- Ông… ông nội. Sao ông lại ở đây?
Ông Nhân lườm Văn Đoàn, nói:
- Sao? Anh không chào đón tôi hả?
- Con không có ý đó. Chỉ là…
- Được rồi. Cái thằng, đùa chút cũng không biết.
Văn Đoàn im lặng biểu thị phản kháng, kiểu đùa giỡn với khuôn mặt hình sự của ông nội quả thực không phải là thứ anh ta có thể tiêu thụ được.
Ông Nhân khẽ gật đầu đáp lễ với Shishio Makoto, người bắt đầu rời đi để không gian riêng cho hai ông cháu, rồi tiến tới đứng sát lan can để tiện bề quan sát tình thế dưới sân thi đấu. Văn Đoàn tiến tới đứng sát bên cạnh ông nội, sau một hồi, dường như không chịu được, anh ta hỏi:
- Ban nãy, ông nói thằng Quốc nó đang… ừm… lấy Seta Sojiro ra để làm đối thủ luyện tập. Sao nó dám làm liều thế được, cách làm đó cũng không thích hợp chút nào với tính cách của nó.
Ông Nhân khẽ trầm ngâm, dường như quá nhập thần vào trận đấu dưới sân mà không để ý tới những gì Văn Đoàn nói. Sau một hồi, khi mà Văn Đoàn tưởng ông nội mình thực sự không nghe được những gì anh nói thì ông Nhân đột ngột hỏi lại:
- Tại sao con lại cho rằng những hành động hiện tại là không phù hợp với tính cách của thằng Quốc? Con cho rằng con hiểu nó được bao nhiêu?
Văn Đoàn khựng lại, anh tính phản bác điều gì đó nhưng thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhất là quãng thời gian gần đây, Tưởng Quốc càng ngày càng trở lên khó nằm bắt hơn.
Ông Nhân dường như cũng không có mong đợi Văn Đoàn trả lời, ông khẽ lắc đầu, hướng sự chú ý của bản thân về cuộc chiến giữa Tưởng Quốc và Seta Sojiro. Ông tiếp tục hỏi:
- Con có biết điểm đáng sợ nhất của thằng em con là gì không?
Sắc mặt của Văn Đoàn cứng lại, anh đột nhiên có cảm giác bất an bởi ông Nhân trước giờ chưa bao giờ dùng thái độ này để nói chuyện về bất cứ người con hay cháu nào của mình cả.
Sau một hồi, Văn Đoàn khẽ lắc đầu. Anh có biết tới một vài hoạt động ngầm của Tưởng Quốc, nhưng theo Văn Đoàn thì những hoạt động đó cũng không đáng để ông Nhân thay đổi thái độ với Tưởng Quốc như vậy.
Ông Nhân không nhìn sang Văn Đoàn, ông nói:
- Con nhìn kỹ tình hình dưới sân đấu đi. Nhìn thật kỹ - ông gằn giọng – phản ứng của thằng Quốc.
Theo lời của ông Nhân, Văn Đoàn dồn hết sức tập trung của mình về sàn đấu, đặc biệt là những phản ứng của Tưởng Quốc.
Nhờ sự chăm chú của bản thân, Văn Đoàn kinh ngạc phát hiện ra một việc, Tưởng Quốc dường như đang dần theo kịp tốc độ của Seta Sojiro. Bằng chứng là những đòn tấn công của Seta Sojiro hầu như đã không còn thoát ra khỏi tầm quan sát của Tưởng Quốc nữa.
Ông Nhân hỏi:
- Con nhận thấy gì chưa?
Văn Đoàn cau mày:
- Thực khó tin! Làm sao mà nó có thể? Hiện giờ mới qua bao lâu?
Ông Nhân thở dài:
- Khó tin lắm phải không? Tốc độ tiến bộ này… nếu như không phải là người trực tiếp truyền thụ võ thuật cho thằng Quốc thì chính ông cũng không thế tưởng tượng nổi.
Ông Nhân thoáng dừng lại.
- Con biết không. Ông đã hi vọng là lần thi đấu này có người có thể đánh bại thằng Quốc một lần. Ông sợ nó phát triển quá nhanh mà bỏ qua những điều quan trọng, thậm chí trưởng thành lệch lạc. Nhưng cứ đà này thì…
Văn Đoàn cau mày, quay sang ông Nhân, trong giọng của anh đã có một chút khó chịu:
- Con không hiểu. Sao đột nhiên ông lại có vẻ đề phòng thằng Quốc như vậy? Nó càng mạnh mẽ càng tốt, không phải sao ạ?
Ông Nhân không trả lời câu hỏi của Văn Đoàn, ông vẫy vẫy tay ra hiệu cho bốn người trợ lý đi cùng. Bốn người trợ lý khẽ gật đầu rồi lui ra phía sau. Người lớn tuổi nhất trong số họ lấy ra một lá bùa, kẹp nó giữa hai tay rồi khẽ lẩm bẩm. Một lớp màng sáng xuất hiện, bao phủ lấy Văn Đoàn và ông Nhân, rồi biến thành vô hình.
Văn Đoàn đầy kinh ngạc nhìn mọi việc diễn ra, anh nhận ra đây là gì – một rào chắn ma thuật, một kết giới cách âm – có khả năng đảm bỏ cho những gì hai ông cháu trao đổi sẽ không bị người khác nghe được. Dự cảm bất an trong tim của Văn Đoàn càng tăng lên, anh có thể cảm nhận được phần nào tính nghiêm trọng từ những gì mà ông Nhân sắp nói.
Ông Nhân đợi Văn Đoàn bình tĩnh lại, sau đó ông hỏi:
- Con có đoán được tại sao ông sang đây không?
