Tưởng Quốc vọt ra khỏi khu rừng, nhẹ nhàng đáp xuống mặt cỏ, tiến tới nơi cắm trại của đội VN. Tưởng Quốc để xung quanh đã dựng đầy lều tạm. Phải nói rằng phép thuật thật tiện lợi, một chuyên gia sinh tồn cũng phải tốn thời gian hàng giờ để có thể kiến tạo một nơi chú ẩn an toàn, nhưng với phép thuật, chỉ vài câu thần chú và bạn đã có một túp lều lý tưởng.
Mỹ Quyên để ý tới Tưởng Quốc, cô nhanh chóng tiến tới. Sau khi nhìn thấy gã thanh niên đang chôi nổi sau lưng Tưởng Quốc, cô ngạc nhiên hỏi:
- Đây là… gã ban nãy?
Tưởng Quốc khẽ gật đầu:
- Đi vào trong đã. Anh Đoàn sắp trở lại. Buổi chiều chúng ta sẽ hành động.
Minh Vương vọt ra, anh ta vừa chạy tới vừa vẫy tay và cười toe toét:
- Đây. Bên này. Chú mày về muộn quá đó.
Tưởng Quốc quăng gã thanh niên cho Minh Vương:
- Em dở chút việc. Giam cái của nợ này lại cho em. Cẩn thận đừng để va đập, hỏng hóc. Buổi chiều phải dùng đấy.
Minh Vương ôm lấy gã thanh niên, mặt ngơ ngác nhìn qua Tưởng Quốc. Còn Tưởng Quốc, cậu ta đã tiến vào nơi cắm trại.
Minh Vương nhìn qua Mỹ Quyên, nháy mắt:
- Thế nào? Có gì bất thường không bà chị?
Mỹ Quyên trừng mắt nhìn Minh Vương rồi lắc người tiến vào khu cắm trại. Minh Vương cười đắc trí rồi nối gót hai người tiến lên.
Sau bữa trưa, Tưởng Quốc mang theo một bát cháo cùng ít thịt khô tiến vào nơi đang đặt gã thanh niên. Tưởng Quốc đặt đồ ăn qua một bên, rút đũa phép ra, chỉ thẳng vào gã thanh niên:
- Finite!
Dây thừng biến mất, cùng với đó, gã thanh niên khẽ co giật rồi bắt đầu tỉnh lại. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó, khuôn mặt hắn tái mét khi nhìn thấy Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc biến ra một chiếc ghế nho nhỏ, ngồi xuống. Cậu ta khẽ vẫy đũa phép, đưa đồ ăn tới trước mặt gã thanh niên. Trong ánh mắt đầy nghi ngờ của người thanh niên, Tưởng Quốc mỉm cười, nói:
- Bình tĩnh! Cứ việc dùng bữa tự nhiên. Anh hiện giờ là tù binh, nhưng chúng tôi cũng không phải phát xít. Huống hồ toàn bộ trận đấu này đều được giám sát từ bên ngoài. Tôi đâu thể làm gì nguy hại tới tính mạng của anh được.
Người thanh niên vẫn dùng ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn về phía Tưởng Quốc:
- Rốt cuộc các người muốn gì?
Tưởng Quốc hỏi:
- Tôi là Trần Tưởng Quốc. Anh tên gì?
- Triệu Bình!
- Tôi năm nay 13, còn anh?
- Ta 17.
- 17 tuổi? Vậy có nghĩa anh vẫn còn theo học ở trường pháp thuật đúng không? Trường pháp thuật ở TQ có gì khác biệt không? Tôi không nghe gì về trường pháp thuật của TQ cả?
Triệu Bình cảm thấy kẻ trước mặt thật kỳ lạ. Có điều, những câu hỏi của Tưởng Quốc không hề liên quan gì tới cuộc chiến hiện tại và cũng không phải điều gì cơ mật, nên Triệu Bình cũng không có gì giấu diếm:
- Ở TQ chúng ta không có trường đào tạo pháp thuật. Chúng ta học pháp thuật tại môn phái.
