“Nghe nói chiều nay cậu ở chỗ Gs Lupin?”
Harry gật gù:
“Bọn mình đã có một cuộc nói chuyện nhỏ.”
“Gs Lupin và cha mẹ cậu là những người bạn rất thân. Cậu có thể hỏi thầy ấy nhiều chuyện, cũng có thể học hỏi thầy ấy một số phép thuật. Dù sao thì có thể thi triển Hô thần Hộ mệnh thuần thục như vậy thì cũng thừa khả năng huấn luyện cậu ở giai đoạn này.”
Harry có vẻ không hề quan tâm tới nửa sau lời nói của Thomas, cậu gần như đứng dựng dậy:
“Cậu nói thật chứ Thomas? Thầy Lupin là bạn thân của bố mẹ mình?”
Thomas gật đầu, bổ sung:
“Chính xác thì ông ấy là bạn thân của bố cậu. Sau đó, khi bố mẹ cậu đến với nhau, ông ấy cũng trở thành bạn của cả hai. Nếu cậu muốn tìm hiểu chi tiết về cha mẹ mình thì không ai thích hợp hơn ông ấy đâu.”
Sự chú ý của Harry lập tức đổ dồn về phía bàn giáo viên, chính xác hơn là về phía Gs Lupin. Thomas cảm giác trong mắt cậu ta dường như đang lấp lánh ánh sao.
Trên bàn giáo viên, Gs Lupin đã nhận ra ánh mắt nóng rực của Harry. Tuy không rõ cậu nhóc này muốn gì, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc ông nở 1 nụ cười tươi và gật đầu đáp lại cậu.
Gs Dumbledore cũng đã nhìn thấy mọi chuyện, ông ngay lập tức đoán ra mọi chuyện: chắc chắn là Thomas đã nói cho Harry về mối quan hệ giữa Gs Lupin và gia đình của cậu.
Gs McGonagall hỏi bằng giọng vừa đủ cho 2 người nghe:
“Đã có chuyện gì xảy ra vậy Albus, thầy có vẻ lo lắng.”
“Có vẻ như người học trò của tôi đã cho Harry biết về mối quan hệ giữa Gs Lupin và gia đình của nó.”
“Làm sao có thể?” – Gs McGonagall thốt lên.
Nhận ra hành động của mình đã thu hút sự chú ý của những người khác, bà tiến lại gần Gs Dumbledore, thì thào:
“Làm sao mà Thomas biết được những chuyện đó? Và sao nó lại nói cho Harry biết? Nó có biết được điều đó nguy hiểm đến mức nào không? Harry bất cứ lúc nào cũng có thể biết được về mối quan hệ của nó và Sirius Black.”
Gs Dumbledore nhẹ nhàng lắc đầu:
“Tôi e là Thomas cũng đã cho Harry biết về chuyện đó luôn rồi.”
Gs McGonagall sợ hãi không nói lên lời. Bà ngồi ngây ra đó, choáng váng vì những gì mà Gs Dumbledore vừa mới cho mình biết. Bà không thể tưởng tượng được những gì có thể sẽ xảy ra.
“Ban đầu, tôi thực sự vô cùng lo lắng khi Thomas có cách làm cấp tiến như vậy.” – Gs Dumbledore khẽ thở dài, mang theo một vẻ mặt phức tạp, tiếp tục: “Tuy nhiên phản ứng của Harry đã khiến tôi phải nhìn nhận mọi việc bằng một con mắt khác. Đôi lúc tôi tự hỏi, liệu có phải chúng ta đã quá kiêu ngạo khi coi thường những học trò của chúng ta chỉ vì tuổi chúng còn quá ít.”
Gs McGonagall gấp gáp:
“Albus, sao thầy có thể có suy nghĩ như vậy? Chúng ta phải ngăn chúng lại. Chúng không thể nhận thức được mình đang làm gì đâu. Thầy quá rõ những đứa trẻ này, chúng lại sẽ đâm đầu vào nguy hiểm nữa thôi!”
Gs Dumbledore nhẹ giọng:
“Không. Lần này tôi sẽ thử đặt lòng tin vào chúng. Dĩ nhiên tôi sẽ theo dõi chặt chẽ mọi việc đề phòng trường hợp xấu nhất xảy tới. Cô cũng nên như vậy Minerva. Thế giới đang thay đổi từng ngày, chúng ta cũng cần phải thay đổi. Tôi tin những đứa trẻ này sẽ cho chúng ta cái nhìn hoàn toàn khác về chúng.”
Gs McGonagall thở dài:
“Hi vọng thầy nói đúng. Hãy hứa với tôi sẽ theo dõi thật kỹ mọi việc.”
Thomas liếc mắt nhìn về phía bàn giáo viên, nơi mà Gs Dumbledore và Gs McGonagall đang bàn tán gì đó.
Ron vỗ vai Thomas, hỏi:
“Thomas, cậu nghĩ sao?”
