Khi xuống phòng sinh hoạt chung, Hermione đã ngồi ở đó. Thomas dừng lại chào hỏi cô bạn:
“Buổi sáng tốt lành. Năm nay cậu định ở lại đây thật hả?”
Hermione gật đầu:
“Mình còn nhiều thứ cần phải làm… cậu cũng biết mình đã đăng ký rất nhiều môn mà.”
Thomas hiểu Hermione đang nói tới việc gì.
“Với tư cách bạn bè, mình nghĩ cậu lên dừng việc đó lại.” – Thomas nói – “Mình vẫn giữ nguyên ý kiến, điểm số không phải là tất cả. Cậu đâu cần thiết phải liều mạng như vậy.”
“Mình sẽ xem xét.” – Hermione đồng ý với những gì Thomas nói. Gần đây cô đã bắt đầu để ý tới những thay đổi bất thường với bản thân. Hiển nhiên việc sử dụng Xoay thời gian đã bắt đầu gây ảnh hưởng tiêu cực. Nhưng điều đó cũng đặt ra cho Hermione 1 câu hỏi cực kỳ lớn: rốt cuộc Thomas đã làm cách nào để chịu đựng được những rối loạn thời gian đó và cái giá mà cậu ta phải trả là gì?
Thomas không để ý tới những thắc mắc của Hermione, cậu ta nhìn ra cửa sổ và nhận ra thời gian đã trôi qua khá nhiều kể từ khi cậu và Hermione trò chuyện. Rất nhiều học sinh đã rời khỏi.
“Mình cần phải đi thôi. Chậm chân thì có lẽ phải lên 1 cái toa chật cứng mất.” – Thomas phe phẩy tay rồi nhanh chóng tiến về phía cửa ra.
“Thomas!” – Hermione gọi với theo.
Thomas đang chui được nửa người vào cái lỗ chân dung, nghe Hermione gọi, cậu chui ngược trở về. Dùng một khuôn mặt bất đắc dĩ, hỏi:
“Gì vậy trời? Lần sau cậu có thể hỏi sớm chút được không?”
Hermione tiến tới, kéo Thomas sang 1 bên. Cô lấm lét nhìn xung quanh xem có ai lại gần hay không. Sau khi xác định không có ai để ý tới mình và Thomas, Hermione hỏi:
“Có phải cậu đã điều tra được gì đó rất quan trọng về vụ án của Sirius Black rồi đúng không?”
***
Trên chuyến tàu tốc hành, Thomas tìm được Draco Malfoy ở 1 khoang tàu nằm gần cuối. Trong toa chỉ có cậu ta và 2 thằng bạn thân kiêm hộ vệ. Nhìn vào khoảng trống ít ỏi còn lại, Thomas có thể hiểu được tại sao cái toa này lại chỉ có 3 người.
Sau khi quét 2 thằng hộ pháp Crabble và Goyle ra ngoài trông cửa, Thomas ngồi xuống và ném cho Draco Malfoy tấm thẻ hình chữ nhật có kích thước gần bằng bàn tay.
“Đây là…?” – Draco Malfoy hỏi.
“Phần thưởng như tôi đã nói từ trước.” – Thomas đáp.
Nhận được câu trả lời của Thomas, Draco bắt đầu quan sát tấm thẻ mà mình nhận được. Đó là 1 tấm thẻ màu đen có 1 mặt được vẽ một vòng tròn ma thuật, xung quanh là vô số ký tự kì lạ, có phần giống với chữ Rune cổ. Mặt còn lại của tấm thẻ là 1 hoa văn hình rồng vô cùng sống động được vẽ bên trong 1 chiếc khung cũng được trang trí bằng các ký tự giống với mặt kia của tấm thẻ. Hoa văn hình rồng vô cùng kỳ lạ, đặc biệt là con mắt, Draco có cảm giác như 1 con rồng thật sự đang chăm chú nhìn thẳng vào mình.
Sau một hồi mần mò, Draco thấy rằng ngoại trừ được thiết kế vô cùng tinh xảo thì chiếc thẻ này không có bất kỳ khác. Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thomas bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Draco không tin rằng Thomas chỉ đưa cho mình 1 món đồ mỹ nghệ.
Thomas cười nhạt, rút ra đũa phép, nói:
“Đưa tay của cậu ra. Cái tay đang cầm cái thẻ. Ngửa tay lên và giữ nguyên nó!”
Khi mà Draco đã làm theo lời mình, Thomas đưa chiếc đũa phép, ấn lên cổ tay Draco và ép nó thấp xuống.
Một vết cắt đột ngột xuất hiện trên cổ tay của Draco Malfoy, máu bắt đầu chảy thành dòng xuôi xuống bàn tay, nơi đang nắm chặt tấm thẻ.