Tưởng Quốc gật gù. Cậu ta có hiểu sơ qua về hệ thống đào tạo của TQ nhờ vào quyển sách của ngài Sùng Minh. Thời đại của ngài Sùng Minh cách hiện tại cả hàng ngàn năm lịch sử, ai có thể ngờ được hệ thống của TQ hầu như không có gì thay đổi như vậy chứ.
Tưởng Quốc cười cười, cậu ta tiếp tục hỏi thêm vài câu hỏi vu vơ nữa, tất cả đều chỉ là những câu hỏi về những thường thức trong thế giới pháp thuật ở TQ. Triệu Bình cũng giảm bớt sự đề phòng với Tưởng Quốc, anh ta cũng bắt đầu dùng bữa.
Tưởng Quốc đột nhiên hỏi:
- Lý Hạo đang trên núi phải không?
Triệu Bình thoáng sững sờ, sau đó anh ta lắc đầu:
- Không có. Hắn dẫn theo một đoàn người nữa không biết đi đâu.
Tưởng Quốc gật gù, coi như chấp nhận câu trả lời của Triệu Bình. Sau đó, Tưởng Quốc tiếp tục hỏi:
- Anh có thấy Lý Tâm Lan không?
Lần này, Triệu Bình đáp ngay:
- Có. Cô ta đang ở trên núi. Hồi sáng ta có gặp cô ta đứng một mình ở gốc cây bằng lăng ở hướng phía tây của ngọn núi.
Tưởng Quốc mỉm cười, sau đó, cậu ta nói:
- Được rồi! Cám ơn sự hợp tác của anh. Hiện giờ tôi cần phải làm anh hôn mê và tiếp tục giam giữ. Tới chiều, khi xong việc, tôi sẽ trả tự do cho anh. Thế nào?
Triệu Bình khẽ lắc đầu:
- Ta còn có lựa chọn nào khác sao?
Tưởng Quốc nghiêm mặt:
- Có! Liều chết phản kháng.
- Kết quả có khác biệt sao?
- Có. Một cái là nhẹ nhàng nằm ngủ một giấc, một cái là tôi đem anh đập ngất xỉu. Có đôi chút khác biệt nhỏ.
Triệu Bình cười khổ:
- Được rồi! Ta không phản kháng. Ngươi muốn gì thì làm đi.
Tưởng Quốc lúc này nở một nụ cười:
- Lựa chọn thông minh.
Ánh sáng lóe lên, Tưởng Quốc sử dụng “Stupefy” khiến cho Triệu Bình bất tỉnh. Sau khi trói chặt Triệu Bình, Tưởng Quốc rời khỏi túp lều. Lê Thanh Hải cùng vài người nữa tiến tới, anh ta hỏi:
- Điều tra được gì rồi?
Tưởng Quốc đáp:
- Khá nhiều thông tin thú vị. Đầu tiên, Lý Hạo và Doanh Khởi có bất hòa, chúng chia thành hai đội. Doanh Khởi đưa người đi săn, hắn vất lá cờ lại. Doanh Khởi cho rằng Lý Hạo không có khả năng chiếm được lá cờ.
Lê Thanh Hải nói:
- Hắn đúng. Lý Hạo tới giờ vẫn không lấy được cờ.
Tưởng Quốc lắc đầu:
- Không biết hắn có khả năng hay không. Nhưng hắn đang mai phục tôi, chính việc này khiến hắn bỏ qua lá cờ. Hắn tính xử lý tôi trước, sau đó mới đi đoạt cờ.
Lê Thanh Hải cười:
- Đùa hả? Hắn lấy đâu ra cái tự tin đó vậy?
Tưởng Quốc cười:
- Ai biết! Nếu hắn thích chơi mai phục, âm mưu quỷ kế như vậy, thì chúng ta cũng đáp lễ chút đỉnh.
Mỹ Quyên đứng bên cạnh Tưởng Quốc, lúc này cô hỏi:
- Thế cậu tính làm thế nào?
Tưởng Quốc chỉ vào túp lều sau lưng:
- Lợi dụng hắn. Đó là giá trị tồn tại của hắn ở đây. Cụ thể làm thế nào thì em sẽ thông báo cụ thể sau. Giờ chị và anh Vương ra đón anh Đoàn đi, anh ấy gần tới nơi rồi đó.
Mỹ Quyên cùng Minh Vương cùng nhau rời khỏi nơi cắm trại và đi đón Văn Đoàn.
