- Khi nào tiến vào hòn đảo, hãy liên lạc với anh. Anh sẽ tới bên cạnh em nhanh nhất có thể.
Lý Tâm Lan cầm lá UC trên tay, cô do dự rồi đưa lá UC trở lại cho Tưởng Quốc:
- Nhưng luật không cho phép mang theo đạo cụ của người khác chế tạo.
Tưởng Quốc đưa tay ngăn Lý Tâm Lan lại, cậu mỉm cười:
- Đồ ngốc. Em không nhớ ai là người tạo ra thứ này sao? Chúng ta có thể dùng đạo cụ của đồng đội tạo ra mà.
Nghe lời Tưởng Quốc, Lý Tâm Lan thu lá UC trở lại. Cô ngả đầu vào vai của Tưởng Quốc:
- Có phải em đã trở thành gánh nặng cho anh rồi không?
Tưởng Quốc vòng tay ôm lấy eo của Lý Tâm Lan, kéo cô sát vào người mình. Cậu ta nghiêng đầu dựa vào mái tóc dài của cô và nói:
- Đừng nghĩ như vậy. Sao em lại là gánh nặng được cơ chứ. Em sẽ giúp anh rất, rất nhiều là khác.
Lý Tâm Lan nhẹ giọng:
- Phải vậy không?
Tưởng Quốc cười:
- Thật! Như hiện tại. Có em bên cạnh, anh như trở thành siêu nhân, không bất kỳ ai có thể ngăn cản anh.
Lý Tâm Lan không tiếp tục nói gì, cô chỉ khẽ dụi đầu vào vai Tưởng Quốc, nhích người gần lại để tìm một vị trí thực thoải mái cho mình trong lồng ngực tình nhân. Tưởng Quốc đưa tay siết chặt vòng eo của Lý Tâm Lan, đôi mắt lấp lóe nhìn ra xa. Không ai biết hiện tại trong lòng cậu ta đang nghĩ gì.
Hơn 11 giờ tối, Tưởng Quốc và Lý Tâm Lan rời khỏi một khách sạn ở gần nhà hàng nơi họ đã ăn tối. Tưởng Quốc đưa cô về lại nơi ở của đội TQ. Cảm xúc của Lý Tâm Lan hiện tại có vẻ ổn định hơn.
Khi tới gần cửa khách sạn, đột nhiên, Tưởng Quốc hỏi:
- Đó là… Tư Đồ Tĩnh? Anh ta đi đâu vào giờ này chứ?
Lý Tâm Lan, nhìn theo ánh mắt của Tưởng Quốc, và cũng đầy ngạc nhiên nhìn ra xa, nơi đó một người thanh niên mặc áo gió đang nhanh chóng biến mất trong dòng người đông đúc.
Lý Tâm Lan nói:
- Thật lạ. Theo lý ra thì giờ này làm gì còn ai rời khỏi khách sạn chứ? Hướng đó cũng không có siêu thị hay tạp hóa nào?
Tưởng Quốc hỏi:
- Mà anh nghe nói, gần đây Tư Đồ Tĩnh bị người trong đội xa lánh hả?
Lý Tâm Lan đẩy nhẹ vào khuỷu tay Tưởng Quốc:
- Còn không phải do anh?
Tưởng Quốc tròn mắt ngạc nhiên, cậu ta chỉ vào mặt mình:
- Do anh?
Sau đó phẩy tay:
- Nói bậy!
Lý Tâm Lan buồn cười nhìn người tình, dáng vẻ của cậu ta lúc này khiến cô thực vui vẻ:
- Hôm đó anh công khai mời chào Tư Đồ Tĩnh. Điều này khiến Lý Hạo vô cùng phẫn nộ. Hắn cho rằng bởi Tư Đồ Tĩnh nên anh mới khinh thường hắn. Không những thế, Lý Hạo còn nghi ngờ Tư Đồ Tĩnh cấu kết với thành viên đội khác.
Tưởng Quốc lắc đầu:
- Thật đúng là… Chả thể nào hiểu được tại sao thằng đó lại có thể trở thành lãnh đạo.
Lý Tâm Lan nói:
- Hắn cũng là ăn chắc tính cách của Tư Đồ Tĩnh. Anh ta cũng kỳ lạ, chả thèm giải thích cũng chả nói gì. Giờ Tư Đồ Tĩnh bị cô lập hẳn rồi.
