Mục lục
Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong những tính toán ban đầu của mình, Thomas định sử dụng ma thuật để giả tạo về cái chết của người thân đám tội phạm. Nhưng cậu ta cảm thấy giả thì vẫn là giả, đám người phạm tội đều chẳng phải kẻ tầm thường, khả năng bị nhận ra là rất cao.

Vừa không muốn làm giả, vừa không để đám phản bội dễ chịu, Thomas nghĩ tới thế giới song song. Sau một thời dan dài tìm kiếm, cuối cùng cậu ta cũng tìm đủ tư liệu mình cần.

Thomas vẫn còn nhớ tâm trạng khi đang tìm kiếm những tư liệu đó của mình, vừa muốn tìm được, vừa hi vọng mình không thể tìm thấy chúng. Tuy chính bản thân cũng từng nghĩ tới việc trả thù bọn phản bội bằng đủ thứ dã man trên đời, nhưng lý trí nói cho Thomas biết rằng nếu mình thực sự làm như vậy thì cậu và đám người kia cũng chỉ bẩn thỉu như nhau. Thomas chưa bao giờ cho mình là kẻ tốt lành, nhưng ít ra thì bản thân chưa bao giờ làm chuyện táng tận lương tâm.

Ông Nhân dùng ánh mắt phức tạp nhìn xem đứa cháu trai của mình. Trong mắt của ông, Thomas đã có những dấu hiệu trưởng thành rất rõ rệt. Cậu ta không còn giải thích tất cả những việc mình làm với ông như trước đây, cũng không còn vì xúc động mà mất đi lý trí. Đến lúc này ông Nhân sao có thể không rõ tất cả hành động cua Thomas đều trải qua suy tính rõ ràng. Cậu ta hoàn toàn ý thức được hậu quả của tất cả những gì mình đã làm. Với ông, sự trưởng thành của Thomas khiến ông buồn vui lẫn lộn. Ông chưa kịp thực sự làm thân với đứa cháu chai mà mình rất vừa ý này thì nó đã trưởng thành và rời xa mất rồi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, ông Nhân tiến tới nghe máy. Sắc mặt của ông khẽ biến khi nghe tin tức được báo cáo.

Đặt chiếc ống nghe về chốn cũ, ông Nhân quay lại bàn trà, ngồi xuống và lẳng lặng nhìn đứa cháu trước mặt. Sau một hồi suy tính, ông nói:

“Ông mới nhận được tin báo về tình hình ở nhà tù.”

“Lão Trung chết rồi phải không ạ?” – Thomas hỏi.

“Con biết?” – Ông Nhân tỏ ra khá ngạc nhiên – “Con đã làm gì hắn?”

“Con không làm gì hắn cả. Đó là lựa chọn của hắn mà thôi.” – Thomas đáp lại – “Cũng giống như cái cách hắn lựa chọn phản bội đất nước này.”

Ông Nhân chợt nhớ tới khoảnh khắc mà Thomas đột nhiên tỏ ra kinh ngạc trước khi cậu ta đưa cho ông vị trí của những người bị bắt. Có vẻ như đó là khi mà Thomas nhận được tin tức về cái chết của Nguyễn Trần Hữu Trung. Nhưng vấn đề là cậu ta nhận được nó bằng cách nào? Chẳng lẽ Thomas đã có tay trong ở vị trí cao đến mức có thể nhận được những thông tin có độ bảo mật cao đến vậy.

Thomas không có để tâm tới những suy nghĩ phức tạp của ông nội mình. Cậu ta cũng đang tự hỏi một vài việc.

Thomas đã yểm cùng 1 loại bùa chú theo dõi lên cả 4 kẻ tù nhân mà cậu ta đã gặp và xác nhận cả 4 đều chúng bùa. Tuy nhiên việc Nguyễn Trần Hữu Trung chết 1 cách nhanh chóng như vậy khiến cậu ta không khỏi bất ngờ.

Mỗi một tù nhân mình đã gặp, Thomas đều sử dụng 1 bùa chú theo dõi lên chúng. Cậu ta cho rằng mình cần đề phòng tới việc lũ người này sẽ vì 1 lí do gì đó mà được thoát tội. Nếu chuyện đó xảy ra, với thù hận giữa đôi bên, chúng chắc chắn sẽ tìm tới gia đình của Thomas để gây sự. Và những bùa chú này sẽ đảm bảo rằng đám tù nhân chắc chắn sẽ về với tổ tiên ngay khi chúng có bất cứ hành động ngu xuẩn nào.

Vài phút trước đó, bùa theo dõi trên người Nguyễn Trần Hữu Trung đã biến mất. Sự biến mất của bùa chú đã thông báo cho Thomas về tình trạng của kẻ phạm nhân – hắn đã không còn trên thế gian này. Kết quả này tới nhanh hơn những gì Thomas đã tính toán, cậu không ngờ tới vị cựu quan chức cấp cao này lại có sức chịu đựng kém tới vậy.

