- Mang nó trở về Việt Nam. Ở đó sẽ có người liên lạc và hoàn thành nốt công việc còn lại.
Người đàn ông gật đầu, đưa tay ra tiếp chiếc hộp. Nở một nụ cười kiêu ngạo và nói với giọng đầy tự tin:
- Cứ giao cho tôi. Đảm bảo nó sẽ an toàn về tới nơi cậu muốn.
Thân hình Tưởng Quốc tan biến trong bóng tối.
Sau khi không còn cảm giác được sự tồn tại của Tưởng Quốc, người đàn ông tò mò đánh giá chiếc hộp trong tay. Lòng hiếu kỳ như một con mèo cào loạn khiến tâm hồn ông ta ngứa ngáy, ông ta muốn biết rốt cuộc bên trong chiếc hộp nho nhỏ này có gì mà cần một người như ông ta vượt hàng ngàn cây số đi áp tải. Nhìn ngó một vòng xung quanh, người đàn ôg rón rén, nhẹ nhàng, mở chiếc hộp gỗ và quan sát đồ vật bên trong.
Bên trong chiếc hộp gỗ, một chiếc ấn bằng đồng, trên thân không hề có bất kỳ một họa tiết đặc thù nào để phán đoán nơi xuất của bản thân, đang nằm lẳng lặng trên một lớp lụa vàng. Lớp gỉ đồng xanh loang lổ phủ đầy thân ấn cho người đàn ông biết niên đại xa xưa của nó.
Chiếc ấn dường như có một ma lực kỳ lạ, nó thôi thúc người đàn ông đưa tay chạm vào, nắm lấy và giải thoát cho nói khỏi chiếc hộp gỗ đang giam cầm bản thân.
Người đàn ông giơ cánh tay trong run rẩy, ông ta muốn chiếm đoạt chiếc ấn đồng cổ. Có một giọng nói từ hư vô đang thì thào trong linh hồn của ông ta. Nó nói cho người đàn ông biết, chỉ cần giữ lấy chiếc ấn này, nó sẽ cho ông ta biết một bí mật vô cùng, vô cùng quan trọng. Và với nó, ông ta có thể có được danh vọng, thậm chí là tiền bạc và quyền lực mà trước giờ ông ta chưa bao giờ mơ tới.
“AAAA…!” – Người đàn ông gào lên đau đớn, hất tung chiếc hộp gỗ ra ngoài.
Chiếc hộp gỗ lơ lửng trên không. Trên mặt chiếc hộp sáng đỏ lên những phù văn ma thuật kỳ dị, không khí xung quanh chiếc hộp vặn vẹo vì bị đốt nóng.
- Tôi nghĩ việc tò mò quá mức không phải là một thứ gì tốt lành.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đêm. Tưởng Quốc xuất hiện trong bóng tối, đứng bên cạnh chiếc hộp gỗ chứa ấn đồng.
Người đàn ông không lên tiếng trả lời, ông ta co quắp dưới mặt đất, run rẩy ôm lấy cánh tay vừa cầm hộp gỗ và trong cổ họng rên rỉ những âm thanh vô nghĩa. Cả cánh tay của người đàn ông lúc này giăng đầy những vết bỏng như bị lửa đốt. Những vết bỏng càng lúc càng lan rộng, từ bàn tay, chúng hiện tại đã kéo dài tới khuỷu tay của ông ta.
Tưởng Quốc lạnh nhạt liếc qua người đàn ông, sau đó cậu ta quay sang chiếc hộp. Rút ra đũa phép, gõ nhẹ lên nó.
Sau khi Tưởng Quốc ra tay, chiếc hộp gỗ tự động đóng lại, những phù văn đang cháy đỏ cũng tắt lịm. Tưởng Quốc vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp và tiến tới trước mặt người đàn ông, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu quan sát.
Lúc này, vệt cháy đen trên cánh tay của người đàn ông đã lan rộng tới bả vai. Nỗi đau tạo ra bởi những vết cháy như khắc sâu trên linh hồn, nó khiến người đàn ông hoàn toàn kiệt sức. Ông ta hiện tại thậm chí không còn đủ sức để rên rỉ, chỉ có thể hít thở một cách thoi thóp, cả cơ thể thỉnh thoảng lại run lên nhè nhẹ trong vô thức.
- Ừm. Hiệu quả coi như không tệ.
Có vẻ như cảm thấy người đàn ông đã bị trừng phạt đầy đủ, Tưởng Quốc vung nhẹ đũa phép giải trừ nguyền rủa trên người của ông ta. Vệt cháy đen nhanh chóng rút lui, để lộ ra một cánh tay hoàn hảo như ban đầu. nếu không phải người đàn ông vẫn còn nằm gục trên đất thì có lẽ tất cả chỉ là ảo giác.
Xem xét thấy người đàn ông còn một thời gian mới có thể tỉnh lại, Tưởng Quốc biến đổi sàn nhà ra một chiếc ghế lớn và ngồi xuống chời đợi.
Sau một thời gian dài, người đàn ông lấy lại ý thức. Ông ta run rẩy bò dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn.
Khi người đàn ông toan đứng dậy, một áp lực to lớn đè xuống, ép thân thể suy yếu của ông ta nằm rạp trên mặt đất.
- Bình tĩnh. Cứ nằm nghỉ một lúc, tôi có thể đợi.
- Xi… xin ngài… xin ngài khoan dung…
Người đàn ông khẩn khoản, mặc kệ việc khuôn mặt bởi vì ma sát với mặt bê tông lởm chởm mà phá da, toác máu.