Tưởng Quốc khẽ cười:
- Như vậy mới thú vị…
- Anh nói gì cơ?
Tưởng Quốc mỉm cười lắc đầu:
- Không có gì. Anh đưa em tới đây thôi. Nếu để người trong đội của em nhìn thấy thì sẽ không hay.
Trong đôi mắt Lý Tâm Lan thoáng qua nét buồn bã.
Tưởng Quốc cầm lấy tay của Lý Tâm Lan, cậu nói:
- Chúng ta chỉ chia tay vài giờ thôi, đừng buồn bã như vậy. Khi lên đảo nhớ liên lạc với anh. Nhớ kỹ đó.
Lý Tâm Lan gật đầu, cô ngẩng đầu nhìn kỹ gương mặt của Tưởng Quốc. Sau một hồi, cô nói:
- Anh về cẩn thận.
- Anh biết.
Tưởng Quốc tiến tới, hôn lên trán của Lý Tâm Lan:
- Ngủ ngon!
Lý Tâm Lan nở một nụ cười rực rỡ, sau đó cô chạy chậm về phía khách sạn.
Tưởng Quốc đứng đó, nhìn người con gái thỉnh thoảng còn quay lại vẫy tay với cậu. Tưởng Quốc nhớ lại, chỉ ba ngày trước, họ mới gặp nhau. Ngày hôm đó, Tưởng Quốc đi tới một thư viện, cậu đang đọc một quyển sách cũ thì Lý Tâm Lan bước tới bắt chuyện. Quyển sách trên tay Tưởng Quốc là quyển mà cô đang đọc dở trước đó. Mối nhân duyên của cả hai cũng bắt đầu từ ngày đó.
Lý Tâm Lan là một thành viên của đội TQ cũng tham gia đợt thi tuyển này. Qua đôi ba cuộc trò chuyện, cả hai thân thiết nhanh tới bất ngờ. Lý Tâm Lan là một cô gái mang một trái tim mạnh mẽ trong thân xác một tiểu thư khuê các. Tưởng Quốc không thể tưởng tượng mọi chuyện lại tiến nhanh tới như vậy, chỉ hai ngày sau khi quen biết, cô đã thành người phụ nữ của bản thân. Điều này khiến bản thân cậu ta có phần khó xử khi đưa ra quyết định trong trận chiến sắp tới.
- Chỉ hi vọng điều xấu nhất không xảy ra! - Tưởng Quốc than thở.
Tưởng Quốc hít một hơi thật sâu, quay người. Thân ảnh có phần cô độc của cậu biến mất dưới ánh đèn đường.
Lý Tâm Lan nhìn thân hình của Tưởng Quốc biến mất nơi cuối đường, cô xoay người tiến lên lầu. Lý Tâm Lan cúi gục đầu, đôi mắt của cô chứa đầy bi thương.
- Ngươi về quá muộn! - Một giọng nói đột ngột vang lên nơi cuối hành lang.
Tư Đồ Tĩnh lạnh lùng nhìn sang kẻ đang đứng cạnh cửa phòng của mình, cô nói:
- Chẳng liên quan gì tới ngươi!
Lý Hạo cười gằn:
- Đừng quên thân phận của mình. Sự tự do của ngươi và mẹ ngươi đang nằm trong tay ta.
Lý Tâm Lan lạnh lùng:
- Ta phải nhắc cho ngươi nhớ. Ta và mẹ của ta đã tự do. Kể từ khi ta ký vào khế ước đó.
- Chỉ khi nào ngươi hoàn thành thỏa thuận. - Lý Hạo lạnh nhạt. - Còn hiện tại, mẹ ngươi vẫn là hạ nhân của gia tộc. Ta có thể khiến bà ta sống không bằng chết.
Lý Tâm Lan cắn răng, trong đôi mắt cô tràn ngập lửa giận. Lý Tâm Lan hít sâu một hơi, bình phục sự phẫn nộ của mình, cô gằn giọng:
- Ta đã làm tất cả để hoàn thành thỏa thuận của mình. Còn ngươi, nếu ngươi muốn ta hoàn thành thỏa thuận thì cút đi.