“Nghĩ cái gì?” – Thomas hỏi ngược lại,
“Thì về cái món thuốc mà Gs Snape đưa cho thầy Lupin ấy. Sao mà thầy Lupin dám uống thứ đó cơ chứ?”
Thomas có vẻ ngạc nhiên:
“Tại sao không? Có bệnh thì phải uống thuốc là chắc chắn rồi. Chưa kể tới việc Gs Snape là bậc thầy về ma dược. Cậu nên biết là thuốc của mấy người như thầy ấy cơ bản là cung không đủ cầu đâu.”
Hermione đẩy Ron, nói:
“Ron sợ Gs Snape đầu độc thầy Lupin. Mình thì cho rằng không thể nào có chuyện đó. Đây là Hogwarts, và làm điều đó công khai trước mặt Harry thì thật ngu xuẩn. Mà Gs Snape chẳng có vẻ gì là một kẻ ngu.”
Thomas cười nhạt, nếu như Gs Snape ngu xuẩn thì chả có mấy người có thể xưng là kẻ thông minh. Thomas luôn cảm thấy may mắn khi ông ấy không về phe của Voldemort, nếu không độ khó để đánh bại hắn sẽ tăng lên vài cấp bậc. Dù đã có phương án dự phòng cho việc Gs Snape phản bội nhưng bản thân Thomas cũng chẳng thể ung dung với việc đó.
Khẽ lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ miên man, Thomas quay sang nói với đám bạn:
“Kệ mấy chuyện đó, tập trung vào chuyên môn đi. Các cậu không định bỏ qua bữa tiệc trước mắt đâu nhỉ? Mình thì chắc chắn là không bỏ rồi.”
Dứt lời, Thomas bắt đầu tập chung vào bàn tiệc. Không chỉ cậu ta mà những người khác cũng đã bắt đầu đánh chén 1 cách ngon lành.
Bữa tiệc kết thúc với một cuộc vui do những con ma trường Hogwarts phục vụ. Mấy con ma này đột ngột hiện ra từ những bức tường hoặc trồi lên từ những cái bàn để biểu diễn một màn bay lượn ngoạn mục. Nick-Súyt-mất-đầu, con ma nhà Gryffindor, thành công vang dội với tiết mục phục hiện vụ chặt đầu ông mà chưa đứt hẳn.
Khi bữa tiệc kết thúc, Thomas cùng đám bạn nhanh chóng theo đám học sinh Gryffindor trở về tháp. Khi đến nơi, họ gặp đám học sinh đang chen lấn chật cứng trước cửa vào.
Ron tò mò:
“Sao không có ai vào trong vậy?”
Thomas nhún vai:
“Lên xem là biết ngay thôi.”
Cả đám chen lấn tiến lên phía trước.
Khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt, Hermione vội đưa tay bụm lấy miệng để bản thân không hét toáng lên. Còn Ron và Harry thì cũng đều mặt mày xanh mét.
Trước mắt họ là một bức tranh bị xé tả tơi, những vụn tranh rơi vãi đầy đất. Không chỉ vậy, ở chính giữa bức tranh, một con chuột lớn bị một con dao sắc nhọn găm chặt. Máu từ vết đâm loang lổ và chảy dài thành vệt, rơi xuống cả sàn nhà.
Bỗng vang lên giọng nói của Percy, anh đang chen qua đám đông với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng:
"Làm ơn cho tôi qua. Việc gì mà dồn đống lại đây như vậy? Chẳng lẽ tất cả đều cùng nhau quên mật khẩu rồi sao? Xin lỗi, cho tôi đi qua, tôi là Thủ lĩnh Nam sinh..."
Thông qua nỗ lực không biết mệt mỏi của mình, Percy thành công chen chân tới trước bức tranh và rùng mình trước khung cảnh trước mặt.
Thomas quay sang nhìn Percy, nói nhỏ:
“Anh lên tìm người thông báo với Gs Dumbledore. Theo dấu vết để lại thì vụ việc mới diễn ra không lâu. Nếu may mắn chúng ta có thể tìm được chút manh mối của hung thủ.”
Percy phản ứng rất nhanh, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, đanh giọng:
"Ai đó đi mời thầy Dumbledore, mau lên!"
Chỉ lát sau là giáo sư Dumbledore đến, đi nhanh về phía bức chân dung. Học sinh nhà Gryffindor đứng ép vào nhau để thầy đi qua.
Gs Dumbledore nhìn quanh bức tranh đã bị tàn phá rồi quay lại, với đôi mắt ảm đạm, và thấy giáo sư McGonagall, giáo sư Lupin và giáo sư Snape cũng vừa vội vã đi tới.
Cụ Dumbledore nói:
"Chúng ta cần phải tìm ra bà ấy. Giáo sư McGonagall, cô làm ơn đi tìm ngay thầy Filch và bảo ông ấy đi tìm Bà Béo ở mọi bức tranh trong lâu đài."
