ở vô số nơi. Cứ tưởng tượng, một lá rau đủ ăn cho cả nhà, một hạt gạo đủ no 1 người. Hiệu quả hiển nhiên không chỉ nói không mà thôi.
Lúc này đã đến giờ ăn trưa, cả lũ tạm biệt lão Hagrid và chạy về trường học. Bữa sáng không được đầy đủ khiến cả lũ đói meo; đặc biệt là hoạt động thể dục tập thể ban sáng.
Khi cả lũ bước tới đại sảnh, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Hai trò đây rồi, Potter và Weasley. Các trò sẽ thi hành lệnh cấm túc vào tối nay.
Gs McGonagall, cô mang nét mặt nghiêm túc, đang đi về phía bọn nó.
Ron hỏi:
- Thưa cô, tụi con sẽ phải làm gì ạ?
Gs McGonagall nói:
- Trò sẽ đánh bóng đồ bằng bạc trong phòng truyền thống với thầy Filch. Không được dùng phép thuật, chỉ được dùng tay thôi.
Ron cố gắng nén vẻ mặt đau khổ. Lão Argus Filch là kẻ bị học trò ghét nhất trường.
Gs McGonagall quay sang nói với Harry:
- Còn trò, Potter, trò sẽ giúp Gs Lockhart trả lời thư của người hâm mộ.
Harry cầu xin:
- Thưa cô, xin cô cho con vào làm trong phòng truyền thống đi ạ.
Gs McGonagall nhướng mày, cô nói:
- Không được. Gs Lockhart đặc biệt yêu cầu trò đến giúp ông ấy. Cả hai trò nhớ đấy, đúng 8 giờ tối.
Ron và Harry mang vẻ mặt ủ rũ đi vào lễ đường. Đằng sau chúng, Thomas mang vẻ cười trên nỗi đau của người khác, còn Hermione là vẻ mặt đáng đời. Cho đến khi ngồi vào bàn, Harry và Ron vẫn còn ủ dột. Chúng có linh cảm bản thân cõ lẽ sẽ còn gặp chuyện không may.
Cảm thấy vẻ mặt của hai thằng bạn khiến cơm tối mất ngon, Thomas lên tiếng:
- Được rồi. Đây là giá phải trả cho sai lầm của các cậu, đúng chứ? Hơn nữa, cái gì cũng có 2 mặt của nó. Harry, cậu hãy coi đây là cơ hội tốt để tiếp cận Lockhart, biết đâu có thể tìm ra sơ hở của lão.
Mắt Harry sáng lên, ý kiến của Thomas đúng là rất không tệ. Ron vội vàng lên tiếng:
- Thế còn mình. Ở trong phòng truyền thống thì có gì?
Thomas ngẩn ra, nhất thời nó cũng không thể nghĩ ra ở với Filch thì có cái khỉ gì ra hồn. Thomas khô cằn nói:
- Ờ… cậu thì… uhm… luyện tay thì sao? Hoặc rèn luyện tinh thần…
Harry và Hermione phì cười. Ron một mặt khó chịu, đến Thomas cũng không thể nghĩ ra điểm tích cực, có thể thấy ở cùng Filch tệ hại đến mức nào. Tuy vậy nhưng cậu chuyện vừa rồi ít ra cũng xoa dịu bầu không khí căng thẳng từ nãy đến giờ. Theo thời chuyển dời, câu chuyện đã vui vẻ trở lại.
Buổi chiều hôm đó, Thomas dạy đám bạn ma chú "Băng Vũ", cả Fred và George cũng tham dự. Có điều kết quả không quá khả quan, nguyên lý của ma pháp này khác hẳn với ma pháp chúng vẫn học. Đến khi kết thúc buổi học, chỉ duy nhất Harry là có thể khiến cho đũa phép có chút xíu phản ứng, còn kể cả Hermione cũng không có bất cứ tiến triển nào. Điều này cũng làm cho Thomas bất ngờ, nhưng khi nhớ lại những gì mà nó biết qua giấc mơ thì nó mới thấy bình thường trở lại.