Trong đôi mắt đầy nộ của Lý Hạo, Lý Tâm Lan đóng sầm cửa lại. Cô nằm gục xuống giường, thổn thức trong sự bất lực.
Lý Hạo rít lên khe khẽ qua kẽ răng:
- Đồ tạp chủng! Chuyện chưa xong đâu!
Dứt lời, hắn quay lưng bỏ đi.
Sáng hôm sau, Tưởng Quốc thức dậy từ sớm. Sau khi giấu kỹ chiếc va li, Tưởng Quốc thay trang phục tác chiến và cùng Văn Đoàn tiến về nơi hội quân.
Quảng trường hội quân khi Tưởng Quốc tới đã tràn đầy người. Hơn trăm người, 60 người của ba đội VN, HQ và NB, còn lại là thành viên dẫn đoàn và nhân viên tổ chức của chủ nhà, chen chúc, đầy náo nhiệt. Tưởng Quốc và Văn Đoàn tụ hội với 3 người Minh Vương, Minh Tuấn cùng Mỹ Quyên tại khu vực của đội VN.
Gật đầu chào hỏi với những người còn lại, cả năm người tiến vào vị trí. Trong quãng thời gian gần đây, quan hệ trong đội VN được cải thiện đáng kể. Dù sao dưới sức ép của kẻ thù chung, thì những xung đột nhỏ nhặt đều sẽ bị thu hẹp tới mức không còn đáng kể.
Nhóm Tưởng Quốc xếp sau cùng, cậu ta rất vui lòng nhường nhịn cho những con người thích thể hiện. Dù sao thì điều đó chả có bao nhiêu ý nghĩa.
Trong khi Tưởng Quốc tán nhảm với những người trong đội VN, đội TQ đã tiến tới. Hơn 40 người, kể cả những nhân viên dẫn đoàn, tạo thành một thế lực đông đảo tiến vào sân. Tưởng Quốc mỉm cười, gật đầu với Lý Tâm Lan. Cô cũng ngay lập tức nhận ra Tưởng Quốc và gật đầu đáp lại lời chào hỏi của cậu ta. Nhưng cả hai cũng chỉ dừng lại tại đó, hiện giờ hai người đang thuộc về hai đội tuyển khác nhau, nếu tỏ ra quá thân thiết thì sẽ dẫn tới sự phẫn nộ của những thành viên còn lại.
Tưởng Quốc đảo mắt qua đoàn TQ, và cậu nhận ra Tư Đồ Tĩnh đang đi ở cuối cùng, hoàn toàn tách biệt với những người còn lại. Xem ra anh ta bị cô lập nghiêm trọng hơn Tưởng Quốc đã nghĩ.
Tưởng Quốc lướt ngang qua đám người, đi tới trước mặt của Tư Đồ Tĩnh. Hành động của cậu ta lập tức dẫn tới cái nhìn của những người xung quanh.
Tư Đồ Tĩnh đứng lại, đôi mắt bị che phủ bởi mái tóc đột ngột trở lên sắc bén.
Tưởng Quốc hỏi:
- Xem ra mấy ngày vừa rồi anh trải qua cũng không tốt nhỉ? Cảm giác bị cô lập thế nào?
Tư Đồ Tĩnh nhàn nhạt trả lời:
- Khá tốt! Rất yên tĩnh!
Tưởng Quốc bật cười:
- Có muốn suy nghĩ lại về đề nghị của tôi không? Anh thấy rồi đó, bọn chúng ghen ghét và cô lập anh thế nào trong những ngày qua. Chúng đã bất nhân, tại sao anh còn sợ bị nói bất nghĩa.
Tư Đồ Tĩnh vòng qua Tưởng Quốc, anh ta tiến về nơi tập trung của đoàn TQ, những kẻ lúc này đã xẻ dọc toàn bộ sân tập trung và đứng giữa quảng trường. Giọng nói của Tư Đồ Tĩnh vọng lại:
- Ta sẽ không thay đổi quyết định của mình!
Tưởng Quốc nhếch miệng cười nhạt, lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng của Tưởng Quốc:
- Vậy ra đó là Tư Đồ Hạo?
Tưởng Quốc không quay đầu lại, đáp trả câu hỏi bằng một giọng điệu vô cùng vui vẻ:
- Đúng vậy! Không thất vọng chứ Makoto?