Một giọng cười khúc khích vang lên:
"Mấy người sẽ gặp may đấy!"
Chính là con yêu tinh siêu quậy Peeves, đang nhởn nhơ bên trên đầu đám đông, hí hửng như từ trước giờ nó vẫn luôn hí hửng trước cảnh tan hoang hay lo lắng.
Cụ Dumbledore bình tĩnh hỏi:
"Ngươi ngụ ý gì hả, Peeves?"
Cái cười của Peeves hơi héo đi một tý. Nó không dám xấc láo với cụ Dumbledore. Thay vì giọng cười cợt, nó đổi giọng nịnh hót nghe còn chướng hơn cả giọng cười khúc khích:
"Thưa ngài Hiệu trưởng tôn kính, thiệt là nhục: Bà Béo không có muốn bị ai ngó thấy đâu. Bả bây giờ te tua xơ mướp rồi. Tôi thấy bả chạy băng qua mấy bức tranh phong cảnh ở trên lầu bốn, trốn trong những rừng cây ấy, thưa ngài. Bả khóc chuyện gì đó, khủng khiếp lắm."
Peeves vui vẻ nói thêm, giọng không được thuyết phục lắm:
"Tội nghiệp!"
Cụ Dumbledore bình thản hỏi:
"Bà ấy có nói là ai đã gây nên chuyện này không?"
"Ô, có chứ, thưa ngài giáo sư Hiệu trưởng."
Peeves nói với vẻ mặt của một người đang ôm một trái bom tổ chảng trong hai tay.
"Ngài hiểu cho, hắn nổi điên lên khi Bà Béo không chịu cho hắn qua cửa."
Peeves lộn mèo lại, ngó giáo sư Dumbledore qua hai cẳng chân của nó: "Cái thằng Sirius Black đó thiệt là nóng tính!"
Gs Dumbledore vẫn sai người đi tìm kiếm bà béo. Sau đó, thầy đi tới trước mặt Thomas, nhìn cậu ta với ánh mắt dò hỏi.
Thomas ngay lập tức lĩnh hội được ý tứ của Gs Dumbledore và đáp lại bằng một cái gật đầu vô cùng nhỏ bé mà nếu như không quan sát cậu ta rất kỹ sẽ không thể nào thấy được. Thomas đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Cậu ta còn đặc biệt dặn dò kỹ Sirius Black phải xóa sạch dấu vết để đề phòng thần chú mò ra tung tích.
Gs Dumbledore nhận được câu trả lời mình muốn, nhưng ông vẫn không hề có biểu lộ nào. Vẫn giữ nguyên khuôn mặt trầm trọng, Gs hỏi:
“Con có phát hiện nào không Thomas?”
Thomas khẽ gật đầu, chỉ vào con chuột, nói:
“Vệt máu có rất ít dấu hiệu đông kết, con chuột cũng vẫn còn ấm. Có thể thấy được vụ việc mới diễn ra không lâu. Thêm vào việc hắn không phải gia tinh hay phượng hoàng nên không thể độn thổ trong Hogwarts. Từ đây có thể suy ra, Sirius Black chưa đi xa. Nếu tìm kiếm ngay chúng ta có khả năng sẽ tìm được hắn.
Tuy nhiên con có 1 tin buồn muốn thông báo. Con đã thử bùa tiết lộ dấu vêt (Appare Vestigium), cũng như vài loại thần chú khác để truy đuổi nhưng không có hiệu quả. Con dám chắc là trên thế giới này không có bất cứ ai có khả năng qua mặt con chỉ với tay không thi pháp.”
Gs Dumbledore cau mày:
“Ý con là…”
‘Hắn đã kiếm được một cây đũa phép cho bản thân.” – Thomas xác nhận: “Dù con không rõ bằng cách nào nhưng hiển nhiên là truy đuổi hắn hiện tại sẽ rất phí công sức và cũng đầy rủi ro. Chúng ta không thể chắc chắn là hắn có còn trong lâu đài hay không. Nếu hắn còn và phát điên vì bị truy đuổi, rất có thể hắn sẽ chuyển mục tiêu sang các học sinh khác.”
Gs Dubledore thởi dài:
“Xem ra chúng ta chỉ có thể lựa chọn, truy đuổi Sirius Black hoặc bảo vệ các học sinh.”
Các giáo viên khác cung bắt đầu mang một gương mặt nặng nề. Họ đều đã nghe rõ những gì mà Gs Dumbledore và Thomas trao đổi. Tuy rất không cam tâm nhưng họ đều chỉ có thể công nhận những gì mà cậu ta nói.
Sau một hồi, Gs Dumbledore đưa ra quyết định:
“Sinh mệnh và an toàn của các học sinh quý giá hơn một tên tội phạm. Các giáo sư hãy hộ tống học sinh các nhà tới Đại Sảnh Đường. Sau khi đảm bảo an toàn cho tất cả học sinh, chúng ta sẽ tính tới việc của Sirius Black.”