Draco cắn chặt răng chịu đựng sự đau rát chuyền tới từ cổ tay của mình. Ngay vừa rồi, khi vết thương xuất hiện, cơ thể của cậu ta đã không chịu khống chế của bản thân. Draco Malfoy vẫn có đầy đủ cảm giác nhưng lại không thể hoạt động một cách tự do.
Theo dòng máu của Draco chảy xuống, những ký tự trên chiếc thẻ bắt đầu phát sáng, theo đó, đôi mắt của con rồng được vẽ trên đó dường như cũng sống dậy. Cùng lúc đó, Thomas bắt đầu lầm bầm 1 thứ ngôn ngữ kỳ lạ, trang trọng và thần thánh.
Khi Thomas kết thúc lời chú và rút chiếc đũa phép trở về, ánh sáng trên những ký tự được vẽ trên tấm thẻ bắt đầu lu mờ nhưng ánh sáng trên mắt con rồng bắt đầu xuất hiện và càng lúc càng mãnh liệt. Cùng với đó là vết thương trên tay của Draco Malfoy cũng biến mất, vệt máu còn thừa đang nhanh chóng bị chiếc thẻ hấp thu.
Draco Malfoy nhận ra mình đã có thể điều khiển cơ thể một cách bình thường. Cậu ta quay sang muốn chất vấn Thomas về hành động vừa rồi.
Một cơn đau cắt ngang toàn bộ mạch suy nghĩ của Draco, một cơn đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Toàn thân của của Draco co rút lại, cả cơ thể đau như có ai đang cầm dao cứa lên từng thớ thịt. Còn trong đầu Draco cũng không yên tĩnh, một đống thông tin được nhồi nhét vào khiến cho cậu ta có cảm giác như não mình sắp nổ tung. Chỉ vài chục giây sau khi cơn đau xuất hiện, Draco đã ngất xỉu.
Thomas dùng đũa phép nhấc Draco Malfoy từ dưới sàn và đặt lên ghế. Sau đó cậu ta lấy trong túi ra 1 quyển sổ và bắt đầu ghi chép gì đó.
Qua 1 thời gian ngắn, Draco Malfoy tỉnh lại, toàn thân ướt nhẹp bởi mồ hôi. Cậu ta đưa đôi mắt vằn vện đầy tia máu nhìn về phía Thomas.
Thomas bình tĩnh khép lại quyển sổ và cất nó vào trong túi. Sau đó mới quay sang hỏi Draco Malfoy:
“Hài lòng về phần thưởng chứ? Cậu là kẻ đầu tiên trên thế giới này có nó.”
“Vậy tôi có cần quỳ gối cảm ơn ân đức của quý ngài đây không?” – Draco hỏi, giọng nói của cậu ta lúc này khàn khàn và mỏi mệt nhưng Thomas vẫn có thể nghe ra một chút châm chọc trong đó.
Thomas vươn mình, nói:
“Mấy cái trò đó là dùng cho Voldemort, không phải tôi. Cậu lên biết rằng món quà tôi vừa đưa cho cậu quý giá tới mức nào. Theo thời gian, sự hòa hợp giữa cậu và nó sẽ càng ngày càng cao và sức mạnh cậu nhận được sẽ càng ngày càng lớn.”
Draco chống người ngồi thẳng dậy, hỏi:
“Tôi phải trả giá cái gì? Cậu hào phóng tới mức đưa một thứ quý giá như vậy làm phần thưởng?”
Thomas nhẹ nhàng gật đầu:
“Nó đúng là 1 phần thưởng. Tôi đã nói từ trước đó, khi bố cậu hoàn thành công việc mà tôi giao phó, phần thưởng sẽ được đưa tới. Thứ mà tôi vừa đưa cho cậu chính là tính gộp cả trả công và ban thưởng… Còn tấm thẻ, với tôi thì nó không quý giá tới như vậy.”
Sau khi kiểm tra lại tình trạng của Draco Malfoy và xác nhận rằng cậu ta hoàn toàn bình thường, Thomas rời đi.
Draco nằm nhoài trên ghế, cơn đau đớn đã qua nhưng cậu vẫn vô cùng mệt mỏi, đặc biệt là trên khía cạnh tinh thần. Nhìn ra ngoài cửa sổ, Draco tự hỏi việc hợp tác với Thomas có thực sự là 1 quyết định sáng suốt.
Hai thằng bạn của Malfoy nhìn thoáng qua Draco, tuy cả hai đều tò mò về những gì đã xảy ra nhưng khi nhìn thấy gương mặt khó coi của Draco, cả hai thằng thức thời im miệng. Và chúng cũng ngay lập tức quên béng khi nhìn thấy đống bánh trên bàn.
***
Tại Hogwarts, Ron và Hermione đang ngồi nói gì đó ở phòng sinh hoạt chung thì phát hiện Harry đi tới. Thằng bạn mang bộ dạng tiêu chuẩn của 1 kẻ vừa mới thao thức cả đêm, đầu tóc rối bù như tổ quạ và 1 đôi mắt lờ đờ mệt mỏi.