Áp lực biến mất, người đàn ông tham lam hô hấp không khí tràn vào cơ thể.
Sau khi nhìn người đàn ông đã dần bình phục cơn đau, Tưởng Quốc lên tiếng:
- Tò mò sẽ giết chết mèo. Tôi hi vọng anh sẽ nhớ rõ bài học này.
Người đàn ông lúc này, bằng một cách nào đó, đã ngồi dậy, quỳ một gối trước mặt Tưởng Quốc, cúi đầu, đáp:
- Vâng… tôi sẽ ghi nhớ nó… thưa ngài.
Tưởng Quốc gật đầu, coi như chấp nhận. Khẽ vung đũa, chiếc hộp nhẹ nhàng bay tới trước mặt của người đàn ông.
- Cầm lấy. Lần này đừng có làm ra việc gì ngu xuẩn. Nếu không kẻ phải chết không riêng một mình anh đâu. – Giọng nói của Tưởng Quốc lúc này đột nhiên chuyển thành ân cần. – Anh hiểu tiếng Việt không?
- Vâng! Thưa ngài. – Người đàn ông khẽ run rẩy, sau đó ông ta giơ hai tay của bình lên đón lấy chiếc hộp.
Chiếc hộp nhẹ nhàng rơi xuống. Người đàn ông khẽ run lên, nhưng lần này chiếc hộp chỉ lẳng lặng nằm trong tay ông ta, nó không có bất cứ biểu hiện cho thấy sẽ tạo ra nguy hiểm nào mới.
Người đàn ông khẽ thở phào, ngẩng đầu lên. Trước mặt ông ta hoàn toàn trống rỗng, Tưởng Quốc đã rời đi, chiếc ghế cũng biến mất. Mọi thứ trong ngôi nhà trở lại bình thường như chưa từng có ai tới đây.
Người đàn ông loạng choạng rời khỏi căn phòng. Lần này ông ta không dám có bất cứ ý định nào với chiếc hộp cũng như thứ được cất giấu bên trong nó. Thậm chí người đàn ông lúc này chỉ mong muốn nhanh chóng đưa chiếc ấn rời xa mình càng nhanh càng tốt. Nhưng ông ta biết rằng, chỉ khi nào chiếc ấn này trở về Việt Nam, và giao cho đúng người được chỉ định thì nhiệm vụ của ông ta mới có thể kết thúc.
Sau khi người đàn ông rời khỏi, một cơn gió nổi lên. Toàn bộ căn phòng tràn ngập bụi cát, tất cả dấu vết của con người đều bị xóa bỏ.
Ngày tháng yên ả luôn qua mau, trận đấu cuối cùng tại vòng bảng của Tưởng Quốc lại tới. Đối thủ lần này của cậu ta lại là một pháp sư tới từ đội TQ, và cũng là một đồ đệ nữa của Mao Sơn. Có vẻ như là sư huynh của cô nàng bị Tưởng Quốc đánh bại hôm trước. Tưởng Quốc đoán được điều đó qua cái mặt già chát của hắn ta, cái ánh mắt hình viên đạn của gã cho thấy quan hệ của cả hai có vẻ không đơn giản chỉ là đồng môn bình thường.
Tưởng Quốc cười cười, đưa tay gãi đầu. Có vẻ như bản thân vô tình gây thù chuốc oán khá nặng nề. Nhìn cái mặt hầm hè của đối thủ, Tưởng Quốc đột nhiên cảm thấy bản thân lên làm chút gì đó, dù sao đây là trận đấu giao lưu, cọ sát, thái độ vớ vẩn cũng thật không tốt.
Tưởng Quốc lên tiếng thăm hỏi:
- Này người anh em, làm gì mà căng thẳng thế? Tôi có động chạm gì à?
Thái độ tưng tửng của Tưởng Quốc có vẻ như đã chạm nọc. Đôi mắt của đối thủ dường như tóe lửa, ah ta gầm lên nhè nhẹ:
- Động chạm à? Làm sao ngươi dám nói như vậy sau những gì mình đã làm với sư muội của ta? Chỉ vì ngươi mà sư muội ta đến giờ vẫn còn chìm trong sợ hãi, cô ấy thậm chí không dám ra khỏi phòng.
- Sư muội? – Tưởng Quốc giả vờ như không nhận ra quan hệ giữa hai người đối thủ liên tiếp này của mình.
- Tiêu Tuyết, đối thủ trước đó của ngươi là sư muội của ta. Nhớ cho kỹ, ta là Cổ Tranh, Mao Sơn đệ tử. Hôm nay ta sẽ trả lại gấp bội những gì ngươi đã gây ra với sư muội của ta.
Tưởng Quốc thở dài một hơi, nhếch miệng, trên mặt hiện rõ vẻ chán nản. Làm thế quái nào mà bản thân lại gặp 1 đám chán chết như vậy, cũng may là trận đầu tiên có Seta Sojiro và vòng trong có kha khá kẻ mạnh đáng để chờ đợi, nếu không Tưởng Quốc có lẽ sẽ bắt đầu tự hỏi liệu việc bản thân bỏ thời gian cho giải đấu này là có đáng hay không.
Tưởng Quốc khẽ hất cằm, dùng ánh mắt cao ngạo đầy khinh thường nhìn về phía Cổ Tranh.
- Nghe ngươi nói thì có vẻ như sư muội ngươi đã gặp chấn thương tâm lý khá nặng nhỉ. Ngươi biết không, ta đã rất nương tay rồi. Nhưng có vẻ như muốn dẫm lên một con sâu cái kiến mà không nghiền áp nó quả thực là một vấn đề nan giải.