Chiều cùng ngày, Tưởng Quốc liên lạc với Lý Tâm Lan, xác định địa điểm gặp mặt. Sau đó, cậu ta dẫn theo đoàn người tiến tới điểm hẹn.
Khi cách điểm hẹn chừng vài trăm mét. Tưởng Quốc ra hiệu cho đoàn người dừng lại, sau đó, Triệu Bình được đưa tới. Tưởng Quốc lấy trong túi ra một lọ thuốc đa dịch. Lọ thuốc này là lọ thuốc được Tưởng Quốc luyện chế từ những ngày đầu tiên cậu học ma dược học. Thật may mắn là hạn sử dụng của ma dược đều rất dài, nếu không thì kế hoạch lần này của Tưởng Quốc sẽ khó lòng thành công được.
Tưởng Quốc bứt lấy một sợi tóc và cho vào cái lọ bé xíu. Thuốc trong lọ rít lên, sủi bọt như đang bị đun sôi. Sau một giây, dung dịch chuyển thành một thứ màu vàng nhìn có vẻ hơi kinh dị.
Văn Đoàn đứng cạnh Tưởng Quốc, anh nhìn cái lọ trong tay nó một cách ghét bỏ:
- Mày tính cho thằng này uống dịch của mày đó hả? Mà có chắc nó có công hiệu không?
Tưởng Quốc xạm mặt, cái gì là dịch của nó. Tưởng Quốc rít lên nhè nhẹ:
- Là độc dược, là thuốc đa dịch! Hiểu chưa?
Văn Đoàn phẩy phẩy tay:
- Ờ. Sao cũng được.
Tưởng Quốc không thèm tiếp tục dây dưa. Cậu ta cạy mở miệng của Triệu Bình, rót dung dịch thuốc đa dịch vào mồm của anh ta. Sau một hồi, thân hình của Triệu Bình bắt đầu vặn vẹo, và sau đó, anh ta hoàn toàn thay đổi thành hình dạng của Tưởng Quốc.
Tới lúc này, Tưởng Quốc mới nở nụ cười:
- Hoàn hảo!
Văn Đoàn đưa tay xoa cằm, đánh giá Triệu Bình. Anh ta than thở:
- Tốt á. May mắn là thuốc của mày không quá hạn. Giờ thì sao?
Tưởng Quốc cười:
- Bây giờ, anh cùng với mọi người phân tán ra, tạo thành một vòng cung, bao vây chỗ này lại. Khi nào em ra hiệu thì tiến lên, hốt gọn bọn nó.
Văn Đoàn gật đầu, quay sang phân phó mọi người bắt đầu chia tách. Lúc này, Lê Thanh Hải hỏi:
- Cậu có thể cho bọn này biết cậu tính làm gì không? Tránh cho chúng tôi không biết mà phá hỏng kế hoạch.
Tưởng Quốc trầm ngâm, sau một hồi, cậu ta nói:
- Cũng không có gì. Tôi sẽ điều khiển gã này, giả dạng tôi đi tới nơi gặp mặt. Dụ dỗ bọn người Lý Hạo ra mặt. Tới lúc đó, chúng ta sẽ tập kích chúng bất ngờ.
Lý Công Bằng hỏi:
- Nhưng làm thế nào mà cậu có thể điều khiển hắn chứ? Cho dù sử dụng ma thuật điều khiển thì cũng sẽ vấp phải kháng cự chứ.
Tưởng Quốc cười:
- Haha… nếu như bình thường thì nhất định sẽ gặp phản kháng. Nhưng nếu như tôi cấy cho hắn một ký ức sai lệch thì không phải vấn đề.
- Ký ức sai lệch.
Tưởng Quốc gật đầu:
- Đúng vậy! Tôi tìm được một bùa chú cho phép trèn một ký ức giả tạo vào kẻ bị thi chú. Với ký ức giả tạo đó, sự phản kháng của hắn sẽ giảm tới mức thấp nhất. Hơn nữa, phản ứng giãy dụa, phản kháng đó sẽ hợp với hoàn cảnh hơn. Dù sao thì, “tôi” cũng là kẻ bị phản bội mà.
Tặng đậu