Sau cái chết của Nguyễn Trần Hữu Trung, những con tin trong tay Thomas đã không còn giá trị gì với cậu ta nữa và Thomas đã trao chúng cho ông Nhân để xử lý. Cậu biết rằng ông nội mình thừa sức lo việc này.

Rời khỏi căn phòng của ông Nhân, Thomas chầm chậm tản bộ dưới bóng trăng. Tâm trạng của Thomas không khá hơn bao nhiêu so với trước khi tới đây. Cuộc trả thù này không khiến cậu ta thỏa mãn bởi kẻ chủ mưu vẫn chưa nhận được sự trừng phạt.

Thomas nhìn về phương bắc, trong mắt thoáng qua ánh sáng lạnh lẽo. Với kẻ chủ mưu, Thomas sẽ không nhân từ như với đám tay sai này. Cậu ta sẽ để hắn chịu thống khổ tột cùng trước khi đưa hắn hủy diệt hoàn toàn. Con cờ mà cậu gài vào TQ ở giải giao hữu đã bắt đầu di chuyển những bước đầu tiên và bánh răng của sự trả thù đã bắt đầu chuyển động. Việc tiếp theo là chờ nó xoắn nát mọi thứ thành cặn bã.

***

Sáng hôm sau, Thomas chia tay gia đình để lên đường. Ông cậu Sirius Black đã đợi sẵn ở HN.

Lần trở về này cũng khiến Thomas nhận ra những thay đổi của bản thân mình. Cậu ta không còn lưu luyến không rời mỗi khi phải rời đi.

Trước đó, mỗi lần rời xa gia đình của mình, Thomas luôn cảm thấy lưu luyến không thôi, sự buồn bực sẽ bám theo hàng ngày trời. Hiện tại, cậu ta chẳng thấy có bao nhiêu buồn bã hay phiền muộn. Lần này trở về, bản thân Thomas cũng không còn dành hầu hết thời gian nghỉ của mình bên cạnh gia đình nữa.

Không phải Thomas không còn yêu quý gia đình của mình, chỉ là cậu ta đã quen với việc sống mà không có gia đình. Những ngày tháng rời xa cha mẹ, một mình tại Anh, dù có bạn bè bên cạnh nhưng bản thân Thomas lại luôn cảm thấy cô độc. Cậu ta và bạn bè của mình ngày càng có ít tiếng nói chung. Thomas đã tiến quá nhanh trên con đường trưởng thành và vô tình đã bỏ những người bạn của mình quá xa.

Những ngày đầu Thomas có cảm giác thực cô đơn, nhưng cậu ta không có ai để có thể tâm sự. Thế giới trong mắt của Thomas và những người xung quanh có thật nhiều khác biệt. Ngay kể cả Gs Dumbledore cũng không thể hiểu được những gì mà Thomas thấy.

Lần này đi, Thomas biết rằng bản thân sẽ rất lâu nữa không còn trở lại. Nếu như không có việc thực sự cần, thomas cũng sẽ rất ít khi trở lại nơi này. Cho dù nơi đây là gia đình của cậu.

***

Trên chuyến bay, Thomas lẳng lặng đưa mắt nhìn mây trời. Lần trở lại này khiến cậu ta có những trải nhiệm mà cả đời cũng không muốn lặp lại, cũng khiến cho Thomas hiểu rõ mình hơn.

“Ít ra thì mình cũng không quá khốn nạn.” – Thomas lẩm bẩm.

“Cháu nói cái gì?” – Sirius Black hỏi.

Thomas không trả lời câu hỏi của Sirius, cậu hỏi ngược lại:

“Chuyến du lịch của cậu thế nào?”

“Thực sự rất thú vị!” – Sirius đáp mang theo chút vui vẻ - “Nếu có cơ hội, cậu nhất định sẽ quay lại đây 1 lần nữa.”

“Cậu sẽ có cơ hội thôi. Sau khi chúng ta giải quyết Voldemort, cậu sẽ có 1 đống thời gian để du lịch.”

Sirius gật gù, ông đã bắt đâu suy nghĩ tới hành trình du lịch vòng quanh thế giới sau khi mọi thứ kết thúc. Đột nhiên nhớ ra gì đó, Sirius nói:

“Trong khi cậu du lịch, cậu gặp 1 số người có thái độ không tốt lắm. Nói sao nhỉ… cậu có thể cảm nhận được thái độ thù hằn của họ dù cậu và họ chẳng hề quen biết gì. Đa phần những người đó là người đã lớn tuổi. Ác ý trong mắt họ thực sự rất rõ ràng.”

Thomas khẽ lắc đầu, cậu ta chẳng có bao nhiêu hứng thú đi giải thích cho Sirius về cuộc chiến mới trôi qua chỉ mười mấy năm. Với đa phần những người những người đã từng trải qua trận chiến đó, nhìn người phương tây với ánh mắt thù hằn cũng chẳng có gì lạ. Dù sao thì trong mắt họ, người phương tây cơ bản là chả có mấy khác nhau. Trừ khi Sirius dùng tiếng Nga để giao tiếp, nếu không thì việc bị hầm hè là chẳng thể chánh khỏi.