“Mọi người đâu cả rồi?” – Harry hỏi.
“Đi hết rồi! Không nhớ hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ hả?” – Ron đáp, vừa chăm chú quan sát kỹ nét mặt của Harry – “Gần tới giờ ăn trưa rồi, mình định lên đánh thức cậu dậy đó.”
Harry ngồi thụp xuống một cái ghế bành đặt cạnh lò sưởi. Tuyết vẫn còn rơi bên ngoài cửa sổ. Con Crookshanks ườn mình nằm dài trước lò sưởi trông như một tấm thảm to màu hoe hoe.
Hermione săm soi gương mặt Harry một cách lo lắng:
“Cậu trông không được khỏe lắm, cậu biết không?”
Harry đáp:
“Mình khỏe! Vừa rồi hai cậu đang nói cái gì vậy?”
Hermione nhìn sang Ron, người sau lập tức nói:
“Bọn mình vừa mới nói với nhau về việc Thomas phải ra điều trần trước Wizengamot… ừm… mình không biết cậu ấy sẽ phải làm gì với bọn họ. Mình có nghe về mấy người trong hội đồng Wizengamot, họ là đám người vô cùng quyền lực và… ừm… xấu xa.”
Hermione nói theo:
“Gs Dumbledore cũng sẽ tới phiên điều trần đó cùng Thomas nhưng mình sợ rằng họ vẫn sẽ làm khó dễ. Dù sao thì vụ đó cũng quá nghiêm trọng.”
Harry hỏi:
“Gs Dumbledore cũng sẽ tới phiên điều trần?”
“Ừ! Mình có nghe từ Thomas.” – Hermione nói – “Thầy ấy đã rời khỏi trường từ tối qua. Nghe bảo là còn có việc gì khác.”
Harry nói một cách lạnh nhạt:
“Nếu có Gs Dumbledore đi cùng thì chẳng có gì phải lo cả. Thầy ấy sẽ chẳng để cho ai động tới Thomas. Chưa kể đến việc Thomas cũng đâu phải là 1 học sinh yếu ớt như tụi mình!”
Hermione và Ron trao đổi với nhau 1 ánh mắt, rồi Hermione nói:
“Nghe mình nè Harry, mình biết là cậu vô cùng đau buồn về câu chuyện mà bọn mình đã nghe được hôm qua. Nhưng cậu cũng biết rõ Thomas mà, cậu ấy không phải là người sẽ làm gì quá đáng với bạn bè. Mình nghĩ việc Thomas không nói gì về mối quan hệ thật sự cũng là có lo lắng riêng của bản thân.”
“Cậu ấy nói cũng đúng mà.” – Ron nói – “Mối quan hệ thân tình giữa cậu và Black đã chấm dứt ngay khi hắn phản bội cha mẹ cậu. Và cậu cũng nghe Thomas nói rồi còn gì, mọi việc về hắn cũng chưa chắc là chính xác.”
Hemrione nói thêm:
“Cậu cần phải cố gắng giữ bình tĩnh trong quãng thời gian này Harry ạ. Mình tin là mọi thứ sẽ nhanh chóng sáng tỏ thôi.”
Harry từ chối cho ý kiến, cậu nhìn sang hai đứa bạn, nói:
“Các cậu nói mình phải bình tĩnh. Nhưng mình phải bình tĩnh bằng cách nào? Các cậu có biết mình nghe thấy gì mỗi khi đám Giám ngục Azkaban áp sát không?”
Cả Ron và Hermione đều lắc đầu, vẻ mặt kinh hoàng.
“Mình nghe tiếng mẹ mình gào khóc trong tuyệt vọng và cầu xin Voldemort.” – Harry nói – “Và nếu như các cậu nghe thấy tiếng mẹ của các cậu gào khóc một cách tuyệt vọng như vậy, ngay trước khi bị giết, thì các cậu sẽ không thể nào mà bình tĩnh cho được. Và các cậu biết được cái kẻ tưởng đâu là người bạn thân của mẹ đã phản bội và chỉ điểm cho Voldermort tìm giết mẹ... và rồi bạn thân của các bạn lại giấu diếm điều đó…”
Giọng Harry dần trở lên kích động. Hermione cũng bị sự kích động của Harry ảnh hưởng, cô nói:
“Cậu không làm được gì đâu Harry! Những viên giám ngục Azkaban sẽ bắt được Black và tống hắn trở lại nhà tù Azkaban và hắn sẽ đền tội ở đó!”
Harry đáp trả ngay lập tức:
“Cậu cũng nghe ông Fudge nói mà. Black không bị những viên giám ngục Azkaban ảnh hưởng như những người bình thường khác. Nhà ngục Azkaban không phải là một nơi để trừng phạt hắn như đối với những người khác.”
Sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt của Ron, cậu hỏi một cách dè dặt:
“Vậy cậu muốn gì? Giết Black hay làm gì?”