Hermione ngồi xuống bên cạnh Thomas, khuôn mặt toát ra vẻ khó chịu cực kỳ mãnh liệt.
“Sao thế? Lớp học Tiên tri không mấy vui vẻ đúng không?”
“Sao mình có cảm giác như cậu đã biết trước mọi chuyện xảy ra ấy nhỉ?”
Thomas cười cợt:
“Cái bộ môn mơ hồ đó tuyệt đối không bao giờ vui vẻ với những người có lý tính cao như cậu. Vui mới là lạ.”
“Thật vậy sao?” – Hermione nghi ngờ.
“Chứ cậu nghĩ tương lai dễ dự đoán vậy hả. Mình lại không có sử dụng Xoay Thời Gian như cậu.”
Sắc mặt cuat Hermione khẽ đổi, nhưng ngay sau đó cô đã bình thường trở lại. Nếu Thomas không biết đến Xoay Thời Gian mới là ký quái. Thậm chí Hermione cho rằng chính Thomas cũng đã sử dụng qua món đạo cụ ma thuật này. Bằng không cậu ta cũng sẽ không có nhiều thời gian để nghiên cứu tới vậy.
“À. Mình vẫn chưa cảm ơn cậu ban nãy đã yểm trợ cho mình. Sẽ thật phiền phức nếu cái Xoay Thời Gian bị phát hiện.”
Thomas khẽ lắc đầu tỏ vẻ Hermione không cần để ý:
“Lời khuyên từ một người bạn nhé. Nếu mình là cậu, mình sẽ không bao giờ lợi dụng thời gian theo cái cách cậu đang dùng hiện tại đâu. Chơi đùa với thời gian nguy hiểm chẳng kém gì việc đang nghiên cứu một cấm thuật cả. Và nó sẽ bắt cậu trả một cái giá khá kinh khủng trước khi cậu nhận ra đấy.”
Hermione quay sang nhìn Thomas:
“Đừng có dọa mình chứ… cậu có sao đâu.”
Thomas cười khẽ, không trả lời Hermione. Cậu không muốn nói thêm vấn đề này. Cậu đã cho Hermione lời khuyên, còn nghe hay không thì không phải do cậu quyết định. Con người Hermione vô cùng có chính kiến. Cô sẽ không bởi vì lời nói của người khác mà thay đổi suy nghĩ của mình. Chỉ khi nào áp lực của thời gian đè nặng lên Hemrione thì đó mới là khi thích hợp để khuyên cô dừng lại.
Kết thúc giờ Số học, Thomas tạm biệt Hermione, cô bạn cần rời đi sớm để trao đổi thời gian với lần nhảy cóc trước đó.
Thomas đến phòng học môn Biến hình ngay khi bắt đầu tiết học, cậu đụng đầu bộ 3 Harry, Ron và Hermione ngay ở cửa. Hermione cho Thomas một cái gật đầu âm thầm. Thomas ngay lập tức hiểu ra cô bạn đã kịp trao đổi thân phận một cách an toàn.
Harry hiện tại tâm trạng hiển nhiên là không được tốt, cậu ta chọn một cái ghế ở cuối phòng học. Thomas nhún vai rồi theo chân mấy người bạn ngồi xuống tại đó. Dù sao thì vị trí cũng chả có bao nhiêu ảnh hưởng.
Trên bục giảng, Gs. McGonagall đang bắt đầu về những Animagi – những phù thủy có khả năng biến thành thú vật theo ý muốn. Cô còn bắt đầu tự biến mình thành một con mèo mướp có một cái dấu hình mắt kính quanh đôi mắt.
Khi bà trở lại nguyên hình sau một tiếng nổ ngắn gọn "bụp" nho nhỏ, bà lạ lùng nhìn quanh lũ học trò:
“Thực tình thì hôm nay tất cả các con bị làm sao vậy? Không hẳn có vấn đề, nhưng đây là lần đầu tiên mà lớp học không vỗ tay trước sự biến hình của cô.”
Đầu của mọi người lại hướng về Harry, nhưng không ai nói gì. Thế rồi, Hermione giơ tay:
“Thưa cô, tụi con vừa mới học lớp Tiên tri đầu tiên của tụi con, và tụi con đã học bài bói lá trà, và...”
Giáo sư McGonagall bỗng nghiêm trang lại:
“A, ra vậy. Không cần phải nói thêm nữa, Hermione à. Các trò nói cho tôi nghe xem, ai trong số các trò sẽ chết trong năm nay?”
Mọi người tròn mắt nhìn sững giáo sư McGonagall, còn Thomas thì cúi đầu suýt chút thì phì cười. Cái bộ dạng ngáo ngơ của lũ bạn học khiến cậu ta thực khó nhịn.
Cuối cùng Harry nói:
“Thưa cô, con ạ.”
Giáo sư McGonagall nhìn chằm chằm Harry bằng đôi mắt nhỏ sáng long lanh:
“Thì ra vậy. Vậy con cũng nên hiểu, Harry à, từ khi giáo sư Trelawney đến trường này, mỗi năm cô ấy đều tiên đoán cái chết của một học sinh. Mà chưa ai trong số đó chết cả. Nhìn thấy điềm báo tử thần là cái cách mà giáo sư Trelawney khoái dùng nhất để chào mừng một lớp học sinh mới. Cô không bao giờ muốn nói xấu đồng nghiệp, nhưng...”
Giáo sư McGonagall chợt ngừng nói, mũi của cô trắng nhợt đi. Cô nói tiếp, bình tĩnh hơn:
“Tiên tri là một trong những ngành pháp thuật kém chính xác nhất. Cô không giấu con rằng cô có rất ít kiên nhẫn với bộ môn đó. Những nhà tiên tri thực sự rất hiếm và giáo sư Trelawney...”
Giáo sư McGonagall ngừng một lần nữa, rồi lại nói tiếp với giọng hai năm rõ mười:
“Cô thấy sức khỏe của con rất tốt, Harry à, cho nên con sẽ bỏ quá cho cô nếu cô không tha cho con phần bài tập hôm nay. Cô cam đoan là nếu con chết thì con mới không cần nộp bài cho cô.”
Hermione bật cười. Harry cảm thấy khá hơn. Cũng khó mà cảm thấy sợ hãi một dúm lá trà khi mà người ta không còn ở trong bối cảnh lớp học của giáo sư Trelawney: âm u ánh đèn đỏ sậm và tỏa ra một thứ mùi khiến người ta mụ mẫm đi.
Tuy nhiên không phải ai cũng tin theo giáo sư McGonagall. Trông Ron vẫn lo âu dữ lắm. Còn Lavender thì vẫn rù rì:
“Vậy chứ mấy cái tách của Neville thì sao?”
Thomas chả muốn khuấy thêm cái vũng nước này. Xét cho cùng thì nó hoàn toàn là một câu chuyện vớ vẩn. Tuy Harry thực sự đã nhìn thấy một vài dấu hiệu nhưng đó chả thể nói lên điều gì nghiêm trọng cả. Nếu tiên tri mà dễ dàng như vậy thì thế gian này đã loạn từ lâu rồi.
Kết thúc giờ học Biến hình, cả bọn nhập vào đám đông kéo tới Đại Sảnh đường ăn trưa. Hermione đẩy cho Ron một đĩa thịt hầm:
“Vui lên đi chứ, Ron. Cậu đã nghe giáo sư McGonagall nói rồi đó.”
Ron múc mấy muỗng thịt hầm cho vô dĩa của nó, cầm nĩa lên, nhưng không ăn nổi. Nó nói bằng một giọng nhỏ và nghiêm túc:
“Harry, cậu chưa từng nhìn thấy một con chó đen to lớn ở bất cứ đâu, phải không?”
Harry nói:
“Có, mình thấy rồi. Cái đêm mà mình bỏ nhà dì dượng Dursley ra đi, mình đã nhìn thấy một con.”
Ron buông nĩa khiến chiếc nĩa rơi xuống, kêu leng keng.
Hermione vẫn bình tĩnh:
“Có lẽ là một con chó hoang.”
Ron nhìn Hermione như thể cô bé này đã mất trí rồi.
“Hermione, nếu Harry từng nhìn thấy Hung tinh, thì... thì xui lắm. Cậu... cậu Bilius của mình từng thấy một con và... cậu ấy chết trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau!”
Hermione vừa tự rót cho mình món nước ép bí rợ, vừa vui vẻ nói:
“Ngẫu nhiên trùng hợp ấy mà!”
Ron bắt đầu nổi nóng:
“Cậu không biết bồ đang nói về cái gì sao? Hung tinh khiến cho phù thủy nào cũng phải sợ té khói luôn ấy.”
Hermione lên giọng chị Hai:
“Vậy thì cậu nói đúng đó, họ nhìn thấy Hung tinh, và họ chết vì sợ. Hung tinh không phải là một điềm chết chóc mà là nguyên nhân chết chóc! Và Harry vẫn còn bên cạnh chúng ta là bởi vì bạn ấy không ngu đến mức nhìn thấy một Hung tinh là nghĩ: thôi rồi, mình chết phứt cho rồi.”
Ron há miệng về phía Hermione nhưng không thốt được lời nào. Còn Hermione thì mở túi xách của mình lấy ra một cuốn Số Học mới toanh, mở ra và tựa quyển sách vào bình đựng nước trái cây ép. Cô bé vừa dò tìm trang sách vừa nói:
“Mình thấy môn Tiên tri có vẻ mơ hồ quá. Theo ý mình thì nhiều ước đoán quá.”