“Chắc là họ có vấn đề gì đó mà thôi. Cậu không cần để ý đâu.” – Thomas nói – “Lần này trở về Hogwarts, chúng ta sẽ bắt đầu ra tay. Cháu hi vọng cậu sẽ có chuẩn bị đầy đủ.”

Nhắc đến Hogwarts, Sirius lập tức lên tinh thần:

“Cậu luôn sẵn sàng.”

Sirius dừng lại, ông nhìn kỹ Thomas, hỏi:

“Peter Pettigrew chắc chắn sẽ phải trả giá cho những gì hắn đã làm, đúng không?”

“Nhất định! Hắn sẽ phải trả giá cho những gì hắn đã làm!” – Thomas nói, trong lòng âm thầm bổ sung – “Có điều chưa phải là hiện tại.”

Đạt được lời xác nhận của Thomas, Sirius an tâm trở lại. Trong thời gian này, ông đã hồi phục đáng kể. Sự thù hận vẫn còn đó, nhưng đã có thể khống chế, không dễ nổi điên như khi Thomas mới gặp ông ta.

***

Nửa đêm tại Hogwarts, một thân hình nhỏ bé cẩn thận chui ra khỏi túi áo của Ron. Nó nhảy xuống sàn nhà và nhanh chóng chui ra khỏi cánh cửa phòng. Hành động nhanh lẹ và thuần thục giống như đã làm vô số lần.

Trong bóng tối, một đôi mắt âm thầm mở ra theo dõi mọi hành động của con chuột nhỏ. Ron khẽ thở dài 1 hơi, đây đã không phải lần đầu con Scrabbers làm loạn.

Trước khi rời khỏi Hogwarts, Thomas đã cánh báo Ron về sự bất thường của con chuột và yêu cầu cậu theo dõi kỹ nó. Ban đầu Ron không tin, cậu đã phản ứng dữ dội nhưng cuối cùng vẫn bị Thomas thuyết phục. Dù sao thì Thomas vẫn là người mà cậu nể phục nhất, lời nói của cậu ta đối với Ron có trọng lượng thậm chí còn vượt qua hai ông bà Weasley.

Những ngày đầu, Ron không có một chút kiên trì với việc theo dõi con chuột, cậu nhiều lần ngủ quên. Nhưng trong 1 đêm hiếm hoi mất ngủ, Ron đã phát hiện ra việc con chuột âm thầm trốn khỏi phòng ký túc vào nửa đêm và trở lại vào gần sáng hôm sau. Từ đêm đó, Ron đã dành nhiều thời gian hơn để theo dõi con chuột, có ngày thì ngủ rất muộn, có ngày thì dậy thực sớm.

Tất cả những ngày đó quả thực là 1 chuỗi ngày hành xác đối với Ron. Nhưng sau vài ngày đầu khó chịu, cậu dần thích ứng. Tuy Ron có phần phổi bò, nhưng điều đó không có nghĩa cậu dám tùy tiện để 1 kẻ đáng nghi ở ngay bên cạnh khi mình đang ngủ sau. Hiện tại, chỉ khi nào con Scrabbers rời đi Ron mới dám yêm tâm chìm vào giấc ngủ, nhưng sự thấp thỏm vẫn luôn tồn tại khiến cậu chẳng thể ngủ được một giấc an lành như trước kia.

Do không quen với giờ giấc sinh hoạt nên Ron hốc hác đi trông thấy. Tình trạng bất thường của Ron rất nhanh khiến hai người bạn của cậu phát hiện. Hermione còn yêu cầu Ron đến phòng y tế để kiểm tra nhưng bị cậu từ chối. Ron quá rõ tình trạng của mình. Có lẽ chỉ khi Thomas trở lại và xử lý con chuột thì bản thân mới có thể dễ chịu hơn.

Ron cũng không đi suy nghĩ tại sao Thomas không ra tay với con Scrabbers từ trước dù đã phát hiện ra sự bất thường của nó. Cậu ta tin tưởng hoàn toàn vào Thomas, tin rằng Thomas có những lý do riêng để không làm như vậy. Và Ron cũng tin rằng chỉ cần Thomas trở lại thì mọi việc đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Từ ngày chính thức nhận được chỉ dạy của Thomas để nâng cao sức mạnh bản thân, Ron càng lúc càng tin tưởng vào người bạn thân của mình. Thậm chí sự tin tưởng đó dần dần trở thành sùng bái. Trong mắt cua Ron, Thomas thậm chí còn lợi hại hơn cả Gs Dumbledore, chỉ cần có Thomas, mọi vấn đề đều sẽ có cách để giải quyết.

Ron âm thầm tính nhẩm, hôm nay đã là 25 ngày kể từ khi Thomas rời khỏi Hogwarts. Điều này có nghĩa, thời hạn đình chỉ sắp hết và Thomas rất nhanh sẽ quay trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK