Lý thị nhíu chặt mày, ngắt lời bà ta nói: “Ta đã nói, ai cầu xin cho nó thì sẽ bị phạt quỳ cùng. Nếu như ngươi đã vì nó mà cầu tình thì liền quỳ bên cạnh đi!”
Làn váy mềm mại mỏng manh dán chặt vào đùi, sàn nhà truyền hơi lạnh từ đầu gối lên đến đỉnh đầu. Lâm thị cảm thấy từ dưới gối đến đầu mũi chân vừa cứng vừa lạnh, cả người đều cứng ngắc. Nhưng trong lòng bà ta lại nghĩ rất nhanh những khổ sở bà ta phải chịu sẽ đòi lại gấp ngàn lần từ Âu Dương Noãn thì liền cắn răng chịu đựng, không nói một lời.
Vương mama còn muốn nói thêm liền bị Lý thị hung hăng trừng mắt: “Quỳ một canh giờ cũng không chết người được! Ngươi còn nhiều lời liền trực tiếp phạt trượng!”
Vương mama nghe vậy thì kinh hãi, cúi đầu chịu quỳ.
Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn Lâm thị, thần sắc bình tĩnh. Ai cũng không biết nàng hận nữ nhân này bao nhiêu, hận đến nghiến răng nghiến lợi, sát ý ẩn trong con người nàng mỗi lần nhìn thấy bà ta. Nếu như có một con đao trong tay, nàng tất nhiên sẽ một đao hạ xuống đầu bà ta mới có thể hả giận. Nhưng lúc này nàng chỉ mỉm cười nhẹ, nhợt nhạt nói: “Tổ mẫu, con không phải vì cầu tình cho mẫu thân. Chỉ là vạn nhất mẫu thân ngất xỉu…”
Lý thị âm lãnh phun ra hai chữ ngăn lời nàng: “Người đâu!”
Hai đại nha hoàn trái phải hai bên vốn đang canh giữ sau mành. Từng lời nói bên trong từng đợt truyền đến lọt vào trong tai mà lạnh cả người. Lúc này nghe thấy tiếng Lão thái thái gọi liền chạy nhanh vào trong.
“Ngọc Dong, Ngọc Mai! Hai ngươi đi hầu hạ bên người phu nhân, miễn cho phu nhân mệt mỏi mà té xỉu!” Lý thị lạnh lùng nói.
Hai người liếc mắt nhìn nhau đều thấy trong mắt đối phương tràn ngập hồi hộp cùng lo lắng. Sau đó liền cúi thấp đầu xuống đáp vâng.
Cứ như vậy, cho dù Lâm thị có muốn làm bộ té xỉu để tránh bị trừng phạt cũng không thể được.
Bên môi Âu Dương Noãn tinh tế nở nụ cười, nhưng khi nhìn lại chỉ thấy nàng tựa hồ như không đành lòng, làm người khác nửa điểm cũng không đoán được tâm tư nàng. Âu Dương Noãn nhìn mọi chuyện diễn biến như vậy thì liền đứng dậy nói: “Tổ mẫu! Người không cho con cầu tình cho mẫu thân, nhưng cũng không có đạo lý để con tận mắt chứng kiến cảnh mẫu thân quỳ xuống!”
Lý thị nhìn nàng thật sâu rồi nói: “Con cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi! Mau quay về đi!”
Âu Dương Noãn liền thấp giọng cáo lui rồi chậm rãi rời khỏi phòng. Mành nhẹ hạ xuống, nàng không còn nhìn thấy vẻ giận dữ của Lý thị cũng như ánh mắt oán độc của Lâm thị đang quỳ trên mặt đất….
Thấy Âu Dương Noãn đi ra ngoài, thân mình Lâm thị khẽ giật giật. Lão thái thái vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, lại đột nhiên giương đôi mắt lạnh quát lớn: “Quỳ đó cho ta!”
Lâm thị sửng sốt, thần sắc lạnh lùng kịch liệt, trong mắt xẹt qua tia sáng như hận ý. Nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục quỳ, trong lòng oán độc nghĩ, chờ ngày mai người nọ cầm bảo bối bên người cháu gái của lão thái bà ngươi tới thì không biết nét mặt già nua của ngươi sẽ có biểu lộ gì? Lâm thị nghĩ, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn khốc. Vương mama bên cạnh nhìn mà bất an, nhưng nghĩ đến thai kỳ vào tháng thứ bảy đã ổn, lường trước quỳ cũng sẽ không có tổn hại gì lớn, lúc này mới yên tâm cúi đầu.
Lý thị đột nhiên nhíu mày nói: “Loại hương liệu gì vậy? Mùi thật khó ngửi!”
Trương mama cẩn thận đáp lời: “Thưa lão thái thái, là đàn hương!”
Đây là một loại hương liệu hàng năm của Thọ an đường. Mùi không nồng đậm, giống như mùi đàn hương bình thường trong nhân gian. Nếu không phải tâm tình lão thái thái không được tốt cũng sẽ không cảm thấy khó ngửi. Trong lòng Ngọc Mai thở dài.
“Đổi loại khác đi!” Lý thị lạnh lùng nói nhìn Trương mama
Trương mama sửng sốt, nhìn thần sắc Lý thị thì chợt hiểu, cung kính nói: “Dạ!”
Rất nhanh, trong phòng một lần nữa mùi hương lại dâng lên, hương khí ôn hòa. Ngửi vào thấy có một chút dư vị ngọt ngào tự nhiên, làm người ta cảm thấy trong lòng có sự thoải mái không rõ.
Hương khí từ từ khuếch tán trong không khí, từ từ tràn ngập cả phòng. Lý thị nhìn hoa bách hợp khắc trên đỉnh lư hương, vẻ mặt có chút kỳ dị như là trút được gánh nặng…
Lâm thị quỳ chừng hai canh giờ, lúc đứng dậy liền không vững. Cơ hồ bị Vương mama ôm lấy, cả thân mình đè lên Vương mama. Vương mama bị đè thiếu chút nữa là ngã lảo đảo. Lý thị nhìn rồi cười lạnh một tiếng nói: “Cho người dìu về đi. Miễn cho thật sự té xỉu trong này, người ngoài nghe được lại tưởng rằng lão bà bà này ngược đãi nó!”
Lâm thị trong lòng tràn đầy phẫn hận đi rồi, Lý thị mới cười lạnh rồi nói với Trương mama: “Ngươi đi qua Noãn các, tìm một nha đầu cẩn thận hỏi rõ một chút, xem Đại tiểu thư rốt cuộc là bị thương như thế nào?”
Vốn Lý thị đang phiền lòng, Lâm thị lại còn cố tình đến cửa tìm xui. Bà hôm nay trừng phạt Lâm thị là vì trong lòng vẫn còn một ngụm tức giận. Chỉ là lần này Âu Dương Noãn bị tập kích Lý thị vẫn có chút không yên lòng, vẫn cảm thấy nàng có cái gì đó gạt bà. Trương mama sửng sốt, chạy nhanh nói: “Vâng! Nô tỳ sẽ đi liền!”
Trương mama vừa đến cửa Noãn các chợt thấy sau núi giả có bóng người. Ánh mắt Trương mama chợt lạnh, Ngọc Mai phía sau sợ hãi, vừa muốn hô lên thì Trương mama chợt quát: “Ai lén lút ở kia hả?”
Lập tức liền có nha hoàn chạy qua, bắt người nọ lôi ra. Dưới ánh đèn lồng nhìn rõ mặt đối phương, thì ra là nha đầu Hồng Ngọc bên cạnh Đại tiểu thư.
Hồng Ngọc như là không nghĩ sẽ đụng phải người ở đây nên sớm đã bị dọa đến phát run, tay chợt buông xuống. Thau đồng đang ôm trong lòng rơi xuống, quần áo theo đó cũng rơi ra. Trương mama sửng sốt nhìn y phục trông rất quen mắt, Ngọc Mai hiểu ý liền bước đến nhặt lên. Đến khi soi rõ dưới đèn lồng, Trương mama nhìn thoáng qua rồi mặt biến sắc chỉ vào Hồng Ngọc, quát lớn: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi trộm đồ gì của chủ tử muốn mang đi giấu sao?” Nói xong liền ra hiệu cho hai nha đầu mạnh khỏe vây lấy Hồng Ngọc.
Sắc mặt Hồng Ngọc vốn đang trắng bệch, bộ dáng như bị kinh hách, miệng lại gắt gao mím chặt. Trương mama lại liên thanh nói: “Làm sao lại có loại nô tài không có tiền đồ như vậy? Mau mời Đại tiểu thư qua đây!”
Ngọc Mai đang cầm quần áo xem xét, lúc này liền kinh hô: “Trương mama, trên vai áo có máu!”
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Trương mama nhìn vòng quanh mấy người đang đứng đây, thấy sắc mặt ai cũng kinh nghi bất định, trong lòng lại hồ nghi.
Hồng Ngọc lập tức quỳ xuống, bi thương nói: “Trương mama, những người đó cướp xe ngựa phủ Võ quốc công mà đi vào quan đạo khiến ngựa của chúng ta cũng bị kinh hách. Đại tiểu thư vì che chở cho Đại thiếu gia mà liền bị đụng vào mạn xe, cánh tay đều bị thương một mảng lớn. Vì không muốn để Lão thái thái lo lắng mà tiểu thư không có phép một ai nói, chỉ lặng lẽ mời đại phu đến băng bó….Còn hạ lệnh cho nô tỳ thừa dịp không ai chú ý đem y phục đi tẩy trừ. Mama rộng lượng, tiểu thư ngàn dặn vạn dò nói sự việc này không cần ai biết, nhất là Lão thái thái, tiểu thư sợ sẽ làm lão nhân gia lo lắng…”
Trương mama sửng sốt, nhìn đôi mắt trong đêm tối như mực này khẽ phát ra một loại dũng khí của Hồng Ngọc. Không hiểu sao khiến cho bà ta chấn kinh không nói được một lời, nửa ngày sau mới khẽ thở dài nói: “Thật sự là đã ủy khuất cho Đại tiểu thư rồi! Lão thái thái có biết cũng sẽ nói tiểu thư cũng vì hiếu tâm. Thôi, chúng ta quay về trước. Ngươi hãy cẩn thận chăm sóc hầu hạ đại tiểu thư thật tốt!”
Trương mama trở về liền đem chuyện tình ở cửa Noãn các hồi bẩm chi tiết cho Lý thị. Trên mặt Lý thị liền toát lên ba phần cảm động, thở dài nói: “Noãn Nhi là đứa nhỏ hiểu biết. Rõ ràng bản thân đang bị thương nhưng lại không nói thẳng mà chỉ nói không đáng ngại. Đây là nó không muốn làm ta khó xử đây mà!”
Trương mama cung kính cười nói: “Đại tiểu thư trời sinh tính tình thuần hậu, lại thông minh. Là người có phúc khí lớn, sau này nhất định Lão thái thái sẽ được hưởng phúc!”
Lý thị lộ ra chút hài lòng, không biết nhớ đến cái gì lại đột nhiên hừ một tiếng, nói: “Cái Thiên sát cô tinh kia còn ở ngày nào ta liền không được yên ổn ngày đó. Ngươi tìm đến loại mật hương này, thật sự hữu dụng sao?”
Trương mama nhìn thoáng qua khắp phòng rồi mới thấp giọng nói: “Lão thái thái yên tâm. Hương này dùng rất hiệu nghiệm, phu nhân lại quỳ trong này hồi lâu. Nhất định sẽ làm Lão thái thái hài lòng!”
Lý thị cầm chuỗi hạt, trong miệng niệm a di đà phật rồi thở dài nói: “Chỉ hy vọng như thế!”
…..
Lâm thị ra khỏi Thọ an đường liền hướng đến Lê Hương viện. Vào phòng, Lâm thị cũng không nói lời nào mà ngồi xuống tháp thượng. Vương mama nhanh chóng mang trà đến, bà ta uống xong mới ngẩng đầu hít sâu một hơi.
Vương mama nhìn ra cửa liền vẫy tay ý bảo nha hoàn trong phòng tất cả đều ra ngoài. Cuối cùng Hạ Tuyết đem mành buông xuống, đứng ngoài cửa bảo vệ.
Âu Dương Khả thấy sắc mặt Lâm thị trắng xanh, không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Mẫu thân, người làm sao vậy?”
Trên mặt Vương mama lộ ra thần sắc phẫn hận nói: “Vào Thọ an đường, còn chưa nói được hai câu Lão thái thái liền phạt quỳ phu nhân! Quỳ đến bây giờ mới được cho về!”
“Điều này sao có thể? Tổ mẫu không phải vẫn luôn không quản mẫu thân cùng nơi này sao?” Âu Dương Noãn mở to hai mắt, không dám tin.
“Hừ, lão bà kia! Khó trách ta không đi thỉnh an, bà ta cũng không nói nửa câu. Hóa ra là ở chỗ này chờ ta!” Lâm thị cười lạnh một tiếng, Lý thị ngày thường không trách cứ, hóa ra là muốn tính sổ một lần. Lão thái bà này đúng là không phải thứ gì tốt đẹp! Ánh mắt Lâm thị càng phát ra oán độc đáng sợ.
Âu Dương Khả lo lắng: “Đệ đệ sẽ không có việc gì chứ? Mẫu thân có cảm thấy khỏe không?”
“Nhị tiểu thư yên tâm, bảy tháng thai tượng đã sớm ổn định. Chỉ là hôm nay phu nhân đã phải chịu vất vả rồi!” Vương mama cảm thán nói, nhận lấy ly trà trong tay Lâm thị rồi quỳ rạp xuống bên cạnh giúp bà ta xoa bóp đầu gối.
Âu Dương Khả gật gật đầu, thấp giọng nói: “Mẫu thân, người sao lại chạy đến Thọ an đường chọc giận tổ mẫu làm cái gì? Biết rõ tổ mẫu không thích đứa nhỏ trong bụng người, như vậy khác nào chạy đi chịu tội chứ?”
Lâm thị mệt mỏi dựa vào nệm, nhắm hờ mắt nói: “Chính là vì mẫu thân nghe được một tin tức tốt nên mới đến đó, không ngờ lại chạm mặt Âu Dương Noãn. Nó chạy tới Thọ an đường, đúng là biết tỏ vẻ mà!”
Âu Dương Khả hiển nhiên là ôm hận trong lòng, hừ lạnh một tiếng nói: “Nó lợi hại nhất chính là bản lĩnh cố làm ra vẻ! Làm tất cả mọi người đều nghĩ nó hào phóng khéo léo, tâm địa lương thiện. Nhưng mà mẫu thân, người vừa rồi nói là nghe được tin tức gì vậy?” Trong ánh mắt có vài phần nôn nóng.
Lâm thị mở mắt rồi mỉm cười nói: “Khả Nhi đừng vội, từ từ nghe ta nói. Dù sao cũng là cửu cửu của con lợi hại, nghe xong chuyện ta nói liền chỉ dạy ta hai chuyện. Thứ nhất là phải giấu tài, thứ hai là phải ẩn nhẫn không phát. Bọn họ không cho ta quản sự, ta liền nên thu lại khẩu khí này đi!”
Âu Dương Khả vừa nghe thì nóng nảy, vội vàng ngắt lời nói: “Cậu thật là hồ đồ. Mấy năm nay mẫu thân mất bao nhiêu khí lực mới đạt được, làm sao nói buông liền buông. Chẳng lẽ cứ như vậy mặc Lý di nương kia lên cầm quyền?”
Lâm thị giận dữ nói: “Ta cũng luyến tiếc, thế nhưng cậu con nói không sai. Ta hiện tại dù có được nắm quyền ra sao thì nếu có Âu Dương Tước thì Âu Dương phủ tương lai cũng không phải của chúng ta. Cho dù ta bây giờ ta có thực quyền thì cũng chỉ mệt mỏi cho bản thân mà thôi. Huống hồ việc cấp bách trước mắt bây giờ chính là ta phải sinh được con trai!”
Âu Dương Khả nhìn Lâm thị, nổi giận nói: “Mẫu thân, người nói vậy cũng không đúng. Bây giờ tổ mẫu cứ mở miệng là nói đứa nhỏ này là Thiên sát cô tinh, vậy sinh ra thì có ích lợi gì chứ? Không bằng bây giờ mẫu thân nên ngẫm lại làm sao để đối phó với Âu Dương Noãn mới phải!”
Âu Dương Khả hiện tại chỉ toàn tâm toàn ý muốn trừ bỏ trưởng tỷ của mình, căn bản không hề quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng mẫu thân. Lâm thị trừng mắt nhìn Âu Dương Khả, nói: “Còn cần ngươi nói nữa sao? Thời gian này mẫu thân khó khăn lắm mới cầu được cậu ngươi đồng ý, điều động nhân thủ đi cướp xe ngựa của Âu Dương Noãn!”
Âu Dương Khả sửng sốt, sau đó vui mừng nói: “Thật sao? Mẫu thân, sao con lại không biết việc này? Thành công rồi sao?”
Lâm thị cười lạnh một tiếng nói: “Nha đầu ngốc, nếu như nói cho con biết trước, một khi để lộ tiếng gió chuyện này sẽ không thể thành công được!”
Trong mắt Âu Dương Khả loé lên sự đắc ý, sung sướng: “Nói như vậy tức là đã thành công sao?”
“Tất nhiên rồi!” Tinh thần Lâm thị cũng tựa hồ như rất phấn chấn, “Cậu con đã phái người đến nói cho ta biết, chuyện đã thành được một nửa!”
Trên mặt Âu Dương Khả lộ ra thần sắc kỳ quái nói: “Thành là thành, sao lại chỉ có một nửa? Vừa rồi mẫu thân còn nói gặp Âu Dương Noãn ở Thọ an đường. Nếu chuyện thật sự thành, không phải nó vẫn nên chưa về mới đúng chứ?”
Lâm thị nhất thời cười lớn, vươn tay yêu thương vuốt vuốt mặt Âu Dương Khả, tươi cười lại có chút thâm trầm, nói: “Nha đầu ngốc, trên đời này biện pháp tốt nhất đối phó với người khác chưa chắc là giết. Âu Dương Noãn hại con thành cái dạng này, ta nhất định sẽ đòi lại gấp ngàn lần. Lần này ta cố ý sai bọn họ để lại cho nó một mạng, nhưng thừa dịp loạn lấy một vật trên người nó. Đến khi có người tìm tới cửa một mực khẳng định cùng Đại tiểu thư có tư tình, xem lúc đó Lão thái bà kia có tức chết hay không. Khi đó Âu Dương Noãn chỉ có hai con đường!”
“Hai con đường?” Âu Dương Khả nghĩ nghĩ, rồi vỗ tay cười nói: “Đúng rồi, thứ nhất là vì danh dự gia tộc mà phải tự sát. Hai là phải gả cho tên lưu manh vô lại đó để bảo toàn danh tiết. Mẫu thân, người nói đúng. Chỉ có làm như vậy mới tiêu đi mối hận trong lòng con! Nếu cứ để nó được chết một cách thoải mái, chân ta chẳng phải bị phế một cách tức tưởi sao?”
Lâm thị gật gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nói: “Đáng tiếc nhất chính là không thể đem Âu Dương Tước trừ bỏ. Nếu như có thể trừ bỏ được cả hai tỷ đệ nó cùng một lúc, chúng ta mới có thể thoải mái!”
Âu Dương Khả lại như không nghe vào, hung phấn nói: “Mẫu thân, người nọ khi nào thì tới? Ta muốn tận mắt chứng kiến danh dự của Âu Dương Noãn bị huỷ hoại!”
Vương mama nghe xong, trong lòng thầm nghĩ Nhị tiểu thư đúng là không có tiền đồ. Lúc này đây chỉ chăm chăm nghĩ đến chút thù riêng của bản thân mà không hề có nửa điểm suy nghĩ cho phu nhân. Chính là bà ta cũng không tiện vạch trần, chỉ có thể cười nói: “Nhị tiểu thư không cần lo lắng. Mọi chuyện đã được trù tính tốt rồi, người rất nhanh sẽ tìm đến cửa náo loạn. Trong kinh đô này đều là một nhà dựa vào một nhà, tin tức danh môn quý nữ sẽ truyền đi rất nhanh. Phu nhân chỉ cần trợ giúp chút ít, rất nhanh mọi người sẽ biết vật bên người Đại tiểu thư nằm trong tay một người ngoài. Tiểu thư cứ yên tâm chờ đi!”
Ánh mắt Âu Dương Khả loé sáng, nàng ta nhìn ra sắc trời tối đen ngoài cửa sổ. Rốt cục cũng nở nụ cười thoả mãn.