Ron nóng nảy:
“Không có gì là mơ hồ về Hung tinh trong cái tách đó hết!”
Hermione điềm đạm:
“Cậu đâu có tự tin như vậy lúc nói với Harry đó là một con cừu.”
“Giáo sư Trelawney nói bồ phát tiết rất ít tinh hoa! Chẳng qua cậu không thích bị dở một môn nào hết mà thôi.”
Ron đã chạm đúng nọc. Hermione quăng phịch cuốn sách Số Học xuống bàn ăn, mạnh đến nỗi mấy mẩu thịt hầm và cà rốt văng tứ tán.
“Nếu giỏi môn Tiên tri có nghĩa là tôi phải giả bộ nhìn thấy điềm báo cái chết trong một dúm lá trà sao? Nếu vậy thì tôi không chắc là tôi sẽ còn tiếp tục học môn đó nữa không! Bài học đó…”
“Được rồi! Tất cả bình tĩnh lại!” – Thomas lớn giọng. Cậu ta cảm thấy có phần phiền phức về cuộc cãi cọ trong bữa ăn của hai người bạn, cả cái thái độ ỉu xìu của Harry cũng khiến cho khẩu vị của của cậu bị suy giảm.
Thomas hỏi:
“Hai cậu không thể để mình bình yên quá độ bữa trưa được sao? Chúng ta còn có tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí ngay sau đây đó.”
Ron và Hermione đồng thời hét lên:
“Nhưng mà cậu ấy…”
Sau đó hai người tức giận rên lên một tiếng rồi giữ im lặng.
Thomas cau mày, bỏ chiếc nĩa khỏi tay, từ tồn nhấp một ly nước tráng miệng rồi mới quay sang nói với mấy người bạn:
“Mình vốn dĩ chả muốn nhiều lời về cái vụ này. Trên quan điểm của mình, nó chỉ đơn giản là một cái vụ việc cỏn con mà thôi. Nhưng có vẻ như các cậu đã quá nghiêm trọng về nó.”
Thomas dừng lại, nhìn sang Hermione, nói:
“Đầu tiên, Hermione, cậu có phần hiểu sai. Hung tinh thực sự là một điềm xui, khi nó xuất hiện sẽ mang tới tai họa. Đây là nhận xét chung không chỉ riêng của bộ môn Tiên tri hay của Gs Trelawney.”
Ron đắc ý:
“Thấy chưa?”
Hermione quắc mắt nhìn Ron rồi quay sang Thomas định cãi lại thì đã bị Thomas giơ tay ngăn cản.
“Còn hai cậu. Nghe kỹ mình nói đây.” – Thomas nhìn sang Ron và Harry với khuôn mặt nghiêm túc.
Harry quay sang, cậu biết những gì Thomas sắp nói sẽ là rất quan trọng. Cậu bạn rất ít tỏ vẻ nghiêm túc như hiện tại.
“Hung tinh là có nhưng nó không thực sự mang một hình dạng cố định. Không phải hung tinh của người này cũng sẽ là hung tinh của người khác. Vì vậy, Ron, không phải Harry nhìn thấy một con chó đen nhiều lần có nghĩa đó sẽ là hung tinh của cậu ấy. Được chứ.”
Ron dường như vẫn không tin tưởng vào lời nói của Thomas, cậu đáp trả yếu ớt:
“Vậy còn vụ cái tách của Neville?”
Thomas nhướng mày, cậu ta quay sang nhìn Neville đang loay hoay với bữa trưa ngay gần đó rồi đột nhiên lớn giọng:
“Neville!”
Neville tội nghiệp giật bắn người. Cậu ta loay hoay một lúc mới nhận ra ai đang gọi mình, quay sang và hỏi:
“Có chuyện gì vậy Thomas?”
“Cậu cần lấy một cái khăn. Cậu sắp làm đổ cái ly nước bên cạnh đó.”
“Gì cơ? Làm sao có thể?” – Neville luống cuống tay chân. Cậu loay hoay không biết tại sao Thomas lại nói như vậy, và không biết mình có cần phải lấy cái khăn thật hay không.
Và rồi, tiếng loảng xoảng vang lên. Neville thực sự đã đánh đổ cái ly nước của mình.
Thomas tặc lưỡi một cái rồi quay lại nhìn vào ba đứa bạn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình như quái vật, hỏi:
“Thế nào? Ý cậu là tiên tri kiểu này đó hả?”
Ron lắp bắp đầy hoảng sợ:
“Cậu… cậu… cậu…”
Harry cắt lời:
“Cậu cũng có khả năng tiên tri giống như Gs. Trelawney?”
Thomas nhìn Harry, đáp một cách chắc nịch:
“Không có. Đó không phải tiên tri.”