Văn Đoàn khẽ lắc đầu, anh nói:
- Con chỉ có thể đoán được là có việc gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra. Bởi vì ông sẽ không đơn giản qua đây đi dạo.
Ông Nhân tiến sát tới lan can, tiếp tục hỏi:
- Con nghĩ sao về “thời thế tạo anh hùng”?
Văn Đoàn hít sâu một hơi, anh thực sự ghét cái kiểu nói năng lấp lửng này của các cụ. Tốn nơron não lại còn dễ gây hiểu nhầm.
Ông Nhân không cần Văn Đoàn trả lời, ông tiếp tục:
- Ông thì càng tin rằng “thời thế sinh anh hùng, anh hùng tạo thời thế”.
Văn Đoàn thở dài, càu nhàu:
- Ông không thể nói rõ ràng hơn chút được ạ?
Ông Nhân không thèm để ý tới Văn Đoàn càu nhàu, ông như tự nói với mình:
- Trước thời loàn luôn xuất hiện vô số anh tài. Và con không thấy kỳ đại hội này rất bất thường à?
Văn Đoàn giật mình:
- Ý ông là? Không đúng! Cái này chẳng nói lên điều gì cả?
Ông Nhân gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ban đầu ông cũng nghĩ như con, chỉ nghĩ rằng đây là thịnh hội của giới trẻ các nước. Cho dù đột nhiên xuất hiện hàng loạt thiên tài mà bình thường phải vài chục năm mới có một.
Văn Đoàn hỏi:
- Đã có việc gì xảy ra gần đây ạ?
Ông Nhân gật đầu:
- Con ấy à, rất thông minh, nhưng mà quá lười dùng đầu.
Văn Đoàn bất đắc dĩ:
- Đây không phải lúc nói cài này đúng không ạ?
- Con đoán thử đi. Nếu đúng ông sẽ có thưởng. – Ông Nhân cười.
- Con chịu! – Văn Đoàn trả lời cực kỳ dứt khoát.
Ông Nhân khó thở:
- Con! Con… cái thằng lười.
Văn Đoàn nhún vai:
- Cái trò đoán già đoán non này con nghĩ thằng Quốc sẽ rất hứng thú, còn con thì con xin kiếu.
Ông Nhân ngược lại không có vẻ tức giận trước thái độ của Văn Đoàn:
- Con không muốn đoán cũng được. Ông sẽ nói cho con biết, nhưng vì con nghe từ ông nên con không được phép tiết lộ cho người khác.
Văn Đoàn giật mình:
- Ấy khoan…
Ông Nhân không để Văn Đoàn ngăn lại, ông nói:
- Cách đây vài ngày, bà của con đã thực hiện một lần đại tiên tri. Bà của con đã ngất xỉu mất một ngày, và khi bà con tỉnh lại, bà đã gọi ông tới và tiết lộ về tiên tri lần này. Ông nghĩ con hiểu được ý nghĩa của việc này.
Sắc mặt của Văn Đoàn tái đi, anh hiểu bà nội của mình là người thế nào và cách bà đối xử với khả năng tiên tri của mình. Chỉ có một lý do duy nhất khiến bà tiết lộ tương lai mình nhìn thấy, đó là tương lai đó quá đáng sợ, đáng sợ tới mức mà một người như bà cũng không thể gánh chịu nổi.
Văn Đoàn hít sâu vài hơi để lấy lại bình tĩnh, qua thái độ và những gì ông Nhân tiết lộ nãy giờ, anh đã loáng thoáng đoán ra tiên tri mà bà nội của mình đã thấy và nó thực sự là một đòn vô cùng nghiêm trọng với tinh thần của Văn Đoàn.
Sau một hồi, khi đã tương đối bình tĩnh, Văn Đoàn hỏi ông Nhân:
- Sao ông lại nói việc này với con?
Nhưng chưa kịp để ông Nhân trả lời, Văn Đoàn lại bật thốt lên:
- Chẳng lẽ… kể cả con cũng…
Ông Nhân khẽ gật đầu, ông nói:
- Chính vì vậy, ông mới phải sang đây gấp. Ông muốn tận mắt chứng kiến chuyện gì đang xảy ra.
Khi hai ông cháu đang muốn tiếp tục nói chuyện thì toàn bộ khán đài dường như sôi lên, Tưởng Quốc – người luôn bị động phòng thủ, đã bắt đầu phản công.
Ông Nhân nói:
- Mọi việc tạm dừng tại đây. Nhớ kỹ những gì ông nói không được tiết lộ cho bất cứ ai.
Văn Đoàn gian nan gật đầu trước sự chăm chú quan sát của ông Nhân. Sau đó sự chú ý của hai người dời về võ đài, Tưởng Quốc đã phản công theo cái cách mà cả hai người không hề ngờ tới.
* * *
Trong sân đấu, mọi sự chú ý của Tưởng Quốc đổ dồn vào Seta Sojiro, cậu ta không hề phát hiện ra ông nội của mình đã tới và bắt đầu quan sát cuộc thi đấu.
Seta Sojiro vẫn phát huy tốt tốc độ của mình. Qua quãng thời gian dừng lại ngắn ngủi của anh ta, Tưởng Quốc có thể nhận định rất rõ một sự việc khá thú vị - thể lực của Seta Sojiro không hề suy giảm. Phát hiện này khiến Tưởng Quốc từ bỏ chiến thuật kéo dài thời gian, bởi cậu không thể ước chừng được giới hạn thể lực của Seta Sojiro ở đâu, chui vào mai rùa phòng thủ cũng không phải phong cách của Tưởng Quốc.